Khi chỉ còn một thiết bị lưu trữ duy nhất, lại bị mười tám đơn vị Tiếng Vọng nhồi nhét vào, nó chợt trở nên nổi bật vô cùng: phát ra tín hiệu mạnh nhất, năng lượng nhiều nhất, ngay cả chấm sáng đại diện cho nó trên màn hình radar cũng lớn đến bất ngờ.
Lăng kính lục giác ấy chậm rãi bay lên, thu hút những ánh mắt tò mò của cư dân Lục Phương may mắn sống sót và họng súng của các chiến sĩ. Bỗng, từ chùm tia sáng nó bắn ra giữa không trung, một hình bóng mờ ảo dần xuất hiện. Tuy không nhìn ra già trẻ gái trai nhưng ít nhất vẫn là “người”, có thể thấy Tiếng Vọng đã cố gắng hết sức.
“Xin chào ngài Lâm Kính Dã, Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh.”
Giọng nói vang lên sau đó không phải âm thanh điện tử vô hồn, mà đến từ một trong những chiến sĩ Lục Phương đang quỳ. Nhưng từ đôi mắt nhắm nghiền và tư thế không chút xê dịch, có thể thấy phát ngôn này không đến từ bản thân anh ta.
“Xem ra tôi có tiếng phết.” Đương sự được nhắc đến nhàn nhạt cất tiếng. Anh không có thói quen nghe lời trăng trối của quân địch, nhưng trung tâm Tiếng Vọng lại giành được vinh dự này nhờ vào sự độc nhất vô nhị của nó.
“Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, ngài xứng đáng với những vinh quang cao cả hơn thế.”
Hay cho một chiêu châm ngòi ly gián tiêu chuẩn, nào ngờ câu nói tiếp theo lại đến từ vị Nguyên soái tóc bạc: “Ai chẳng biết điều đó!”
Các binh sĩ Liên Bang đua nhau gật đầu như giã tỏi.
“Không lệch đi đâu được.”
“Già lú lẫn như lão Wimmer mà còn lên được chức Quân đoàn trưởng, chậc chậc, Liên Bang sắp toang cmnr.”
“Chuẩn bạn ơi, thế này là nát mịa rồi.”
“Bên Quân đội vô tích sự vãi, đá đít đê.”
Lâm Kính Dã lịch thiệp đáp lời Rennes: “Dạ, cảm ơn.”
Trung tâm Tiếng Vọng bị “cướp mic”: “…”
Rennes nhìn người thanh niên tóc đen với đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thấy Liên Bang còn thiếu em đãi ngộ của phu nhân Nguyên soái nữa cơ.”
Lâm Kính Dã: “…”
Hắn ngoẹo đầu: “Hay là phu quân Nguyên soái?”
Những người khác chỉ cảm thấy tay mình nặng trĩu như đang bưng một tô cơm (chó) thật đầy.
“Ủa xin lỗi, tự nhiên lạc đề.” Rennes tủm tỉm nhìn trung tâm Tiếng Vọng: “Nói tiếp đi.”
Trung tâm Tiếng Vọng: “Chúng ta không nên là kẻ thù của nhau. Sự tò mò với những điều không biết và khao khát tìm tòi chân lý đã được khắc sâu vào gene của loài người, mà chúng ta là những người tiên phong trên con đường thăm dò, là-”
“Tụi bây học chung lớp diễn thuyết với Ansel hay sao mà nghe y chang vậy?” Rennes bình phẩm: “Có định xuất bản quyển <<Mười tám chiêu kích động>> luôn không?”
Thấy lăng kính chớp nháy đôi lần như bị lỏng dây cắm, Lâm Kính Dã chợt sinh ra chút lòng thương hại, bèn hỏi.
“Mi hẳn là một trung tâm Tiếng Vọng, vậy các người dựa vào tiêu chí nào để lựa chọn trung tâm?”
“Dựa vào học thức và năng lực. Ta chỉ là một trung tâm cấp ba, trên ta còn có bảy mươi hai vị trung tâm cấp hai và một trung tâm đầu não chân chính.”
