Đây là việc lớn đến mức nào!
Lớn đến mức nào cơ chứ!
Tiêu Lâm tự mình viết chiếu chỉ?
"Bệ hạ đã hứa với ta điều này từ lâu rồi. Ta đã cứu Kiếm Si khỏi thôn Ám Uyên. Sau khi ta trở thành Trạng nguyên, Bệ hạ đã cho phép ta thực hiện hai
mong muốn! Giờ ta mới viết vẫn còn là chậm đấy!"
Tiêu Lâm cười lạnh: "Sau này hộ vệ có thể học tập, đây không phải chuyện đáng vui mừng sao?”
Vui thôi! Nhưng cũng không mừng lắm!
Nếu chỉ dụ này được ban ra, giới quý tộc chắc chắn sẽ phát điên! Hơn nữa còn sẽ điên cưồng tìm cách ngăn cản!
Mặc dù đây là ý muốn của Hoàng đế, nhưng một ngày nào đó, những kẻ đó sẽ phát hiện ra người đứng sau thực hiện việc này là Tiêu Lâm! Tiêu Lâm nhất
định phải bị giết!
Hắn đã ngang nhiên can thiệp vào các đặc quyền giáo dục và tiền đồ của những kẻ có quyền lực!
"Vừa hay, Lý đại nhân cũng là hộ vệ của Văn giáo dụ, để ông đi tuyên chỉ thì hợp quá còn gì. Giờ ta còn phải mua mấy món quà nhỏ cho con trai ta, ta đi trước
đây!"
Tiêu Lâm nhẹ nhàng để lại một tia sét giữa bầu trời quang đãng trên đầu Lý Mục, sau đó bỏ đi!
Đi rồi sao? Lý Mục suýt ngất đi! Chủ nhân, tại sao chủ nhân lại thu nhận một đệ tử như vậy?
Phủ hộ vệ từ nay không được yên bình nữa rồi... Lý Mục lắc đầu, chiếu chỉ nặng như núi Thái Sơn, nặng đến mức tay Lý Mục lần đầu tiên run lên.
Lý Mục nhìn chiếu chỉ, chủ nhân nói đúng, chuyện gì đến sẽ đến, không thể ngăn cản cũng không thể tránh được.
Đại Ngụy hiện giờ bất ổn về mọi mặt. kinh thành bị đảo lộn, cái chết của Tống Trí và hai vị vương gia khiến giới quý tộc không khỏi hoảng sợ. Ngay cả những người không tham gia cuộc đấu đá
ngầm này cũng biết chuyện này thật quá đỗi bất thường.
Thi Si và Võ Sỉ là những kẻ quyền lực như thế nào, sao có thể tự nhiên chết trong một cuộc đấu thơ?
Tống Trí đường đường là Đình uý, vậy mà đàn ông trong nhà họ Tống đều bị giết sạch. Sao có thể như vậy chứ?
Tần Bát Phương và Văn Hàn đột ngột qua đời, điều này càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn!
Tân Bát Phương là anh hùng khai quốc!
Văn Hàn là Đế sư và cũng là đại văn hào nổi tiếng ở Đại Nguy!
Những người này nói chết là chết được sao? Bọn họ hoặc là hoàng thân quốc. thích, hoặc là người quyền lực nhất trong số những người quyền lực. Những người này còn có thể chết thì làm gì có ai được an toàn?
Những ngày này, không có quý tộc nào có thể ngủ ngon được.
Mà cũng không kẻ nào dám ngủ quá ngon.
Họ thực sự không hiểu, trước đây mọi việc đang êm đềm, nhưng bây giờ đột nhiên có một trận mưa máu gió tanh quét qua kinh thành!
Bọn họ vẫn cảm thấy cái chết của những người này có chút khó tin. Một số người nhạy tin còn nghe ngóng được rằng Chu Hành mới ra tù không bao lâu thì cũng chết!
Ôi trời ơi, Chu Hành là Chu công tử cao quý kia mài
Hắn lại còn trẻ và có quyền lực như vậy, trước đây cũng hiển hách biết bao nhiêu mà giờ cũng đã đi ngắm gà khoả thân.
Đám người quen sống những ngày tháng êm đềm tươi đẹp này nghĩ muốn vỡ đầu, nhưng không thể nào nghĩ ra những việc này có thể liên quan đến Tiêu Lâm.
Người ở phe Ngụy giám quốc cũng không ngờ tới.
Những người tận mắt chứng kiến những bài thơ xuất thần của Tiêu Lâm ngày hôm đó đều đã chết.
Tân phủ rất kín tiếng về chuyện này.
Ngoài ra Thừa tướng ngốc như heo vẫn cho rằng người giúp Tân phủ là Dịch Quy, Tiêu Lâm cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của những người này.
Ngược lại, Dịch Quy lại trở thành cái gai trong mắt họ.
Dịch Quy đương nhiên không sợ hãi, cho dù những kẻ đó muốn tấn công y, thực lực của Côn Ngô Các cũng đủ để đối phó bọn chúng.
Vì thế Tiêu Lâm khá yên tâm, với cái chết của Thi Si và Võ Si, phe Ngụy giám quốc yên tĩnh hơn rất nhiều, Tân phủ cũng vẫn yên ổn, cho nên Tiêu Lâm càng
đắm chìm trong niềm vui có con trai.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!