Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ở Rể - Tiêu Lâm

Thư phòng thanh viên

Hôm sau khi thi hội, những cử nhân tham gia thi ở kinh thành dù có đậu hay không, chỉ cần là người được thư phòng Thanh Viên dạy bảo thì đều đến để cảm ơn Văn giáo dụ quản lý thư phòng Thanh Viên.

Cử nhân tại kinh đô không giàu thì cũng là nhà quyền quý, có nhiều báu vật vô giá, họ thuận tay cầm một món ra ngoài thì đều là thứ mà dân chúng bình thường có muốn cũng không thể tiếp xúc.

Họ đứng trong sân nơi ở Văn giáo dụ, đám người hầu được chọn lựa kỹ càng đứng kế bên, ai tới thì mọi ánh mắt đều dồn vào người đó, đánh giá người tới tặng quà, trong lòng cũng cân nhắc suy tư.

Kẻ kiêu ngạo nhất là Dương Chư, con trai của Dương Lạc.

Dương Chu mập mạp, ngồi một cái là chiếm hết chỗ, Dương Lạc là người đứng đầu trong Cửu Khanh, Dương Chư là con trai có được lúc tuổi già nên cực kỳ được cưng chiều, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ té.

Khi dân chúng cảm thấy bữa ăn ngon là có cơm thì mọi món sơn trân dã vị của Đại Nguy đều đã vào bụng Dương Chư.

Chỉ cần Dương Chư đứng đầu là đã chiếm hết chỗ hai, ba người rồi.

Mối quan hệ giữa Dương Chư và Chu Hành không tệ, nhưng hẳn ta an phận hơn Chu hành nhiều. Dương Lạc thường dạy dỗ con trai là kinh thành ngoạ hổ tàng long, không thể ngông nghênh, vì vậy hẳn ta cũng chỉ phóng túng trong việc ăn uống chứ tính cách lại trầm ổn hơn đệ tử thế gia khác.

Ngày Chu Hành chọc vào Tiêu Lâm, tuy Dương Chư biết nhưng không nhúng tay vào. Một cử nhân nhà nghèo bé nhỏ, một con rể ở tầng chót của Tần gia không đáng để người cao quý như hẳn ta ra tay dạy dỗ.

Nhưng sự chín chắn đó cũng chỉ là giả vờ, dù sao hắn ta cũng là con cưng thế gia nên sự kiêu ngạo và tự cho là mình quý giá đều toả ra từ trong xương.

Tiêu Lâm nhìn thấy thế thì ngẩng đầu, hắn biết tên này. không đơn giản.

Tiêu Lâm vừa xuất hiện, tiêu điểm của mọi người từ Dương Chư đời đi, Dương Chư có chút không vui, đứng chắp. tay đứng tại chỗ, chẳng đếm xỉa tới Tiêu Lâm.

“Tiêu giải nguyên, lần này ngươi tặng gì cho Văn giáo dụ?”

Có người cười hi hi ha ha cố tình lớn tiếng hỏi. Hiện tại hai tay Tiêu Lâm trống trơn, tay phải còn treo mảnh vải, như thể không chuẩn bị thứ gì.

Văn giáo dụ thanh liêm cả đời, là nhân sĩ cao khiết của Đại Nguy, không tham tiền tài, không ham phú quý.

Tiêu Lâm nhìn thoáng qua những người tới tặng lễ, người này quý hơn kẻ kia thì không nhịn được mà lắc đầu, thảo nào Văn giáo dụ rất ít chiêu sinh, những người này đều dùng tiền để giải quyết chứ không thật sự dùng sự chân thành của mình, Văn giáo dụ tất nhiên không vừa ý ai.

Nhưng với Tiêu Lâm đây là cơ hội tốt, viện bảo tàng sưu †ầm nhiều cỡ nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy ngay tại hiện trường. Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Tiêu Lâm chỉ hận không thể cầm kính lúp xem kỹ từ dưới đáy mấy món này lên.

Không tệ, không tệ!

Có người còn tặng châu báu, đa phần là gốm sứ quý hiếm, vừa thấy là biết không phải vật tầm thường, thế gia tặng quà luôn rất chú ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận