Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ (tác giả Tam Thiên Phong Tuyết)

Sáng sớm hôm sau, Ứng Thư Hoán bị tiếng động từ điện thoại đánh thức.

Hắn đang muốn duỗi tay mò điện thoại dưới gối, kết quả cánh tay cứng ngắc, không duỗi ra được, tựa như bị trở thành gối đầu của ai đó.

Nhưng kỳ thật nghe thấy giọng Kỷ Nguyên, đối phương “ưm” một tiếng, sau đó hai người ở trên giường đồng thời rơi vào trạng thái cứng đờ.

Ký ức đêm qua ập về trong nháy mắt.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại ngại ngùng vang lên, sau khi kêu được một lúc thì im lặng, trước mắt chỉ có sự trầm mặc.

Kỷ Nguyên tối hôm qua đầu óc nóng lên, nhất thời không thể chống đỡ được sắc đẹp, làm ra một loạt chuyện ly kỳ.

Nếu anh nhớ không lầm, bắt đầu một màn ly kỳ này là do chính mình không đỡ nổi dụ hoặc, cho ám chỉ trước.

Hiện tại hoàn toàn không có tự tin đứng lên chỉ trích Ứng Thư Hoán.

Kỷ Nguyên ảo não nửa ngày, thầm thề trong lòng, sau này tuyệt đối không được uống rượu nữa.

Ứng Thư Hoán ôm anh, buông cũng không được, mà không buông cũng chẳng xong, trong lúc không tìm ra biện pháp giải quyết nào cho tốt, điện thoại lại điên cuồng reo lên thêm một lần nữa.

Kỷ Nguyên nghe ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình, bởi vì cái Ứng Thư Hoán dùng là Iphone, còn anh là cục gạch Nokia, tiếng chuông cực kỳ lớn, chính là kiểu có thể ném văng trần nhà —— Kỷ Nguyên có ba chiếc điện thoại, một cái là sản phẩm của đại ngôn, cái còn lại là cùng hãng Iphone với Ứng Thư Hoán do Giang Ngọc mua.

Nhưng thao tác rắc rối vô cùng, Kỷ Nguyên vẫn thích dùng chiếc Nokia của mình nhất, dẫu sao vừa có thể xài làm vũ khí vừa có thể đập quả hạch đào.

Kỷ Nguyên hơi xấu hổ bò dậy khỏi lồng ngực Ứng Thư Hoán, thuận tiện liếc qua cánh tay bị gối cả đêm, chỗ đó bị anh đè đến đỏ ửng.

Di chứng ngày hôm qua uống rượu bắt đầu xuất hiện, anh vừa choáng váng vừa buồn nôn, chỉ thấy tấm rèm kéo đến kín mít, ngoài trời cũng chưa sáng.

Lại nhìn xuống điện thoại, mới hơn 4 giờ.

………. Khát quá.

Kỷ Nguyên nhận điện thoại, Giang Ngọc ở đầu dây bên kia như sắp điên tới nơi.

Vừa ấn nghe xong, Giang Ngọc hỏng mất mà kêu lên: “Có phải cậu đang ở cùng Ứng Thư Hoán không?”

Giọng Kỷ Nguyên khàn khàn, lúc nói chuyện, môi dưới ẩn ẩn đau, khiến anh liên tưởng tới đầu sỏ gây tội……..

“Tối qua khánh công yến.” Kỷ Nguyên nghe ra ngữ khí nói chuyện của Giang Ngọc không đúng, trong lòng hơi bất an: “Sao thế?”

Giang Ngọc cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại: “Hai người bị chụp lại rồi.”

Kỷ Nguyên: “…… Chụp lại……. Cái gì?”

Giang Ngọc sầu đến bạc đầu: “Tối qua có phải cậu ở chung một phòng với Ứng Thư Hoán không? Hai người các cậu có thể bị chụp đến cái gì, trong lòng cậu không rõ à?”

Kỷ Nguyên chợt yên lặng.

Giang Ngọc quýnh lên, lời nói trầm xuống, hắn lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại ngữ khí của bản thân: “Cậu đừng gấp, bây giờ chỉ có mình tôi biết thôi.”

Kỷ Nguyên ngừng một chút: “Cái gì……..”

Giang Ngọc: “Tôi có quen biết Paparazzi chụp hai người, Lệ Bân, paparazzi có tiếng trong giải trí quốc nội. May là không phải bị mấy kẻ tiểu trong suốt chụp được, Lệ Bân có phòng làm việc, chuyên môn dựa vào việc chụp ảnh bát quái minh tinh để kiếm tiền. Hắn theo dõi cậu với Ứng Thư Hoán lâu rồi, tối hôm qua bị hắn chụp phải —— lần sau hai người làm gì có thể kéo rèm xuống được không? Chuyện này đâu tốn nhiều thời gian!?”

