Gã giang hồ kia hừ lạnh, vô cùng khinh thường Tiêu Lâm. Và rồi, không đợi thêm một phút nào, lão ta vung nắm đấm lao về phía hắn.
Trong một đêm mưa lạnh lẽo, trời đất tối sâm, sức mạnh của nắm đấm và kiếm khí sắc bén đan xen vào nhau.
Mưa càng lúc càng to, dần dần Tiêu Lâm không nhìn rõ người trước mặt nữa.
Dần dần, mưa tạnh.
Ba ngày, ba ngày trọn vẹn.
Hai ngày ba đêm.
Tiêu Lâm nằm trên ruộng lúa.
Cơ thể hắn bị phủ trong bùn, hòa quyện với nước trong những cánh đồng lúa. Thoạt nhìn, không dễ để nhìn ra hắn.
Bên cạnh hắn là một con ngựa đã chết từ lâu và một tay giang hồ cũng đã chết từ lâu.
Hắn căm hận nhìn lão ta. Tên giang hồ này nhất định đã cấu kết với một kẻ nào đó trong Tần phủ để bày mưu giết hắn! Đáng ghét!
Thế lực của Ngụy giám quốc đã xâm nhập vào Tân phủ!
Trên người gã giang hồ có hơn bốn mươi vết kiếm, chứng tỏ cuộc chiến khốc liệt đến mức nào. Tuy nhiên, gã đàn ông này cực kỳ bền bỉ, dường như lão ta hạ quyết tâm nếu không giết được Tiêu Lâm thì sẽ không bỏ cuộc.
Tiêu Lâm thể lực rất tốt, sức bền của một ông già có dẻo dai đến đâu cũng không thể so sánh được với một chàng trai trẻ.
Cuối cùng, Tiêu Lâm dùng kiếm đâm vào tim lão, cuộc chiến cuối khi đó mới dừng lại.
Trước khi chết, lão ta còn còn lẩm bẩm nói với Tiêu Lâm rằng thanh kiếm do Dịch Vô Lý chế tạo tuy cực kỳ lợi hại nhưng bản thân Dịch Vô Lý thì yếu ớt đến mức trói gà không chặt. Tiêu Lâm cũng là văn nhân, vậy tại sao hắn lại có thể lực đáng kinh ngạc như vậy?
"Ta đứng nhất lớp thể dục" Tiêu Lâm nhướng mày kiêu hãnh, người hiện đại không luyện tập võ thuật nhiều như người xưa để tăng cường sức mạnh, nhưng Tiểu Lâm không hề tụt hậu trong các bộ môn như bóng đá, chạy đường dài, bóng rổ.... Dịch Vô Lý là mẫu người chỉ thích núp trong nhà còn Tiêu Lâm thì hướng ngoại và thích vận động hơn nhiều.
Gã giang hồ không hiểu lời nói của Tiêu Lâm, cuối cùng đầy nghỉ hoặc, bất đắc dĩ nghiêng đầu ngã xuống xác ngựa mà chết.
Kỳ thực thể lực chỉ là một phương diện, quan trọng nhất chính là thanh kiếm Thuần Quân này quả thực vô cùng sắc bén. Ngay cả một con lợn nhiều thịt cũng không thể chịu nổi một vết chém như vậy!
Kiếm của đại huynh đệ đúng là danh bất hư truyền.
Tuy nhiên, Tiêu Lâm lúc đó toàn thân cũng như thể bị rút cạn sức lực. Hắn mệt đến nỗi nằm đó ngủ thiếp đi.
Mẹ kiếp, từ nay về sau phải đưa hộ vệ kè kè bên cạnh như hình với bóng, nếu phải lao động thể lực như vậy thường xuyên thì chắc hắn không thọ nổi!
Đánh nhau trong mắt Tiêu Lâm chỉ đơn thuần là hoạt động thể chất. Hắn không biết rằng người nhà đang tìm kiếm hắn khắp các ngõ ngách của kinh thành.
Cuối cùng, người tìm thấy Tiêu Lâm lại chính là chú chó nhỏ màu vàng ở nhà.
Nó dùng lưỡi liếm mặt Tiêu Lâm, dùng cái mũi ướt và lạnh huých hắn. Khi Tiểu Lâm mở mắt ra, nó vui vẻ cọ vào người hắn, liếm bùn trên mặt hắn.
“Là ngươi sao?” Tiêu Lâm ngáp một cái, dùng bàn tay ướt đẫm bùn sờ lên đầu con chó: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hắn mở mắt ra, trời đã sáng. Đã bao nhiêu ngày rồi? Tiêu Lâm nhặt thanh kiếm và bước ra khỏi ruộng lúa cùng với con chó.
Lúc này, bên đường có rất nhiều người đang tụm lại, giống như đang chờ sẵn để chào đón ai đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!