Không biết là do tiếng thét thống thiết của Lâm Tịnh Nhiên hay do một khắc tư duy hỗn loạn mà đôi tay người phụ nữ thoáng buông lỏng, để cậu bé vùng chạy. Bên kia, thiếu niên tóc đen đang gắng gượng dùng tay trái di chuyển kệ kim loại, tìm cách rút tay phải ra. Em trai cậu nhào đến, dùng hết sức bình sinh đẩy giúp anh mình.
Tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng chửi thề càng lúc càng đến gần. Cảm nhận được boong tàu run lên từng chập, cậu túm lấy cổ tay mẹ mình, trong giọng nói cuối cùng cũng lộ ra vẻ sốt sắng dưới lớp vỏ bình tĩnh: “Đưa con cô đi đi! Đi trước đi!”
Bà ngây ra, ngập ngừng nói với khóe mắt ầng ậng nước: “Nhưng… nhưng tui hông biết lái… Con tàu này đâu… đâu phải khoang cứu sinh tự động… Hức hức…”
Thiếu niên với vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh nhìn người phụ nữ nức nở trước mặt, đôi mắt đen khẽ chớp, chậm rãi tìm lại tư duy giữa cơn đau giằng xé.
Tiếng bước chân đã đến rất gần, tựa như chỉ còn cách một tầng giấy mỏng. Lâm Kính Dã bỗng nói: “Che mắt con cô lại.”
Khi bóng đêm ập xuống, Lâm Tịnh Nhiên chỉ nghe được tiếng kiếm quang năng rạch qua vật thể, sau đó đã rơi vào một vòng tay quen thuộc, được anh hai bế lên phóng vào phi thuyền.
“Hai ơi…” Lâm Tịnh Nhiên ngơ ngác ôm lấy cổ Lâm Kính Dã, đôi mắt non nớt phản chiếu vai phải rỗng tuếch của anh mình. Miệng vết thương gọn gàng sạch sẽ, không có máu chảy ra, nhưng lớp vải nơi đó nhanh chóng bị thấm ướt bởi một loại chất lỏng trong suốt khác.
Bên kia văng vẳng tiếng bọn tinh tặc khệ nệ di chuyển kệ sắt, mơ hồ xen lẫn với tiếng chửi mắng dành cho kẻ đã nã phát súng đó, làm liên lụy đến cả phe mình.
“Suỵt, đừng sợ.” Lâm Kính Dã thấp giọng trấn an, đặt Lâm Tịnh Nhiên vào ghế sau rồi dặn cậu bé thắt chặt dây an toàn. Bàn tay còn sót lại của cậu lướt trên bàn điều khiển, mở ra hàng loạt van điều khiển. Áp suất gia tăng, động cơ phi thuyền bắt đầu gầm rú, cậu xoay người kéo lấy người phụ nữ bị tuột lại mấy bước đằng sau kia.
Nhưng chỉ bắt được không khí.
Bà không những tránh đi mà còn chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra, đẩy Lâm Kính Dã vào khoang thuyền. Cậu thiếu niên vừa mất cánh tay phải, cơ thể chưa kịp thích nghi với trọng tâm mới, lại để cho Omega ốm yếu với hai hàng máu cam chảy ròng ròng thành công.
Lũ tinh tặc đã hất được kệ sắt qua một bên, đang điên cuồng lao đến thì nút đóng cửa trên bảng điều khiển bên ngoài được ấn xuống. Khi cửa khoang dần khép lại, Lâm Kính Dã nhìn thấy người phụ nữ ấy vừa thản nhiên nhai kẹo, vừa lảo đảo đi từng bước về trước. Bọn tinh tặc không hiểu nữ Omega đến đứng còn không vững này muốn làm gì, nhất thời không ai tấn công.
Cậu thiếu niên đứng bên cửa, nhìn thấy người phụ nữ kia xoay lại, nhón chân lên, nhoẻn ra một nụ cười xán lạn, vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Trong bàn tay bà chính là trái phá plasma đang nhấp nháy màu đỏ của những giây cuối cùng.
Từ kẽ hở sau cùng trước khi khoang thuyền hoàn toàn khép kín, một quầng sáng chói lòa xuyên thấu mọi ánh sao trời chiếu vào mắt cậu thiếu niên.