Giang Ngọc cảm thấy cục tức của mình lại bùng lên, vội vàng uống một ngụm nước lạnh để hạ nhiệt: “Tối qua hắn tìm tôi, gửi một bộ phận ảnh chụp, video cho tôi. Tôi gửi qua Wechat cho cậu, cậu mở ra xem đi.”

Một chiếc điện thoại khác của Kỷ Nguyên hơi rung lên, Giang Ngọc gửi qua mấy tấm ảnh và video ngắn.

Bởi vì nguyên nhân ánh sáng không tốt và vị trí chụp xa, thật ra không nhìn rõ mặt người cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra hai người đang triền miên trên giường.

Kỷ Nguyên bị ảnh chụp nhắc nhở, cảm giác tối qua đồng loạt ùa về, vành tai nóng đến lợi hại.

Giang ngọc: “Loại ảnh chụp như này, dùng quan hệ cũng tẩy không sạch……… Cậu hiểu ý tôi không? Lệ Bân nói có thể bán ảnh chụp cho chúng ta, ra giá 6000 vạn. Tất nhiên chúng ta muốn mua đứt, chỉ là, 6000 vạn không phải là con số nhỏ……… Ứng Thư Hoán ở bên cạnh cậu à, cậu thử hỏi xem ý cậu ta như nào?”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, mở miệng: “Thật ra tôi cảm thấy hắn tuôn ra cũng chẳng sao cả, bởi vì tôi có một kế hoạch khác, bây giờ hai người………. Là đang yêu đương mà? Có dự định phục hôn đúng không? Nếu hai người thuộc quan hệ vợ chồng hợp pháp, hành vi của Lệ Bân chính là vi phạm pháp luật, chúng ta có thể kiện tội xâm phạm quyền riêng tư với tống tiền bất hợp pháp, cho hắn trải nghiệm mùi vị bóc lịch vài năm. Bà nội cha nó, 6000 vạn, thèm tiền đến điên rồi mà!”

Sau khi Kỷ Nguyên biết tin tức này, trái lại lại không hoảng loạn như Giang Ngọc.

Anh với Ứng Thư Hoán chưa cưới chưa gả, vì sao không thể yêu đương? Vì sao không thể công khai?

Mặc dù công khai cũng chẳng được gì, ước nguyện ban đầu của Kỷ Nguyên khi bước vào giới giải trí chính là kiếm tiền nuôi sống bản thân, khiến mình có thể tồn tại trong thời đại này, lại chẳng cần đôi đường danh vọng, đạt được ước mơ ảnh đế linh tinh gì đó.

Mơ ước của anh chính là kiếm tiền, còn nguyện vọng ban đầu chính là xây dựng được một gia đình bình thường.

Hơn nữa, khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân dự tính sau khi tung ra thị trường nửa năm là có thể thành lập quan hệ hợp tác chính thức với Ứng gia, đạt được quan hệ hợp tác với chính phủ, nếu không lăn lộn nổi trong giới giải trí, cùng lắm thì trở về mở cái công ty, làm ông chủ.

Đối với Kỷ Nguyên mà nói, lựa chọn này cũng không tồi.

Giang Ngọc sau khi thông báo tin tức, liền trao quyền quyết định cho Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên nghĩ qua một chút về lợi và hại, dẫu sao《Giang sơn ta mộng》đang trong giai đoạn phát sóng, nếu hai diễn viên chính tuôn ra tai tiếng cũng không thích hợp cho lắm, đương nhiên, chỗ tốt là có thể nhân cơ hội lăng xê chút chút cái gọi là phim giả tình thật, cái này phải xem động thái bên phía tư bản ra sao, phương pháp thì không thiếu, nhưng phải tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhầm lẫn.

Bởi vậy, nếu muốn công khai, tốt nhất vẫn là ép xuống năm sau.

Ứng Thư Hoán thấy Kỷ Nguyên sau khi nghe điện thoại liền trầm mặc ngồi trên giường, nội tâm trở nên luống cuống.

Trong nháy mắt, Ứng Thư Hoán nghĩ rằng Kỷ Nguyên đã tỉnh táo khi rời giường, hối hận rồi, xuống giường liền coi như không có việc gì.

Trái tim hắn như bị thứ gì dùng sức đâm một chút, cứ việc tối qua đã nghĩ tới kết quả này, nhưng đến lúc thật sự đối mặt, vẫn rất khó chịu.

