Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Vũ Thái Cương?” Vương Đông Quân cũng giật mình. Anh biết thanh niên Vũ Thái Cương này.

Hồi đó sau khi tốt nghiệp Vương Đông Quân đã được chuyển đến đội thi công của Ba Mai, trở thành đồng nghiệp của Vũ Thái Cương đang làm trên công trường cũng vừa mới tốt nghiệp gần đây. Vũ Thái Cương có tính lười biếng lại còn hay bốc phét, làm việc chẳng ra đâu vào đâu nhưng được cái nịnh bợ ton hót lại cực kỳ điêu luyện, Ba Mai rất thích anh ta.

Vì thế, cùng là nhân viên kỹ thuật nhưng tiền lương của Vũ Thái Cương luôn cao hơn Vương Đông Quân và anh ta chẳng phải làm mấy công việc vất vả bẩn tay bẩn chân. Anh ta thường hay châm chọc Vương Đông Quân là thằng khố rách áo ôm ở rể.

Bấy giờ, trên vai Vương Đông Quân có quá nhiều thứ nên anh chọn nhẫn nhịn trước sự khiêu khích và bắt nạt của Vũ Thái Cương. Làm được nửa năm thì Vũ Thái Cương chìm đắm vào công việc streamer trên nền tảng nào đó, với vẻ ngoài được xem là tuấn tú sẵn có cùng cái miệng biết ăn nói nên cũng có kha khá người hâm mộ, kiếm được chút tiền.

Sau đó nghe nói có một bà lắm tiền người Hoa Hình nào đó muốn bao nuôi anh ta. Nên không được bao lâu anh ta đã nộp đơn xin nghỉ việc ở công trường, nào ngờ hôm nay lại nhìn thấy nhau ở đây.

Lạch cạch. Vũ Thái Cương đẩy cửa xe ra bước xuống, vờ vĩnh đứng phủi phủi bộ tây trang mắc tiền trên người rồi chậc chậc đứng nhìn Vương Đông Quân với vẻ dè bỉu: “Hai năm rưỡi không gặp rồi mà cậu vẫn giữ cái bộ dáng khố rách áo ôm này hả?”

Vương Đông Quân không muốn quan tâm đến người này lắm nên anh thuận miệng qua loa vài câu: “Cũng bình thường.”

“Bình thường ấy hả?” Vũ Thái Cương bật cười, kiêu ngạo nói: “Bớt làm bộ làm tịch trước mặt tôi lại. Nếu tôi không đoán sai thì chắc bây giờ cậu chẳng có nổi công việc nào để làm đúng không? Hôm nọ tôi nghe nói gã Ba Mai gây hấn nhầm nhân vật ghê gớm nào đó, chẳng những bị bắt phải liếm nhà vệ sinh mà cả cái đội thi công trong tay gã cũng tan đàn xẻ nghé rồi, cậu lấy đâu ra mặt mũi để trả lời là bình thường thế.”

“Nói xong chưa?” Vương Đông Quân nhìn Vũ Thái Cương, anh đẩy xe điện vào trong lề: “Nếu anh nói xong rồi thì mời vào trong trước, tôi còn việc phải làm nên không rảnh đứng đây đôi co với anh.”

“Gì?” Mặt Vũ Thái Cương thoáng tối đi, cái thái độ quái gì thế này?



Anh ta muốn tranh thủ cơ hội lần này để lên mặt hạ bệ Vương Đông Quân bèn quay sang nói với bảo vệ khu biệt thự: “Tôi biết thằng ranh này, hồi xưa nó hay chơi trò ăn cắp vặt lắm nên tôi đề nghị bắt tên này lại để điều tra rõ ràng vì an ninh của khu biệt thự chúng ta.”

Nghe thế, mặt bảo vệ cũng tối sầm xuống: “Thật ư? Lúc nãy tên này cứ luôn miệng nói mình là một trong những chủ nhà trong khu biệt thự, tôi cứ tưởng là cậu ta nói đùa nên định đuổi đi thôi, không ngờ lại là thứ ăn cắp quen tay. Chắc chắn tôi sẽ không để người này rời khỏi đây trước khi điều tra cho rõ ràng.”

Nói xong lập tức chạy tới giữ tay lái xe điện lại, không cho Vương Đông Quân cơ hội phóng xe bỏ trốn.

Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài, anh giải thích: “Tôi thật sự là chủ sở hữu của một trong những căn biệt thự này.”

Vừa dứt lời thì tiếng cười mỉa mai của Vũ Thái Cương đã vang lên ha hả: “Vương Đông Quân ơi là Vương Đông Quân, tôi chịu thua cậu rồi đấy. Mặt dày mày dạn đi ở rể nhà người ta thì thôi đi, bây giờ lại còn lớn họng tới nỗi bảo mình là chủ sở hữu biệt thự trong khu Royal nữa hả?”

“Tạm thời không bàn đến những vấn đề khác, chỉ nói về chiếc xe cậu lái thôi nhé. Nó là loại xe điện rẻ tiền không tới chục triệu, câu có biết mấy chiếc xe được để trưng bày trong khu biệt thự này là xe gì không? Kể tên ra chắc cậu cũng chả biết, nói chung là có bán hết nội tạng cậu đi cũng chẳng mua nổi một cái bánh xe đấy.”

Bảo vệ khu biệt thự cũng nhíu mày hét lên: “Ranh con, chém gió cũng phải xem tình huống nào chứ. Khu biệt thự Royal này có tổng cộng một trăm lẻ tám căn và tôi biết mặt hết cả một trăm lẻ bảy chủ hộ, còn căn biệt thự số một cao cấp nhất trị giá ba trăm năm mươi tỷ kia cũng có người mua từ rất sớm, chỉ là chủ hộ vẫn chưa đến đây lần nào. Chẳng lẽ cậu định nói mình là chủ căn biệt thự giá trị trăm tỷ đó ư? Đừng pha trò ở đây nữa.”

Vũ Thái Cương bật cười sung sướng: “Nếu cậu ta là chủ căn biệt thự số một thì bảo ông đây livestream làm quạt máy năm ngày liền cũng được đấy.”

“Ha ha ha ha.”

Bấy giờ, Hoàng Tuyền mặt tròn như trăng rằm ngồi trong chiếc Maserati đã mất hết kiên nhẫn, bà ta tên tiếng: “Thái Cương à. Đứng đó ba hoa chích chòe với cái thứ ở dưới đáy xã hội đó làm gì thế? Người ta muốn về nhà sớm để ‘chơi’ trò chơi với cưng mà. Nhanh lên nào.”

Nghe thế, Vũ Thái Cương luôn miệng đáp: “Được được được. Đợi tí anh qua ngay.”

Rồi quay sang nói giọng bố đời với bảo vệ: “Nhất định phải điều tra thằng này cẩn thận đấy nhá, lần sau gặp lại tôi sẽ hỏi kết quả rõ ràng đấy.”

“Cứ để việc đó cho tôi.” Bảo vệ khúm núm nói.

Vũ Thái Cương ném cho Vương Đông Quân vẻ mặt tự cầu nhiều phúc rồi xoay người quay lại ghế phụ chiếc Maserati, thong thả lái vào khu biệt thự.

Ngoài cổng, bảo vệ liên tục tỏ thái độ hỏi Vương Đông Quân: “Còn đứng đực ra đó làm gì thế? Có gì thì mau khai hết ra đây nhanh lên.”



Vương Đông Quân nhún vai đáp: “Tôi chẳng có gì để khai cả.”

“Á à. Thằng này lại còn cứng mồm cứng miệng. Để tôi xem khi tôi tìm ra bằng chứng rồi thì cậu còn gì để chối.” Dứt lời, anh ta nhanh tay lấy chiếc balo trên giỏ xe điện của Vương Đông Quân rồi đổ hết tất cả đồ trong đó ra.

Loạt soạt. Đồ bên trong rơi đầy dưới đất.

Tờ giấy chứng nhận sở hữu cùng với chiếc chìa khóa được thiết kế đặc biệt cũng nằm trong đó.