Cánh cửa đóng lại từ bên trái, đó cũng là ánh sáng cuối cùng mà mắt phải Lâm Kính Dã nhìn thấy được.
Anh nghiêng đầu tựa vào vai Rennes, ý cười nhàn nhạt nhiễm lên đuôi mắt.
“Khúc Tinh Hồng, đó là tên của mẹ em. Trước khi rời khỏi Dạ Vũ, ước mơ của bà là trở thành một phi công chiến đấu, tiếc rằng bà không bao giờ được học. Nhưng em làm được rồi, vả lại bà được tự do bay lượn trong vũ trụ thế này, hẳn cũng sẽ rất vui.”
Khi phần đuôi tinh hạm bị xé toạc bởi năng lượng từ vụ nổ plasma cũng là lúc một chiếc phi thuyền cỏn con dùng hết tốc lực rời khỏi đó, được sóng xung kích đẩy đi xa thật xa cùng những khoang cứu sinh trôi nổi khác.
Tinh tặc vắt giò lên cổ tìm cách cứu chữa chiếc soái hạm bị thủng một lỗ, không còn tâm trí để quan tâm đến những việc khác nữa. Hai anh em họ Lâm và những đứa trẻ khác cuối cùng cũng chờ được sự xuất hiện của đội tìm kiếm cứu nạn thuộc Quân đoàn hành tinh Liên Bang.
Lâm Kính Dã 15 tuổi không dám nghĩ nhiều hơn. Không ngờ người phụ nữ nhỏ thó chỉ biết vùi đầu ăn kẹo ấy lại có thể tập hợp lũ trẻ lóc nhóc thành một liên minh cỡ nhỏ, dù cái giá phải trả chính là lọ chocolate bà yêu thích nhất, khiến bà xót ruột không thôi.
Trong quầng sáng huy hoàng cuối cùng ấy, anh đã thấy được vẻ đắc ý rõ rệt trên mặt bà.
Mái tóc đen dựa vào vai Rennes, anh nhắm mắt lại, nhỏ giọng bình phẩm: “Phim truyền hình hóa ra cũng có chỗ đúng, phản diện hay chết vì tự cao tự đại, nói nhiều hoặc để lại người sống, cho dù lý do có là gì.”
Nào ngờ anh phải đợi hồi lâu mới nhận được câu trả lời của Rennes.
“Lâm. Kính. Dã.”
Nguyên soái tóc bạc đẩy người kia ra, hai bàn tay rắn chắc ấn lên cổ, ngăn lại động tác muốn nhổm dậy của anh.
Chiếc tổ giây trước còn ấm áp mềm mại, giây sau như bị tống vào hầm băng, thậm chí có thể thấy từng tầng sương giá đang xâm chiếm gương mặt Rennes. Lâm Kính Dã khó hiểu nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí của Nguyên soái.
Rennes nghiến răng nghiến lợi phun ra tên anh: “Lâm. Kính. Dã. Ai cho em cái gan chặt tay tôi hả?”
“… Ai cơ?” Lâm Kính Dã càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Rennes tức tối túm lấy cổ anh dựng dậy: “Của tôi! Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của em có chỗ nào mà không phải của tôi??”
Lâm Kính Dã: “Ơ…”
Khả năng nắm trọng điểm của Omega mấy người kỳ cục ghê.
Đôi mũi khoan xanh biếc kia xoáy vào khiến anh sinh ra mấy phần chột dạ, vô thức rụt người về chồng gối mềm phía sau. Động tác nhỏ này làm sao qua mắt được Rennes, nhưng càng ngắm gương mặt quen thói bình lặng kia, cơn cuồng phong trong hắn càng thét gào dữ tợn.
“Sao hả?” Rennes hạ giọng xuống quãng trầm, chấn động truyền ra từ khuôn ngực kề sát mang theo ý nguy hiểm: “Xem ra Hạm trưởng Lâm có vẻ hài lòng với hành động “tráng sĩ chặt cổ tay” đầy vĩ đại năm ấy của mình nhỉ?”