“Uầy.” Rennes nhún vai: “Ra chỉ là hàng hạng ba.”
Đội Kỹ thuật đi theo cũng ngạc nhiên không kém. Trong mỗi lần giao chiến trước kia, họ chỉ tập trung vào tháo dỡ đơn vị Tiếng Vọng chứ chưa từng cẩn thận nghiên cứu, nay mới biết dưới trung tâm cấp hai còn có cấp ba.
Trung tâm Tiếng Vọng lại nhấp nháy mấy lần.
Lâm Kính Dã dùng ngữ điệu chuyên nghiệp đưa cuộc trò chuyện về lại đường ngay: “Các người lại làm thế nào để quyết định ai có thể trở thành Tiếng Vọng?”
Trung tâm đáp: “Những ai sở hữu tinh thần theo đuổi khát khao đều xứng đáng được giải thoát khỏi thân xác yếu ớt vướng bận. Cánh cửa của chân lý sẽ luôn mở rộng, chào đón một linh hồn xuất chúng như ngài, Hạm trưởng Lâm.”
“Thứ ác ôn!” Rennes đã la lên trước khi Lâm Kính Dã kịp phản ứng: “Làm vậy rồi tối ngủ ta biết ôm ai?”
Các chiến sĩ cảm thấy tô cơm trong tay nặng hơn mấy lần, thầm nhủ quả không hổ danh là Nguyên soái độc nhất vô nhị của Liên Bang, đến yêu nhau mà cũng rình rang đặc sắc đến vậy.
Có những pha xen mồm của Rennes, bầu không khí của cuộc đối thoại cứ thỉnh thoảng lại chệch đường ray. Ánh sáng trên trung tâm Tiếng Vọng chớp nháy liên hồi, ai nhìn vào cũng quan ngại liệu nó đứng máy hay không.
Trong những cuộc khẩu chiến thế này, người thắng thường là người khuyên hàng, còn đã thua đứt đuôi mà vẫn ngoan cố tẩy não thì chỉ có Tiếng Vọng. Những chuỗi số liệu này dù có thua thì vẫn mang thái độ thượng đẳng kỳ quái khi đối mặt với con người, đáng tiếc lần này con người không những không hợp tác mà còn khoái chặn họng, làm nó á khẩu không nói nên lời.
“Mi đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?” Lâm Kính Dã hỏi.
“Khái niệm thời gian là vô nghĩa với ta.”
“Ta muốn biết.”
Nghe anh nói vậy, trung tâm mới trả lời: “Bốn trăm bảy mươi tám năm chín mươi tư ngày.”
“Mi vì theo đuổi vĩnh hằng mà truyền ý thức của mình lên đám mây, nhưng xem ra mi đã không còn sợ chết nữa.” Theo những lời này của Lâm Kính Dã, Jomy ở phía sau giơ pháo lên.
Nỗi sợ cái chết dường như không hiện hữu trong trung tâm Tiếng Vọng. Khác với lòng quả cảm, không ngại hy sinh của con người, nỗi “không sợ” của Tiếng Vọng xuất phát từ việc chúng đã không còn sinh ra cảm xúc gì với khái niệm “tử vong”. Bởi theo lời trung tâm nói, toàn bộ tri thức của chúng đã được lưu trữ trên đám mây cả rồi.
Nó nói rất nhiều nhưng hầu hết đều là đồ bỏ, không có lấy một tin tức nào mang ý nghĩa chiến lược. Hơn nữa, nó cũng không có xu hướng lỡ lời, không biết là do ý chí của riêng nó hay do cả hệ thống có một giới hạn nào đó không thể vượt qua.
“Cảm xúc là dư thừa trên con đường theo đuổi chân lý.” Trung tâm mượn thanh quản con người mà thốt lên: “Vũ trụ vô ngần còn quá nhiều bí ẩn. So với thứ mà các người gọi là ‘tình cảm’, ‘ý thức’ mới càng quý giá hơn.”