Ứng Thư Hoán rót một ly nước cho Kỷ Nguyên, tận lực né tránh đề tài tối hôm qua, tỏ vẻ nhẹ nhàng nói: “Ai mới sớm vậy đã gọi cho anh thế?”

Kỷ Nguyên nhận ly nước, một hơi uống cạn sạch, mở miệng: “Giang Ngọc.”

Ứng Thư Hoán có một loại mẫn cảm tự nhiên đối với giới giải trí, vừa nghe nói là Giang Ngọc gọi, còn sớm như vậy, hắn gần như ngay lập tức đoán được hậu quả: “……… Có phải………”

Kỷ Nguyên “ừm” một tiếng, tỏ vẻ vân đạm phong khinh: “Tối qua bị chụp lại rồi, Lệ Bân gọi cho Giang Ngọc, giá mua đứt ảnh chụp là 6000 vạn.”

Ứng Thư Hoán “ồ” một tiếng, thầm nghĩ tối qua hai người đều rất sốt ruột, hóa ra không để ý đến chuyện kéo rèm, trọng điểm hoàn toàn bị đặt sai: “Tiện nghi thế à……..”

Kỷ Nguyên: ……….

Ứng Thư Hoán đột nhiên lất lại tinh thần: “A không phải, tôi không có ý này. Rất quý, a cũng không phải, ý tôi là……… Cái kia, tôi……… Tối hôm qua……….”

Hắn lắp bắp, tay chân luống cuống, không nói nên lời.

Hắn nghĩ, kết quả tồi tệ nhất chính là bạn cũng không thể làm.

Ứng Thư Hoán nghĩ đến kết quả này, tim lạnh hơn phân nửa.

Kỷ Nguyên chợt cắt ngang, nói: “Chuyện tối hôm qua, là tôi không đúng.”

Ứng Thư Hoán sửng sốt: “Hả?”

Kỷ Nguyên trầm mặc thật lâu, đôi tay đặt trên đầu gối, tựa như hạ quyết tâm thật lớn, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Ứng Thư Hoán cũng không có, nghiêm túc mà nói với đối phương: “Tôi sẽ phụ trách.”

……… Ông trời ơi.

Ứng Thư Hoán bị dọa tới ngu người.

Nhân sinh thay đổi cũng phóng đại quá đi.

Mặt Kỷ Nguyên còn hơi ửng hồng, nghĩ một chút lại nói: “Tối hôm qua là vì tôi uống quá nhiều, có những hành vi không đúng mực với cậu.”

Mặc dù triều Đại Chu đã mở ra các phong tục tập quán, nhưng không có loại hành vi chưa mai mối đã trực tiếp lăn lên giường  —— tuy rằng tối qua còn chưa phát sinh ra hành vi lăn lên giường nghiêm trọng tới vậy.

Gia quy Phó gia cực kỳ nghiêm, Kỷ Nguyên từ nhỏ đã được dạy dỗ phải trở thành một đại trượng phu dám làm dám chịu, đỉnh thiên lập địa, mà điều quan trọng nhất chính là, không thể tùy ý khinh bạc nữ tử —— nam tử cũng không được.

Nếu có ý tứ với con gái nhà người ta, nhất định phải tam môi lục sính, lễ nghĩa chu toàn, sau khi gặp mặt cha mẹ hai bên, mới có thể định ra ngày lành tháng tốt, chọn ngày thành hôn, sau khi bước qua cửa, mới có thể thân thiết với thê tử.

Nào có giống anh tối hôm qua……..

Kỷ Nguyên tối qua thật sự là ỷ vào bản thân uống quá nhiều,ngày thường không dám làm mấy chuyện phóng túng, nhưng sau khi say rượu lại hoàn toàn ngược lại, phóng túng hết thảy.

Mặc dù sau khi tỉnh lại có hơi hối hận, nhưng lại có một tia may mắn.

Anh biết bản thân luôn luôn do dự không quyết đoán trong phương diện tình cảm, nếu không có một màn say rượu như này, chỉ sợ dù là cho thêm mười năm, anh cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Ứng Thư Hoán.

Ứn Thư Hoán nghe xong, ngẩn người, nghĩ thầm: Còn có loại chuyện tốt kiểu này?

Suy nghĩ sâu trong lòng lại nhảy ra, một mặt cảm thấy tính cách này của Kỷ Nguyên cũng quá cổ hủ đi thôi, quả thực chính là đại gia trưởng thời chủ nghĩa phong kiến!

Một mặt lại cảm thấy may mắn, nếu sớm biết cách này có hiệu quả như vậy, hắn đã cởi sạch rồi lăn lên giường Kỷ Nguyên từ lâu rồi!

Mịa, tối qua tiếc vãi chưởng, nếu thật sự làm đến bước cuối cùng, Kỷ Nguyên cũng sẽ phụ trách với mình đi………

Đột nhiên thông suốt như vậy, vô số cảm xúc trong lồng ngực Ứng Thư Hoán nổ tung, hắn không dám tưởng tượng, đồ vật bản thân vẫn luôn theo đuổi, thế mà lại đạt được dễ như trở bàn tay.

Cảm giác này hệt như người khát khô cổ họng suốt ba ngày ba đêm trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một ốc đảo.

Niềm vui to lớn hòa quyện với những cảm xúc không nói rõ được, khiến ngực hắn bành trướng, cái mũi trở nên ê ẩm.

Ứng Thư Hoán rầu rĩ mở miệng: “Cái anh nói, là thứ mà tôi nghĩ sao?”

Kỷ Nguyên rối rắm một chút, nghĩ thầm có đúng không…….

Anh gật gật đầu, gương mặt đỏ ửng, may là trong phòng không bật đèn, bằng không sẽ mất mặt chết đi được.

Ứng Thư Hoán lại không thuận theo không buông tha: “Nhưng mà anh nói không rõ ràng, tôi muốn rõ ràng một chút, anh nói như vậy tôi nghe không rõ.”

Hắn ngồi xổm trước giường, cầm tay Kỷ Nguyên, hốc mắt ướt át, nước mắt không kìm nổi cứ thế tuôn trào, rơi vào lòng bàn tay Kỷ Nguyên, nóng bỏng, khiến anh luống cuống cả tay chân: “Haizz, cậu khóc cái gì hả.”

Lúc Ứng Thư Hoán khóc cực kỳ rung động lòng người, với ưu thế về ngoại hình rất lớn, lã chã chực khóc, nhu nhược đáng thương, khiến người đau lòng.

Một lát sau, nước mắt hắn tựa như những hạt châu trong suốt, rơi không ngừng, hắn dụi đôi mắt, lặp lại một lần: “Anh nói như vậy tôi nghe không rõ……..”

Kỷ Nguyên bị hắn khóc đến tay chân luống cuống, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành, “Tôi giống cậu, là thích cậu, muốn ở bên cạnh cậu, đừng khóc nữa ha.”

Đồng thời, anh chần chờ một khoảnh khắc.

Một nghi vấn vụt qua trong lòng: Đôi mắt của Ứng Thư Hoán bị làm sao vậy?

Trời còn chưa sáng, phòng không bật đèn, Kỷ Nguyên chỉ có thể nhìn ra hai mắt Ứng Thư Hoán có điều khác lạ……… Có vẻ như không giống với ngày thường………

Ứng Thư Hoán càng khóc dữ tợn hơn, hắn chợt thấy vô số ủy khuất nảy lên trong lòng, trong lúc nhất thời không thể ngừng được.

Kỷ Nguyên chỉ đành ngồi ở trên giường, để đối phương ôm eo mình, chôn mặt trong quần áo, chờ Ứng Thư Hoán khóc xong.

Hắn khóc đủ rồi mới cảm thấy xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, yên lặng nói: “Anh có thể quên biểu hiện vừa nãy của tôi không, chúng ta làm lại một lần?”

Kỷ Nguyên: “Không thể.”

Trái tim Ứng Thư Hoán nhảy lên thình thịch, xác nhận lại một lần nữa: “Chúng ta đây là thật sự ở bên nhau? Giờ tôi là bạn trai anh, đúng không?”

…….. Bạn trai………..

Kỷ Nguyên nghĩ thầm: Hẳn là vậy đi, thời đại này chắc là nói như vậy.

Anh gật gật đầu.

Tâm tình Ứng Thư Hoán phình to lên hệt như kẹo bông gòn.

Hắn nhìn Kỷ Nguyên, tính soi ra một ít biểu tình ngượng ngùng trên mặt đối phương, nhưng Kỷ Nguyên chẳng khác gì người không có chuyện gì, thái độ với hắn cũng không hề thay đổi…

Trái tim đang phình to của Ứng Thư Hoán chậm rãi thu trở về.

……. Chắc là không phải vì hắn quấn đến mất hết kiên nhẫn nên Kỷ Nguyên mới thuận miệng đáp ứng hắn đi, chỉ đơn thuần là phụ trách mà thôi?

Nhưng mà, sao sau khi Kỷ Nguyên nói cùng mình yêu đương, khí chất trầm tĩnh và cô đơn trên người lại càng trở nên mãnh liệt thế nhỉ?

Đối phương không hề cảm thấy vui vẻ, Ứng Thư Hoán vô cùng rõ ràng nhận thức được điểm này.

Vì cái gì?

Bởi vì những bí mật đó sao?

Ứng Thư Hoán cẩn thận mở miệng: “Kỷ Nguyên, sao anh không vui vẻ gì thế?”

Kỷ Nguyên kỳ quái nói: “Không có không vui. Cậu vui cái gì hả, từ chồng biến thành bạn trai?”

Ngực Ứng Thư Hoán bị đâm một đao ngay chính giữa.

Bầu không khí hòa hoãn hơn một chút, Ứng Thư Hoán lôi điện thoại ra nóng lòng muốn thử, Kỷ Nguyên cảnh cáo: “Đừng phát Weibo chiếu cáo thiên hạ.”

Ứng Thư Hoán biến thành quả bóng cao su bị xì hơi ngay lập tức, hắn do do dự dự, Kỷ Nguyên nói: “Vòng bạn bè cũng không được.”

Ứng Thư Hoán tỏ vẻ nghiêm túc: “Em chỉ để chế độ bạn bè mới có thể thấy được!”

Sau đó hắn đăng một bài “Thoát FA” lên vòng bạn bè, kèm thêm một tấm ảnh ở nhà Kỷ Nguyên, chỉ mình Lục Giác Hành mới có thể thấy được —— thêm Wechat gã này, chính là chờ đến ngày này.

Ứng Thư Hoán sảng tới bến.

Sau khi hai người tỉnh dậy liền không ngủ được nữa.

Giờ Kỷ Nguyên còn muốn thích ứng thân phận mới của bản thân, hiện tại anh là bạn trai của Ứng Thư Hoán.

Kiếp trước kiếp này, Kỷ Nguyên chưa từng chạm đến chữ tình, bởi vậy lúc vừa mới bắt đầu, thậm chí còn có chút không biết làm thế nào.

Tâm tình Ứng Thư Hoán không tồi, đặc biệt vui vẻ.

Thật ra hắn muốn đè Kỷ Nguyên ra giường rồi thân thân nhiều một chút, nhưng lại sợ Kỷ Nguyên da mặt mỏng, dưới trạng thái tỉnh táo vẫn chưa có cách nào làm những hành vi thân mật với mình, vì thế hắn đè ép cảm giác rung động trong lòng xuống, ngược lại đi bật đèn.

Đôi mắt Ứng Thư Hoán không thể thích ứng với ánh sáng quá mạnh, trong bóng tối, còn có bệnh quáng gà, hắn bật đèn pin tìm công tắc, sau khi bật chiếc đèn ngủ lại quay về, khẽ hỏi: “Anh còn ngủ không?”

Kỷ Nguyên: “Không buồn ngủ nữa……..”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của Ứng Thư Hoán, biểu tình ngạc nhiên tột độ.

Ứng Thư Hoán thấy thế, chợt nhớ hình như Kỷ Nguyên chưa từng thấy bộ dáng mình sau khi tháo kính áp tròng, hắn lại gần một chút, ngửa mặt nói: “Em nhớ, hình như anh chưa nhìn thấy đôi mắt này.”

Đại não Kỷ Nguyên trống rỗng, tựa như bị người dùng cây búa gõ thật mạnh vào đầu.

Anh nhớ tới Ứng Thư Hoán trong sâu thẳm ký ức của mình, năm mười lăm tuổi, đôi mắt kia cũng là màu xanh!

Huyệt Thái Dương của Kỷ Nguyên nhảy thình thịch, sau khi say rượu đầu lại càng đau đớn, anh nhắm mắt, mày nhíu chặt, Ứng Thư Hoán hỏi: “Uống say còn đau đầu à?”

Đột nhiên Kỷ Nguyên ôm mặt hắn, ngũ quan Ứng Thư Hoán tinh xảo có tiếng, chính là loại 360 độ không góc chết.

Khoảng cách gần như vậy cũng không nhìn ra một chút tỳ vết nào.

Lúc Thượng Đế tạo ra anh trai này lại phá lệ thiên vị hắn, cho hắn gia cảnh sung túc, lại tặng hắn một gương mặt trời ban, khiến mọi người không thể không nghĩ rằng kiếp trước ông trời nợ hắn cái gì, cho nên kiếp này mới bồi đắp hết thảy?

Nhưng ánh mắt Kỷ Nguyên không dừng lại ở gương mặt Ứng Thư Hoán, vẫn luôn thất thần tại đôi mắt hắn thật lâu, chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Ứng Thư Hoán nắm tay anh, hơi thấp thỏm lo âu: “Có phải anh không thích hay không………”

Hắn muốn nói, màu mắt này không phải do hắn quyết định, lúc nhỏ đã từng kiểm tra qua, chính là biến dị tự nhiên.

Mộ Ấu Lan với Ứng Húa đều lớn lên ở địa phương, tổ tiên cũng chẳng ai có huyết thống người ngoại quốc.

Kỷ Nguyên như ma xui quỷ khiến, nói: “Không đâu, rất xinh đẹp.”

Lòng Ứng Thư Hoán ngọt như mía lùi, mặc dù fans nhà hắn ngày nào cũng khen đôi mắt này thật xinh đẹp, nhưng không hề vui vẻ như lúc được Kỷ Nguyên khen.

Kỷ Nguyên khen mới thật sự là xinh đẹp nhé!

Ứng Thư Hoán nói: “Đôi mắt này trời sinh đã vậy rồi, hơn nữa còn bị cận thị. Anh không được ghét bỏ em là người cận thị………”

Kỷ Nguyên nghĩ thầm, tính công chúa nhà cậu tôi còn chưa ghét bỏ, còn có thể ghét bỏ mắt cận thị chắc.

Chỉ là lúc nhìn đôi mắt này lại nhịn không được mà đau lòng, chóp mũi cay cay, hốc mắt phiếm hồng.

Ứng Thư Hoán hơi hoảng loạn, Kỷ Nguyên nhìn hắn, lộ ra một chút yếu đuối: “Tôi cũng không biết sao lại thế này, chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt của cậu lại rất muốn khóc.”

Kỷ Nguyên đau lòng khóc tới mức rối tinh rối mù, thậm chí không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Kỷ Nguyên khẽ hỏi: “Bình thường cậu làm sao biến nó thành màu đen?”

Ứng Thư Hoán: “Đeo kính áp tròng, ngày nào cũng đeo, thỉnh thoảng mắt sẽ không thoải mái, nhưng mà không đeo sẽ không nhìn rõ đồ vật. Tật cận thị bẩm sinh của em rất nặng……. Mẹ còn mắng em là nhóc mù lòa cơ mà.”

“Đôi mắt đẹp như vậy, vì sao lại không nhìn rõ chứ……..” Kỷ Nguyên có cảm giác như tim mình bị cắt một dao, không thể tự khống chế mà cúi đầu, Ứng Thư Hoán nhắm mắt lại, anh đặt một nụ hôn lên đó, lòng nghĩ thầm: Rốt cuộc cậu là ai……….

Sau khi khánh công yến kết thúc, Viên Huy Hoàng vẫn không biết hai vị diễn viên mình coi trọng đã lăn vào một chỗ ngay sau lưng mình.

Phòng vẫn là hắn mở.

Giang Ngọc chờ Kỷ Nguyên trước cổng lớn khách sạn, nhìn thấy Kỷ Nguyên với Ứng Thư Hoán cùng nhau đi ra, hai mắt tối sầm, muốn đi nhảy lầu ngay lập tức.

Tiểu Vương tao nhã bước tới, mở cửa xe, nhìn thấy Ứng Thư Hoán đi ra với Kỷ Nguyên, nhanh chóng biến thành chân chó, nhìn Ứng Thư Hoán: “Ông chủ!”

Sau đó nhìn Kỷ Nguyên, do dự một chút, “…….. Bà chủ!”

Giang Ngọc: ……..

Mẹ nó một loại giống nhau! Tức chết ông đây rồi!

“Ai là bà chủ nhà mấy người hả, đừng con mẹ nó gọi bậy!” Giang Ngọc giận đến dựng lông.

Tiểu Vương hồ hởi chào hỏi với Giang Ngọc: “Thầy Giang à thầy Giang, nghe danh đã lâu.”

Giang Ngọc mệt tim, Tiểu Vương nói: “Tối qua thầy Giang cũng nhận được mail của Lệ Bân mà, cái này, này là ván đã đóng thuyền, sao lại không thể kêu là bà chủ chớ?”

Giang Ngọc nói: “Vậy cậu cũng nhìn thấy giá hắn ra để mua đứt?”

Tiểu Vương gật gật đầu: “6000 vạn.”

Giang Ngọc: “Thế mà cậu còn cười được!”

Tiểu Vương vô tội: “Nhưng ông chủ nhà tôi có tiền mà.”

Giang Ngọc: ……..

Chủ nghĩa tư bản vạn ác!

Kỷ Nguyên nói: “Chỗ này không thích hợp nói chuyện, qua chỗ khác đi.”

Ứng Thư Hoán cực kỳ xuân phong đắc ý, Kỷ Nguyên nói cái gì liền làm cái đó, ngoan ngoãn vô cùng.

Giang Ngọc nhìn ngược nhìn xuôi Ứng Thư Hoán, cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.

Tiền đồ tươi sáng của Kỷ Nguyên vừa mới rộng mở, đã bị tên này dẫm nát!

Mẹ nó! Bình thường còn cảm thấy Ứng Thư Hoán rất thuận mắt, chả hiểu sao hôm nay càng nhìn lại càng bực, mịa…….

Giang Ngọc đưa ra hai cách giải quyết, cách thứ nhất là mua ảnh chụp, mặc dù 6000 vạn không phải là con số nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi không lấy ra được.

Cái thứ hai chính là để Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên phục hôn, nếu thế thì người gặm quả đắng chính là Lệ Bân, xâm phạm quyền riêng tư của công dân, trực tiếp xách hắn vào tù bóc lịch.

Trước tiên Kỷ Nguyên suy xét đến vấn đề《Giang sơn ta mộng》vẫn còn trong giai đoạn công chiếu, cho dù muốn công khai cũng phải chờ đến nửa tháng sau.

Giang Ngọc hơi mấp máy đôi môi: “Hai người đang yêu đương thật à?”

Ứng Thư Hoán tranh trả lời: “Đương nhiên! Ha hả, không thì thế nào?”

Giang Ngọc: …….

Ứng Thư Hoán nói: “Sau này còn muốn kết hôn kìa, bảo cậu viết văn án kết hôn cậu viết nhỉ?”

Kỷ Nguyên ngăn màn khoe khoang của Ứng Thư Hoán, anh cực kỳ lo lắng hắn còn lôi cả biểu hiện của mình tối qua ra khoe, sẽ muốn giết người.

Anh nói với Giang Ngọc, trước tiên cứ tìm biện pháp dìm lý Lệ Bân đã.

Giang Ngọc cũng cảm thấy cách này là tốt nhất, đàm phán, hắn và Tiểu Vương cùng tới phòng làm việc của Lệ Bân để nói chuyện.

Dẫu sao chuyện này còn liên lụy đến Ứng Thư Hoán, trong lòng Lệ Bân tự có cân có lượng, biết tốt xấu. Hắn chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền chứ không phải đắc tội Ứng Thư Hoán, nếu dám làm vậy, chỉ sợ phòng làm việc của hắn không tồn tại nổi ở đất Kiến Kinh này.

Sau khi quyết định xong phương án giải quyết, Giang Ngọc lo lắng sốt ruột đi ngay lập tức.

Đi phía trước, kéo Kỷ Nguyên qua một bên, giáo dục sâu sắc: “Thật ra, cậu yêu đương với hắn tôi cũng không phản đối, mặc dù không biết trước kia hai người vì sao lại ly hôn……..Nhân khí và nhiệt độ hiện tại của cậu cũng không chênh lệch quá lớn so với Ứng Thư Hoán, cho dù bị lộ ra cũng không ảnh hưởng quá lớn…….. Chỉ sợ lúc đó báo chí đưa tin không dễ nghe…..”

Giang Ngọc chỉ nghĩ thôi mà cũng có thể tưởng tượng ra.

Nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có, quả thật những tin tức kia muốn bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe.

Càng đừng nói Kỷ Nguyên là một nghệ sĩ nam, còn là nghệ sĩ nam mới nổi năm nay.

Ứng gia cũng chẳng phải gia đình giàu có bình thường, mà là hào môn đỉnh cấp, thậm chí Ứng lão gia tử còn có bối cảnh chính trị……… Là gia tộc lớn số một số hai ở Kiến Kinh.

Mặc dù Ứng Thư Hoán không phải là đích tôn của Ứng gia, nhưng lại được công nhận là đứa cháu được Ứng lão gia tử yêu thương nhất.

Cha mẹ hắn cũng cực kỳ chiều chuộng đứa con út này, so với anh cả và anh hai, tài sản dưới danh nghĩa Ứng Thư Hoán, có phung phí đến kiếp sau cũng không hết.

Giang Ngọc huyên thuyên một hồi, bản thân lại cảm thấy chua xót hết phần người ta.

Kỷ Nguyên là một tay hắn dẫn dắt, nghĩ đến con gái nhà mình, à không đúng, nghệ sĩ nhà mình lại muốn chui vào ổ sói hang hổ thế kia………

Nghe nói trước đó còn từng ly hôn, mặc dù không biết làm sao bộ dáng lúc trước của Kỷ Nguyên lại có thể gả vào Ứng gia, nhưng hẳn là chịu rất nhiều khổ cực mới ly hôn……..

Mịa, Ứng Thư Hoán cái tên tra nam kết hôn hai lần này, thế mà còn dám theo đuổi lại Kỷ Nguyên? Sao hắn lại không biết xấu hổ thế? Giang Ngọc phi thường tức giận.

Kỷ Nguyên: “Tôi chẳng sao hết.”

Giang Ngọc: “Cậu đừng cậy mạnh………”

Kỷ Nguyên giải thích: “Tôi có tiền.”

Giang Ngọc: “Haizzz, chút thù lao đóng phim của cậu so với Ứng Thư Hoán thì tính là gì hả………”

Kỷ Nguyên thẳng thắn: “Lúc ly hôn, Ứng Thư Hoán chuyển cổ phần cảng Phong Bạo cho tôi.”

Giang Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “……..Hả”

Kỷ Nguyên nói: “Tôi lấy cổ phần cảng Phong Bạo làm vốn, sáng lập khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân.”

Giang Ngọc: “……..Há?”

Kỷ Nguyên kiên nhẫn nói tiếp: “Cậu biết khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân không?”

Đệch, cái này có vô nghĩa hay không hả!

Trí năng thực tế ảo khiến phố lớn ngõ nhỏ năm nay hứng khởi khôn xiết!

Giang Ngọc còn mua quản gia thông minh cho ngôi nhà mới của mình, xài sướng không chịu nổi, toàn bộ đều là điều khiển bằng giọng nói và màn hình cảm ứng ba chiều, khiến Giang Ngọc mê công ty khoa học kỹ thuật này như điếu đổ!

Loại khoa học kỹ thuật vượt thời đại thế này, sao Giang Ngọc có thể  không biết được!

Kỷ Nguyên nói: “Cậu có thể lên mạng tra xem có phải người đại diện hợp pháp của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân là Giang Ánh Nguyệt hay không, từng gặp qua rồi đấy, lần trước ở bệnh viện.” Anh nói với Giang Ngọc, tiết lộ bí mật cho mỗi hắn: “Tên Nguyên Nhân là tôi lấy, lấy đồng âm, Nguyên trong Kỷ Nguyên, Ứng trong Ứng Thư Hoán.”*

*Nguyên Nhân (原因) /Yuányīn/; Nguyên trong Kỷ Nguyên(沅) /Yuán/, Ứng trong Ứng Thư Hoán(应)  /Yīng/

Giang Ngọc hoàn toàn ngây dại.

“…… Đừng nói với tôi đây là nghề phụ của cậu nhé?”

Kỷ Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Là nghề phụ.” Lại chợt nhớ tới chuyện bản thân phải phụ trách với Ứng Thư Hoán ngay sáng nay, bỗng nhiên trên vai phải gánh vá trọng trách nuôi gia đình: “Vì……. Kim Ốc Tàng Kiều?”

Giang Ngọc: ……….. Mẹ nó! Không gặm! Gu của anh đây là độc duy*!

*giống fan độc duy

Ứng Thư Hoán thấy Giang Ngọc rời đi như người mất hồn, tò mò hỏi: “Vừa nãy anh nói gì với cậu ta thế?”

“Nói tôi rấtt nhiều tiền, nuôi nổi cậu.” Kỷ Nguyên thuận miệng trả lời.

Ai dè mặt Ứng Thư Hoán ửng đỏ: “Anh đừng nói cái này trên đường cái nha……..” Hắn khẽ nói: “Anh không có tiền cũng có thể nuôi mà, em nguyện ý cho không.”

Kỷ Nguyên: ………

Giờ dây thần kinh ngại hoạt động lại rồi?

Thế tối qua gã hỗn trướng mặt dày vô sỉ vừa hung ác lại vừa khát sắc là ai hả!

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt Ứng Thư Hoán, tâm tình lại trở nên trầm trọng hơn.

Anh nhớ thiếu niên có gương mặt giống hệt Ứng Thư Hoán trong ký ức kia, cũng có một đôi mắt xanh thẳm………..

Trong trí nhớ, ở thành Trường An của Đại Chu, chỉ có một người duy nhất có đôi mắt khác biệt, chính là vị tiểu tôn tử Thích Thừa Tuyết của Thích Vương phủ.

Nghĩ đến người đó, thế mà Kỷ Nguyên lại không tìm được một điểm giao nào trong ký ức.

Giao tình giữa anh và lão Thích Vương – Thích Hữu Quế cực kỳ tốt, không có khả năng không hề có chút ấn tượng nào với đứa cháu bảo bối của ông ta.

Quả thực giống như……… Cố tình quên đi.

Kỷ Nguyên thở dài, quyết định đem kế hoạch tới Đồng Thành cổ mộ lên đầu tiên.

Không thể chờ hết năm này được, ngay ngày mai liền xuất phát đi Đồng Thành.
Nhấn Mở Bình Luận