“Không, khi ấy năng lực có hạn, kế hoạch cũng không chu toàn. Nếu là em của hiện tại, chắc chắn sẽ không…” Anh nói được một nửa thì trông thấy sắc mặt Rennes, bèn sáng suốt ngậm miệng.
Lâm Kính Dã có chút hoang mang. Đây là lần đầu tiên anh kể lại hoàn chỉnh câu chuyện này cho người khác, vì vậy không rõ thính giả nên có phản ứng gì, nhưng ít nhất… cũng không phải là tức giận chứ?
Mà trông cơn lôi đình của Nguyên soái còn dữ dội hơn cả khi bị Sydia tính kế nữa.
Một giây sau, anh bị Rennes tóm cổ lôi khỏi gối mềm. Anh vô thức vươn tay tìm điểm tựa, nào ngờ chiếc tổ được xây không có lấy chút độ cứng nào, thế là mất đà, bị hắn đè lại trước người.
“Nguyên—-!”
Anh mở to mắt khi cặp sao xanh thẳm lạnh lùng kia lao xuống với sát khí ngập tràn như muốn công thành chiếm đất. Nào ngờ thứ rơi xuống không phải mưa bom bão đạn, cũng không phải thiên quân vạn mã đạp lên đất bằng mở con đường máu, mà là…
Một nụ hôn mềm mại đến tột cùng.
Dần dà, Lâm Kính Dã không còn tìm chỗ tựa nữa, để toàn bộ thân trên của mình được đỡ lấy bởi đôi tay rắn chắc mà vững vàng của Rennes, tựa như tinh hạm được mỏ neo cố định vào cảng.
Hơi thở giao hòa, ánh mắt quấn quýt, soi sáng biển sao vô ngần, có thể chứa đựng tinh vân cuồn cuộn lộng lẫy, cũng có thể để chỗ cho bụi trần tự do phiêu bạt.
Họ như hai ngôi sao bị lực hấp dẫn khóa chặt lấy, hừng hực xoay quanh nhau, cuối cùng trở thành một cặp sao cùng nhau băng qua bầu trời.
“Ren… nes…”
Lâm Kính Dã nỉ non, nửa như đang gọi hắn, nửa như một lời thì thầm vô nghĩa.
Rennes không đáp lại, đợi đến khi hô hấp anh trở về bình thường mới cất giọng trầm khàn: “Em chính thức tòng quân đã bao nhiêu năm rồi?”
Một câu hỏi kỳ lạ, chẳng có chút dính dáng gì đến chủ đề hiện tại. Tư duy logic của Lâm Kính Dã trở về sau nhịp thở một chút, tuy hoang mang nhưng vẫn vâng theo lệnh hắn vô điều kiện, nhỏ nhẹ đáp với chút ngắt quãng: “Hết năm nay là chín.”
“Suốt chín năm này, em đã tham gia bao nhiêu trận đánh? Giết bao nhiêu kẻ thù?”
“Em…”
Rennes: “Em không nhớ, bởi đây không phải chiến trường mô phỏng của Úy Lam, không có hệ thống ghi chép lại. Lâm Kính Dã, sao em có thể lấy tiêu chuẩn sinh ra sau bao lần vật lộn bên bờ sinh tử, để chỉ trích em năm 15 tuổi thế kia?”
Đôi mắt hai màu kia phản chiếu ảnh ngược của hắn. Lâm Kính Dã nghiêng đầu theo thói quen, dùng con mắt trái có thể nhìn thấy bình thường quan sát Rennes, lại như chủ động dụi đầu vào tay hắn.
“Thật ra…” Giọng anh nhẹ bẫng, mang theo ý cười, đưa mắt nhìn sang cổ tay phải đang bị Rennes nắm lấy: “Em định nói là ‘bỏ tốt giữ tướng, ngắt đuôi cầu sinh mới là lựa chọn đem lại lợi ích cao nhất’, cũng may chưa kịp nói.”
Rennes nheo mắt: “Ừ, may mà chưa nói.”
Bằng không có lẽ sẽ… cắn chết tại chỗ mất. Hắn tức tối nghĩ.
“Vậy ra đây là lý do em tự ném mình vào chỗ chết suốt hơn mười năm qua?”