“Vớ va vớ vẩn!” Rennes bật ra một tiếng cười nhạo: “Chân lý bán được bao đồng một cân? Có so được với tình cảm ngàn vàng không đổi của bọn ta không?”
Mọi người: …
Sắp bưng tô hết nổi.
Rennes vẫn chưa dừng lại: “Bọn ta còn trao tinh hạm đính hôn luôn rồi!”
Mọi người cấp tốc che miệng.
Nguyên soái hôm nay ăn trúng thùng thuốc nổ hay sao vậy? Làm ơn đừng bón nữa ạ, đầy lắm rồi!
Tiếng Vọng giây trước vừa tuyên bố “cảm xúc chỉ là dư thừa”, giây sau đã bị hắn chọc tức đến mức chớp tắt liên tục, khiến độ tin cậy trong lời nói giảm đi hẳn.
Lâm Kính Dã hết sức bất đắc dĩ kéo Rennes sang bên, thì thầm vào tai hắn: “Ngài sao vậy?”
Thấy hắn vừa há mồm, anh lập tức chặn họng: “Kỳ sinh lý không nhanh đến thế, khỏi lấy cớ.”
Rennes: “Vậy thì không có gì.”
Lâm Kính Dã: “… Đừng nói ngài còn nghĩ vụ quy tắc ngầm chứ?”
Rennes nhướng mày: “Em tưởng soái hạm của tôi chạy bằng giấm chắc?”
Lời này của hắn chỉ là nửa đùa nửa thật, nào ngờ khóe môi Lâm Kính Dã bỗng cong lên một độ cung nhàn nhạt. Cấp dưới đang bận nấc cụt trông thấy thì hít hà liên hồi, không ngờ Hạm trưởng tám trăm năm chỉ có một gương mặt trường tồn với công việc của họ lại có thể làm ra biểu cảm dịu dàng đến vậy.
“Rennes.” Với khoảng cách gần kề này, đôi môi mềm mại gần như chạm vào tai Rennes, hơi thở ấm áp theo tiếng cười khẽ phất qua như làn gió xuân, gợi lên những sợi tơ ngứa ngáy trong lòng.
“Đừng lo lắng, Nguyên soái của em.” Anh nói: “Không ai có thể bắt em rời khỏi ngài, cho dù là Tiếng Vọng.”
Rennes không đáp lại, nhưng cơ thể hắn đã nói lên tất cả: những bắp thịt thoát khỏi trạng thái căng cứng, tư thế như một khẩu súng đang lên nòng bỗng chốc được cài lại chốt an toàn. Thậm chí vị Nguyên soái này còn có giây phút ngậm miệng hiếm hoi, để mái tóc bạc rũ xuống che đi gò má phơn phớt đỏ.
Thanh Kiếm Bầu Trời không chỉ thay đổi giới tính trong hồ sơ, mà ngay cả trong sinh hoạt thường ngày cũng không lộ ra chút dấu hiệu nào về sự nhạy cảm trời sinh và dễ dàng xúc động của Omega. Cảm xúc của hắn đúng là có lên xuống thất thường, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến công tác chiến đấu và chỉ huy, lại không ai liên tưởng tính tình khó chịu ấy với cảm giác thiếu hụt an toàn của Omega.
Báo đài nhiều lần đưa tin vị Nguyên soái lừng danh này đến nghỉ phép cũng không rời khỏi chiến hạm, mà nếu có thì nơi hắn đặt chân thể nào cũng là một chiến hạm khác. Nhưng Lâm Kính Dã biết Rennes thích những thứ mềm mại, trà sữa ngọt ngào và những món thức ăn xinh xẻo. Nội thất trong nhà hắn không đi theo phong cách quân sự vừa lạnh vừa cứng như các Alpha trong quân, mà ngay cả bậc thang cũng phải được lót thảm nhung trắng phau, quản gia rồng thì được dán nhiều lông tơ đến nỗi đã hóa mèo. Mà khi gặp con mèo hàng thật giá thật là Tiểu Lam, hắn chỉ bỏ ra nửa ngày đã khiến nó giơ cờ trắng, chạy sang hàng ngũ địch.
Bởi vì chốn an toàn duy nhất của hắn đã bị Tiếng Vọng cướp đi từ lúc còn thơ ấu, trong một khoảng thời gian rất dài, chiến hạm chính là “tổ” của Rennes, vũ khí là thứ cho hắn cảm giác an toàn.
Lâm Kính Dã ngẩng đầu, nói với vẻ khách khí: “Cảm ơn lời tán dương của quý phương, nhưng tôi vẫn muốn giữ lại thân thể hơn, đặng sau này kết hôn còn tiện đeo nhẫn.”
Thôi xong, trớ ra luôn rồi.
Trên gương mặt những người khác chỉ còn lại vẻ chết lặng.
Ý giỡn mặt của hai người này quá rõ ràng, đến nỗi số liệu của một thứ vốn đã cho cảm xúc vào dĩ vãng từ đời nào như trung tâm Tiếng Vọng cũng không khỏi trồi lên sụt xuống, tạo thành cảm giác “phẫn nộ” rất lâu rồi mới xuất hiện, khiến nó cuối cùng cũng ngừng chớp tắt.
“Hạm trưởng Lâm, hôm nay ngài có thể xem thường ta, nhưng ngài phải biết tư duy tiến vào Tiếng Vọng sẽ không dễ dàng tan biến. Ngài từ chối, không có nghĩa rằng những người nghe được lời này sẽ từ chối. Những ai từ chối tiếp nhận chân lý, cuối cùng sẽ phải trả giá đắt.”
“Là bị tụi bây cướp não đó hả?” Có người thì thầm: “Thế thì gọi Tiếng Vọng Eryan làm gì nữa, đổi thành zombie đi.”
“…”
Tiếng Vọng hoàn toàn bùng nổ.
Những người truy tìm chân lý cao quý như chúng, vậy mà lại bị lũ phàm phu tục tử này làm nhục!!
Hình chiếu bắt đầu vặn vẹo, bóng người mờ ảo kia chậm rãi hiện rõ.
Gương mặt điển trai, tóc vàng rực rỡ, độ nhận diện khá cao.
Chất giọng máy móc cất lên: “Đã vậy thì lần sau gặp lại, xem như không-”
UỲNH!
Jomy há hốc mồm, nhìn xuống bàn tay rỗng tuếch của mình. Chỉ trong chớp mắt ban nãy, khẩu pháo của cậu đã bị Nguyên soái giật lấy, sau đó vật thể hình lục giác xui xẻo kia đã được “boa” cho một lỗ thủng toang hoác. Tia lửa nổ tanh tách, chất dịch năng lượng màu xanh thẫm chảy ra, giọng nói đã hoàn toàn câm lặng, chỉ còn lại tiếng dòng điện xèn xẹt không cam lòng.
Rennes thảy khẩu pháo về cho khổ chủ, cất giọng như một cơn bão tuyết vần vũ: “Dám trưng cái bản mặt đó ra trước tao. Muốn chết lắm rồi đúng không?”
Công nhận, mới bị chọc cho vài câu đã nổi khùng, lại còn dám tái hiện dung mạo của Elliot Wimmer để nói chuyện với Nguyên soái, không phải tự hủy thì là gì?
“Nhìn gì?” Đôi mắt tràn ngập sát khí của hắn quét tới đâu, ai nấy đều cúi rụp đầu tới đó, chỉ có Lâm Kính Dã dám đối diện với hai viên ngọc bích lạnh lẽo ấy.
Thấy chút ý cười trêu ghẹo giấu nơi đáy mắt anh, quả bóng Rennes mới xì hơi một tẹo, trề môi nói: “Lảm nhảm tòan ba thứ xàm xí, lại còn không chịu khai chỗ giấu dân Lục Phương, giữ lại cho bẩn mắt à?”