Cặp anh em họ Hạ Khải và Hạ Điệp vẫn không có ý định dừng lại và tiếp tục tát nhau như hai vị thần. Má của hai người đều sưng lên như quả bong bóng, khóe miệng rỉ máu nhưng nhất quyết không chịu dừng tay.
Bốp.
Bốp.
Bốp.
Thù hằn ghê gớm cỡ nào thế nhỉ?
Câu hỏi bỗng chốc hiện lên trong đầu những vị khách đang hóng hớt xung quanh, có người không thể đứng nhìn được nữa bèn lên tiếng nhắc nhở: “Hai người tới đây là được rồi đó, đủ một trăm cái tát từ nãy giờ rồi. Nếu hai người thấy chưa tát đã thì ra ngoài tiếp tục đi, chúng tôi đang chờ để bắt đầu bữa tiệc mà.”
“Nói rất đúng. Mau lượn ra ngoài rồi thích tát gì thì tát, từ sáng tới giờ tôi chưa có hạt cơm nào vào bụng đây.”
“Hay là hai người dừng lại một lát, chờ chúng ta cơm nước xong rồi hẵng tiếp tục được không?”
“…”
Nghe thế Hạ Khải mới chợt nhận ra mình đã tát đủ số lượng rồi. Không thể tiếp tục giẫm lên mặt mũi mình được nữa.
Vì vậy, cậu đột ngột chuyển từ tay thành chân và đá Hạ Điệp ngã lăn: “Đàn bà thối tha. Cút sang một bên đi cho đẹp trời.”
Hạ Điệp bị đá ngã lăn ra đất không thể đứng dậy nổi, đôi giày cao gót cô ta đi đã bung ra nằm lăn lóc gần đó. Hạ Điệp sưng đỏ như quả cà chua chín nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Khải. Cậu chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu.”
Bây giờ thì Hạ Điệp nổi điên rồi. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, gia đình luôn nuôi nấng cô ta như cô công chúa nhỏ của giới thượng lưu vì làm thế sẽ tăng cơ hội cho cô ta gả vào gia đình tài phiệt, giẫm nát tất cả những kẻ chướng tai gai mắt dưới chân.
Nhưng hôm nay trước mặt bao nhiêu người, tất cả đều là những nhân vật có tiếng có miếng ở thành phố Hoa Hình, cô ta lại bị đánh tơi bời hoa lá. Không biết phải giấu cái mặt đi đâu.
Hạ Khải đang nổi nóng, cậu giơ tay lau vệt máu chảy ra từ mũi rồi nhổ nước bọt xuống nền nhà: “Hạ Điệp. Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, ngày xưa tôi đã cho chị quá nhiều thể diện nên chị giẫm đạp lên như rác, chị cứ chọc tới tôi hết lần này đến lần khác nhưng bây giờ chị đụng tới tôi lần nào thì tôi xử chị lần ấy.” Đoạn quay sang nhìn về phía Vương Đông Quân, lửa giận trong ngực lại bùng lên như được châm thêm dầu.
Chỉ là ở đây có Tạ Văn và Trần Minh khiến cậu không dám làm gì thiếu suy nghĩ, đành phải chỉ thẳng vào mặt Vương Đông Quân đe dọa với sự ấm ức không phục: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Cậu để lại những lời đó rồi xoay người đi thẳng ra ngoài cửa khách sạn, dù có mặt dày mày dạn cách mấy cậu cũng biết ở lại đây chỉ tổ để cho người ta châm chọc mỉa mai.
Lê Mai vẫn còn chìm trong sự hoảng hốt chưa kịp kéo ba hồn bảy vía về, cô ấy nhìn Vương Đông Quân với ánh mắt kì lạ rồi lại chạy theo Hạ Khải.
Hai người nối đuôi nhau ra khỏi khách sạn Hồng Ánh.
Vừa ra tới nơi thì đám tóc đỏ anh em chí cốt của Hạ Khải không tủ tư cách vào bữa tiệc lập tức chạy tới.
Nhìn cái mặt sưng vù của Hạ Khải, tóc đỏ trợn trừng mắt: “Anh Hạ Khải, anh bị sao thế này? Ai ức hiếp anh hả?”
Hạ Khải tức giận nói: “Bị cái gì hả? Bộ tôi nói ra thì cậu có thể chạy vào đó báo thù cho tôi chắc?”
Tóc đỏ tự tin vỗ ngực: “Tất nhiên là chuyện nhỏ rồi, em có thể lên núi đao xuống biển lửa vì anh Hạ Khải.”
Còn chưa nói hết câu thì Hạ Khải đã tuôn ra cả một tràng: “Thằng Tạ Văn, cháu trai của Tạ Hải với Trần Minh. Cậu vào đó tính sổ với chúng nó đi.”
Cậu không nói ra tên Vương Đông Quân vì sợ bị cười nhạo, dù sao hồi trước cậu cũng chém gió với bọn họ là mình đã đè đầu cưỡi cổ Vương Đông Quân không biết bao nhiêu lần, nếu hôm nay lộ ra chuyện mình mới là kẻ lép về thì chắc muối mặt chết mất.
Còn bọn tóc đỏ thì đã ngu người sau khi nghe hai cái tên nọ, ai cũng cúi gằm đầu xuống không dám thả cái rắm nào.