Một Beta thiếu cánh tay phải, mắt phải không nhìn thấy như anh rốt cuộc đã phải trả giá gấp bao nhiêu lần người khác, mới có thể giành lấy ngôi sao vàng lấp lánh trong hệ thống Úy Lam?
Từ ngày tiếp quản tàu vận chuyển 927, hết thảy những gì anh làm đều vì mục đích bảo vệ bản thân, bảo vệ cấp dưới. Anh đã phải tính toán từng đường đi nước bước mới chờ được cơ hội cứu viện một mình kia. Trong hành trình này, thần May Mắn chưa bao giờ lên tiếng, thậm chí còn vô số lần ngáng đường anh.
Lâm Kính Dã thoáng giãy giụa: “Nguyên soái, người phô diễn tài năng trên chiến trường, trở thành Tướng quân năm 15 tuổi như ngài có tư cách chỉ trích em sao?”
“Lại dám cãi lệnh trưởng quan?”
Cáu bẳn ngắt một cái nơi eo anh, hài lòng nghe đối phương xuýt xoa xong, Rennes mới thở dài đầy oán trách: “Em làm ơn rủ lòng thương cho kỳ sinh lý tội nghiệp của tôi được không? Đừng bắt nó nổi loạn nữa được không?”
Lâm Kính Dã: “…”
Vậy ngài làm ơn thương cho vật liệu xây tổ đáng thương trước được không?
“Lâm Kính Dã.” Rennes nói: “Trên đời này không tồn tại mệnh đề ‘nếu năm ấy có thể làm tốt hơn’, bởi vì ngay từ đầu, em đã đứng ra giải quyết sai lầm thay người khác. Ông già nhà em không những não như cái sàng mà còn hay chết ở cái xó nào ngoài kia, mới không biết em đã trải qua những gì trong sáu tháng đó. Năng lực giữ bí mật của em rất mạnh, đúng, nhưng ông ta là dạng đã nuôi thả mà còn thả vào hố đen.”
Những hình ảnh liên tưởng nảy ra trong đầu Lâm Kính Dã khiến anh bật cười.
“Sau khi em và Tiểu Nhiên trở về, dì vẫn luôn là người chăm sóc bọn em, ba thì không dám gặp mặt suốt một thời gian dài. Ông ấy nói rằng mình bận việc, nhưng cả nhà đều hiểu ông ta chỉ không biết phải đối mặt với bọn em thế nào mà thôi.”
“Hừ, không biết nên co giò chạy thẳng. Lỗi lớn nhất của Lâm Lộ chính là ít học, vì vậy học thức không có, đầu óc không có, trách nhiệm cũng không có.” Rennes thẳng thừng đánh giá: “Sai lầm chết người trong sự kiện ấy thuộc về đội cảnh vệ Liên Bang và Quân đoàn hành tinh trú đóng tại khu vực đó, chứ ai lại để một Beta 15 tuổi ra trận giết địch bao giờ?”
“Ngài–”
“Đừng so sánh với tôi.” Rennes ấn môi anh lại: “Tôi khác, tuy sinh ra ở vùng chiến, nơi nơi là địch nhưng ít nhất không phải đeo mấy quả tạ bên người như em.”
Nhắc đến việc này, khao khát muốn quất xác Elliot của hắn lại càng thêm cháy bỏng.
Hắn đẩy Lâm Kính Dã ngã về lại tổ mềm, từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh: “Chuyện trước kia bỏ qua, nhưng từ nay về sau, đây chính là chiến lợi phẩm của tôi. Không được đụng chạm khi chưa được tôi cho phép. Ai dám làm hỏng thì…”
Lời chỉ nói đến đây nhưng ý thì không khó đoán. Lâm Kính Dã lặng lẽ hoàn tất trong lòng: Xử theo quân pháp.
Anh mỉm cười. Gương mặt nhiều năm nghiêm chỉnh khiến biểu cảm đều không được thể hiện quá nhiều, chỉ có khóe môi nhoẻn lên, nhưng trong mắt là ý cười như muốn tràn ra.
