“Người đến là Tân Phong, Tân đại công tử”, hộ vệ thấy bọn họ quỳ dưới đất, khó xử nói: “Người nhà của các vị công tử cũng đã đến, bọn họ nói các vị nhất định sẽ thắng...”
Hộ vệ nói chữ thẳng cực kỳ nhỏ. Ai cũng quỳ thế rồi còn thẳng cái quỷ gì...
“Ngươi đang chế giễu bản công tử sao?”, Dương Chư gào lên.
“Đây là lời của người nhà công tử!"”, hộ vệ ấm ức nói, mặt mũi của đám người này càng mất sạch.
Tân Phong tức giận chạy đến, bước chân như có gió, vừa vào trong, Minh Nguyệt Lâu quả nhiên vô cùng hỗn loạn.
Hắn ta đang định gây rắc rối cho Tiêu Lâm, Tân Nam lập tức lên tiếng: “Huynh trưởng! Bọn họ sỉ nhục Tân gia trước, không thể trách tỷ phủ!”
Tiêu Lâm thản nhiên, cười với Tân Phong. Tân gia có một ưu điểm, khi có chuyện thì một lòng đối phó người ngoài, người mình sẽ đóng cửa dạy bảo sau.
Mặc dù Tần gia không coi hẳn như người mình, nhưng dù gì Tiêu Lâm cũng mang danh nghĩa là cô gia của Tân gia, ở đây nhiều người như vậy, hắn ta cũng không thể nổi nóng.
Vừa nghe thấy Tân Nam nói như vậy, mầm lửa của Tân Phong quả nhiên di chuyển. Hắn ta không nóng nảy như Tân Nam, nhìn chằm chăm con cháu thế gia đang quỳ, trầm giọng nói: “Các vị công tử đại gia, Tân mỗ không biết đệ đệ của ta đắc tội các vị ở chỗ nào?”
Trước mặt Tân Phong, không ai dám xưng là công tử đại gia. Đám Hàn Quế đỏ mặt, cúi đầu, im lặng không nói.
Lúc này Tiêu Lâm ý thức được, quả nhiên Tần gia là một sự tồn tại to lớn khiến người khác nể sợ.
“Dương Chư nói đệ là chân chạy vặt, còn đổ mọi chuyện lên đầu Tân gia chúng ta”, Tân Nam ấm ức tố cáo.
Tân Phong lập tức rút Kinh Hồng ra, chỉ vào Dương Chư: “Ngươi thật to gan, dám ức hiếp đệ đệ ta?”
Tân Phong, Thiếu khanh Tứ phẩm, trong quân sát phạt quả đoán. Hăn ta ít khi đắc tội người khác, nhưng một khi quyết định đắc tội thì sẽ không sợ bất kỳ ai!
Tân Nam phản giáo đứng về phía Tiêu Lâm, người Tần gia đột nhiên ai cũng trở mặt! Trước kia bọn họ ức hiếp Tiêu Lâm hoàn toàn là vì nghe nói Tân phủ không coi trọng cô gial
Dương Chư nhịn cơn đau, nghiến răng nói: “Tân huynh, chuyện này chỉ là hiểu lầm, không đổ tội, ta không đổ tội”.
Hàn Quế vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Tần tam công tử hiểu lầm rồi”.
Tiêu Lâm bật cười, Tân Phong ở bên ngoài cũng rất oai phong, vừa nghĩ đến ở nhà Tân Phong bị hắn chọc tức đến mức đỏ mặt tía tai, hẳn bỗng cảm thấy hơi áy náy, thật ra Tân Phong cũng là một người anh tốt.
“Là ai đòi Minh Nguyệt cô nương, là tỷ phu ta đòi sao?”, 'Tần Nam ỷ vào có anh trai ở đây, có thù tất báo.
“Ta đòi, là ta đòi!", Dương Chư gật đầu.
“Là ai hại ngươi bị thương nặng, là tỷ phu ta hay là ta?”, 'Tần Nam không buông tha, Tân Phong lạnh lùng nhìn Dương Chư. Dương Chư sắp khóc: “Ta! Là ta! Không liên quan đến người Tần gia!”
Tân Nam khịt mũi, quát lên: “Các người nghe thấy rồi đấy! Chưởng quỹ, ông nghe thấy chưa?”
Các công tử thế gia gật đầu, chưởng quỹ gật đầu như mổ thóc.
“Đi!", Tân Phong thu kiếm về, trừng hai đệ đệ nhà mình, giận vì bọn họ không biết đấu tranh.
Tân Nam và Tân Bắc tự biết không nên đến Minh Nguyệt Lâu, cúi đầu không dám nói. Tân Phong bước đi hai bước, quát: “Ngươi không đi?”.
Tiêu Lâm chỉ vào mũi mình: “Đang nói ta sao?”
“Ngươi không phải người Tân gia?”, Tân Phong vô cùng bất mãn, quát lên: “Ngươi đã lấy muội muội ta, chẳng lẽ là quỷ hay gì?”
Tiêu lâm vẫn còn đang ôm eo mỹ nhân, mỹ nhân tỏ vẻ e thẹn, Tân Phong tức đến mức mặt đỏ bừng.
Tiêu Lâm nhún vai, đi thì đi. Trước khi đi, dưới cái nhìn của đám đông, hẳn còn cười với mỹ nhân thật dịu dàng, khiến cho mỹ nhân thẹn thùng cúi đầu. Tân Nam sốt ruột, lần này, e là trưởng tỷ sẽ đánh gãy chân tỷ phu thật rồi.
Sự việc ở Minh Nguyệt Lâu coi như kết thúc. Ngụy Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận đùng đùng của Tần Phong, có lẽ Tiêu huynh sẽ không yên ổn.
Thanh quan khó xử chuyện nhà, Ngụy Thanh cũng không. giúp gì được. Hắn ta phe phẩy quạt, nói với chưởng quỹ: “Các ông mau đưa Dương công tử về phủ đi, vết thương này... Chậc chậc, Minh Nguyệt Lâu và các vị công tử phải nghĩ cách làm sao ăn nói với Dương gia đi”.
Chưởng quỹ trợn mắt, suýt thì ngất tại chỗ, mối làm ăn hôm nay quá lỗ! Lầu một của Minh Nguyệt Lâu bị phá hỏng chưa nói, còn rước phải rắc rối!
Trong phòng ở lầu hai, Dịch Quy mỉm cười, nói: “Hay”.
“Công tử, hay cái gì?”, cô nương còn chưa hoàn hồn lại, cười gượng, rót rượu cho y.
“Giải rất hay”, Dịch Quy ném mười lượng vàng xuống, phất tay áo rời đi.
Lúc nãy Tiêu Lâm giải đề toán học, y đã nghe hết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!