“Mẹ nó. Biết ngay lũ bọn bay chỉ là thứ vô dụng mà.” Hạ Khải lắc lắc đầu tóc đỏ rồi quay đầu lại nhìn cửa khách sạn Hồng Ánh. Cậu cắn răng lẩm bẩm: “Cười người hôm trước hôm sau người cười thôi, hôm nay các người dám sỉ nhục Hạ Khải này thì một hôm nào đó tôi sẽ dùng sự thông minh và giỏi giang trời sinh của mình để đập nát từng người một. Nhất là Vương Đông Quân, đừng tưởng mình quen biết được hai người thì lớn bằng trời rồi, mối thù này sẽ được báo vào một ngày không xa.”
Nói xong, Hạ Khải thấy thoải mái hơn rất nhiều, như thể cậu đã nhìn thấy cảnh mình dạy dỗ Vương Đông Quân một trận ra trò rồi.
Nhưng cậu xoay người đi được mấy bước thì tóc đỏ bỗng hốt hoảng gọi giật lại: “Anh Hạ Khải, anh…”
“Mẹ nó. Lại rống họng lên làm quái gì thế?” Hạ Khải tức giận mắng, cùng lúc đó là cảm giác mềm mại kỳ lạ dưới chân… Hình như cậu vừa mới giẫm trúng thứ gì đó.
Bấy giờ tóc đỏ mới nói hết nửa câu còn lại: “Anh giẫm trúng bãi cứt chó rồi…”
Hạ Khải: “…”
Chuyển về bữa tiệc trong khách sạn Hồng Ánh, Hạ Khải đã bỏ đi rồi nên Hạ Điệp cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta không ra từ cửa trước vì sợ Hạ Khải đang chặn ngoài đó để đánh mình nhừ tử. Cô ta không thể chịu nổi nữa rồi.
Nói tóm lại, sau khi cặp chị em họ đó đi thì buổi tiệc mừng lễ khai trương lại tiếp tục diễn ra. Thiếu đi những gương mặt đầu têu cho những rắc rối thì mọi thứ diễn ra cực kỳ thành công và suôn sẻ.
Trong thời gian buổi tiệc diễn ra, có rất nhiều người chạy tới bàn số một để mời rượu vì dù sao đây cũng là một cơ hội rất tốt để nịnh bợ những nhân vật tiếng tăm.
Đối tượng mời rượu chính là Trần Minh, Tạ Văn và đám người Huỳnh Vũ nhưng trong đó cũng có mấy người để ý tới Vương Đông Quân, chạy tới mời rượu bắt chuyện với anh. Tuy họ không biết Vương Đông Quân là ai nhưng anh có thể ngồi cùng bàn với những người đó thì chắc hẳn cũng phải có thân phận gì đó.
Thêm một mối quan hệ thì tốt thôi chứ có gì đâu.
Dù vậy, họ vẫn không nghĩ rằng thân phận của Vương Đông Quân cao hơn Trần Minh hay Tạ Văn.
Buổi tiệc kết thúc thì kim đồng hồ đã xoay đến số năm, Vương Đông Quân chỉ đến ăn bữa cơm thôi nhưng không ngờ lại bị mời quá nhiều rượu. Anh không đến nỗi say bí tỉ nhưng đầu óc vẫn choáng váng và hoạt động rất chậm.
Ngoài cửa khách sạn Hồng Ánh, Tạ Văn uống quá nhiều rượu vỗ vai Vương Đông Quân nói: “Anh Vương Đông Quân. Nói thật nhé, mấy năm nay tôi với em gái luôn ở nước ngoài du học theo yêu cầu của gia đình và vừa mới về nước gần đây. Chúng tôi không có nhiều bạn bè thân thiết nhưng anh chắc chắn là một trong số đó. Tuy tôi không hiểu tại sao nhưng cứ có cảm giác chúng ta đã thân với nhau từ rất lâu dù đây mới là lần đầu gặp mặt, sau này có thời gian rảnh tôi dẫn anh tới mấy chỗ đỉnh cao uống rượu chơi cho vui nha.”
Vương Đông Quân cười gật đầu: “Được. Sau này có thời gian rảnh thì hẹn nhau.”
Tạ Liên không uống rượu, cô ấy bắt hai tay sau lưng, ngượng ngùng nhón chân nói với Vương Đông Quân: “Anh Vương Đông Quân. Khi nào anh rảnh thì cứ tới nhà bọn em chơi nha. Dẫn theo cả chị dâu nữa nha.”
“Được thôi. Được thôi.”
Trần Minh với đám người Huỳnh Vũ đứng bên cạnh nghe ba người nói chuyện với nhau rồi âm thầm than thở hâm mộ. Được đôi cháu trai cháu gái Tạ Hải yêu thương nhất chủ động mời đi chơi là cơ hội không biết bao nhiêu người ở thành phố Hoa Hình này ngày đêm mong mỏi mơ ước đấy.
Tất nhiên, đây là những suy nghĩ chỉ xuất hiện khi họ không biết thân phận thật sự của Vương Đông Quân. Nếu không thì họ đã nhận ra rằng quen biết Vương Đông Quân mới là may mắn trời ban.
Sau đó đôi anh em Tạ Văn và Tạ Liên kéo nhau lên chiếc Rolls-Royce đi mất.
Lại bàn về Vương Đông Quân, vì uống rượu rồi nên anh không thể lái xe điện bèn để nó lại ở chỗ Trần Minh rồi tự bắt một chiếc taxi để về nhà.
Hơn mười phút sau, Vương Đông Quân xuống xe trước cổng khu phố Giang Kim. Anh cảm nhận bầu không khí nặng nề đang bao trùm khắp thành phố, màn trời đang ùn ùn kéo mây đen nên lắc đầu than thở: “Xem ra cơn giông bão sắp kéo đến nơi này rồi.”