“Nguyên soái, em không có tự làm khổ mình. Ngài nên biết từ cuộc thi tuyển rồi mới phải: em xưa nay không lấy ơn báo oán, nhưng là người có thù tất báo. Em có thể đợi, nhưng sẽ không bao giờ để những kẻ đó sống yên.” Anh khẽ cười: “Elliot không hiểu điều này nên đã bỏ mạng, mà Giả Phóng còn chết trước cả hắn.”
Tinh hạm mà tinh tặc có được, một là do đánh cướp, hai là đổi chác từng mảnh ở chợ đen về, vì vậy trong cùng một nhóm sẽ có đủ các loại kiểu dáng, bày trận hình thì cũng lỏng lẻo tan tác, chẳng ăn nhập gì vào nhau. Cuối cùng chỉ còn soái hạm với động cơ tốt nhất trụ lại, những tàu hộ tống xung quanh đều đã bị bắn hạ bởi một cái bóng mờ ảo.
Đó là Bóng Ma, con tàu đã khiến quá nhiều tinh tặc phải ăn trái đắng, nhưng tuyệt nhiên không ai biết được lai lịch của nó.
Bởi những ai biết đều đã không thể cất tiếng nói nữa.
Thấy con tàu ấy thậm chí còn có thể truy lùng khi bọn chúng dùng warp drive, tên kỹ sư trân trối thốt lên với giọng khàn đặc: “Sếp, Bóng Ma vẫn còn đuổi theo… Sao lại thế được… Tinh hạm của chúng ta tuy không bằng quân chính quy nhưng chỉ có lính tinh nhuệ Liên Bang mới sở hữu kỹ thuật theo dấu warp drive này mà? Còn tốc độ của nó nữa, động cơ đó… Mẹ nó chẳng lẽ lại là Thanh Kiếm Bầu Trời?!”
“Không thể nào!” Giả Phóng gằn lên: “Thằng ranh họ Sở còn hôi sữa mẹ đó đi đâu mà chẳng có cả một đội ngũ mở đường, chỉ kém tuyên bố cho toàn vũ trụ biết nó đang ở đâu. Tăng tốc hết mức cho tao! Tao không tin nó còn theo kịp!”
Bóng đen kia lởn vởn khi xa khi gần khiến thần kinh lũ tinh tặc xém nữa cũng nhảy warp theo. Mồ hôi tuôn như mưa trên trán người cầm lái, đọng thành một vũng trên bàn điều khiển.
Chúng không ngừng bật warp drive rồi lại tắt để đi đường vòng, chạy trốn khắp nơi như một con chó hoang bị dồn đến đường cùng.
May mắn làm sao, cái bóng kia càng lúc càng xa dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn phía sau.
Những ngón tay trắng bệch của Giả Phóng chậm rãi rời khỏi tay vịn đã sắp bị bóp đến biến dạng. Tài công thở ra một hơi thật dài, xụi lơ tại chỗ.
Kỹ sư nghẹn ngào nói: “B- báo cáo sếp, động cơ tàu sắp toi rồi, có chạy nữa không không thoát được, may mà…”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời, một cái bóng trong bộ áo áo xám tro lạnh lẽo mà trầm mặc đã bất thình lình xuất hiện trước mặt, khiến trái tim lũ tinh tặc như ngừng đập.
Chùm sáng chói lòa phát ra từ chủ pháo sau đó nện vào lá chắn của bọn chúng, tuy không gây thương tổn đến thân hạm nhưng cũng đã tiêu hao hết chút nhiên liệu ít ỏi còn sót lại.
“Biến mất rồi! Nó biến mất nữa rồi!”
“Là Bóng Ma! Thật sự là Bóng Ma! Aaaa-“
Nỗi kinh hoàng như tấm lưới lồng lộng ụp xuống, khiến cổ họng Giả Phóng khô khốc như đất nẻ trên sa mạc. Phó quan York kế bên, người được một tay gã huấn luyện ra, bỗng hô lên: “Coi chừng phía trên!”
RẦM!!
Y vừa dứt lời, boong thuyền dưới chân chúng đã chấn động kịch liệt như vừa bị vật gì đó nện từ trên cao xuống.
Đồng tử York rụt lại, hét lớn: “Chúng sắp đổ bộ! Tất cả chuẩn bị nghênh chiến!”