“Đây là cái gì? Trông có vẻ quen mắt lắm.” Bảo vệ ngồi xuống nhặt tờ giấy chứng nhận lên bắt đầu đọc: “Giấy cam kết và chứng nhận quyền sở hữu nhà đất khu biệt thự Royal núi Vũ Giang.”

Cái gì cơ?

Mắt anh ta trợn trắng.

Nó là giấy chứng nhận sở hữu bất động sản khu biệt thự Royal.

Anh ta từng trông thấy tờ giấy chứng nhận này từ rất nhiều chủ hộ trong khu và con dấu được in trên đó là hàng thật giá thật, chẳng lẽ người này là chủ sở hữu nhà trong khu này thật ư?

Nhưng trong đây có tổng cộng một trăm lẻ bảy chủ hộ và anh ta đã. Chẳng lẽ người này là chủ căn biệt thự số một, căn duy nhất chưa có ai chuyển vào?

Bấy giờ, tay bảo vệ bắt đầu mất kiểm soát và run lẩy bẩy. Anh ta mở tờ giấy chứng nhận ra xem nội dung bên trong. Đúng là căn biệt thự số một.

Đoàng. Hình như bảo vệ vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai khiến đầu óc anh ta trở nên trống rỗng.

Chủ sở hữu căn biệt thự số một.

Nếu khu biệt thự này là chuỗi thức ăn thì chủ của căn biệt sự số một chính là người đứng đầu cái chuỗi đó, là sự tồn tại ăn đứt hết tất cả những căn biệt khác.

Có thể nói, đó là người đáng sợ hơn kẻ bị bao nuôi phải bám váy đàn bà mới được chui vào khu biệt thự Royal này như Vũ Thái Cương rất nhiều. Thế mà anh ta lại nhầm mắt cá với ngọc trai, lại còn chặn người ta ngoài cửa và xem người ta là kẻ trộm,.



Nếu quản lý biết được chuyện này thì chắc đuổi việc anh ta mười lần cũng không quá đáng tí nào.

“Cậu… Tôi…” Bảo vệ ngẩng đầu lên nhìn Vương Đông Quân, miệng cứ mấp máy mãi nhưng không nói thành lời.

Vương Đông Quân giơ tay lấy giấy chứng nhận nhà đất và chìa khóa trong tay anh ta về rồi cười nói: “Đây là đồ của tôi, bây giờ anh cho tôi vào trong được chưa?”

Bảo vệ liên tục lau mồ hôi và gật đầu lia lịa: “Được chứ. Được chứ.”

“Thế thì tốt quá.” Vương Đông Quân cất chìa khóa và giấy tờ vào balo, leo lên chiếc xe điện phóng thẳng vào khu biệt thự.

Bảo vệ khu cứ đứng đó ngơ ngác mãi, tâm trạng phức tạp không để đâu cho hết. Mong là Vương Đông Quân sẽ không báo cáo anh ta với quản lý hay cấp trên nào.

Chuyển sang Vũ Thái Cương và bà già Hoàng Tuyền bao nuôi anh ta, hai người trở về biệt thự của mình để bắt đầu cuộc chiến vài trăm hiệp. Xong chuyện, Vũ Thái Cương nằm trên giường đau xương sống mỏi thắt lưng và cứ tưởng mình vừa mới bị thả vào máy xay thành cám.

Anh ta lặng lẽ than thở, người ta thường nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi chắc chắn sẽ xuống lỗ không ngoa một tí nào.

Hoàng Tuyền ngồi tựa vào thành giường châm thuốc hút, vừa nhả khói vừa thỏa mãn nói với Vũ Thái Cương: "Lúc nãy anh biểu hiện rất tốt, tôi có thể đồng ý một yêu cầu của anh đấy. Nói đi, anh có muốn gì không? "

Vũ Thái Cương vui như mở cờ trong bụng, vội lên tiếng: “Yêu cầu ấy hả, anh nghe nói căn biệt thự số một của khu Royal được thiết kế rất đặc biệt và sang trọng nên anh thấy tò mò lắm. Nhưng nghe bảo người của khu dân thường rất khó vào được khu biệt thự cao cấp, em có thể tìm cách đưa anh lên đó xem thử được không?”
Nhấn Mở Bình Luận