Sau lưng Tống Hứa truyền tới tiếng kêu dồn dập đầy sợ hãi của một động vật họ mèo.
Nàng quay đầu lại nhìn.
Đại xà đang cắn một con báo đen, đồng thời quấn cái đuôi dài lên cây.
Cành cây này sắp bị hắn quấn kín mít.
Tống Hứa tựa trên cành cây quan sát trận săn giết gần trong gang tấc, thấy con báo đen kia dần bất động chỉ trong vài giây, mới phát hiện đại xà là một con rắn kịch độc.
Đợi đến khi đại xà nuốt báo đen vào bụng, Tống Hứa mới ý thức được tình huống vừa rồi là thế nào.
Vừa rồi, ngay lúc đại xà đang săn lợn rừng, trên đỉnh đầu nàng có một con báo đen đang ẩn nấp nhìn chằm chằm, mà nàng có thể cũng là mục tiêu đi săn của nó.
Cảm giác nghĩ mà sợ đột ngột dâng lên, Tống Hứa mềm nhũn cả người lê lết trên nhánh cây tới chỗ đại xà, lay cái đuôi của hắn rồi kêu ngao ngao.
"Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết!!!!!"
"Huhuhuhu, sao lại có báo!"
"Thiếu chút nữa đã bị ăn mất rồi.
Nếu bị ăn, sáng ngày mai ta sẽ trở thành một đống phân bón tươi mới!"
Ô Mộc mới nuốt báo đen vào, kém chút bị nàng gào khóc sợ hãi nhả ra.
Nhánh cây ngoan cường này gánh vác thân thể dài hơn hai mươi mét của hắn.
Ô Mộc quấn trên cây, đầu tựa vào một nhánh, tiêu hóa thức ăn theo thói quen.
Chỉ là bên cạnh có người không ngừng gào thét khóc lóc phát tiết nỗi sợ hãi muộn màng, hắn bị hấp dẫn sự chú ý.
Nàng nhảy nhót tưng bừng, không khác gì dĩ vãng.
Mỗi khi trời tối nàng đều sẽ vừa kêu vừa nhảy như vậy, có khi còn chạy trên vách đá.
Tống Hứa đã dùng kiểu khóc lóc gào thét mà không rớt giọt nước mắt nào để đối phó với ba mình nhiều năm, lần này nàng cũng tựa lên thân thể cường tráng của rắn bự mà gào một trận.
Bỗng nhiên nàng sờ tới một chỗ đang nhô lên, là do con báo kia đã bị rắn bự nuốt dần tới vị trí tay nàng đang vịn lên.
Tiếng gào khóc của Tống Hứa ngưng lại một giây, nàng tò mò nhìn phần phình to kia, cẩn thận sờ lên.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng thức ăn đang được bao bọc bên trong bị tiêu hóa bởi dịch vị.
Bởi vì bụng rắn dần xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Công năng tiêu hóa của thú nhân thật mạnh.
Tò mò xong rồi Tống Hứa định khóc tiếp, nhưng lại khóc không được, đành phải đưa tay lên vỗ ngực tiếp tục nhẩm:
"Làm ta sợ muốn chết!"
Trong trí nhớ của nguyên thân, thú nhân cỡ nhỏ không có sức lực mạnh mẽ, sinh sống một mình dễ bị mãnh thú tập kích.
Bộ lạc nhỏ trước kia nguyên thân sống cũng thường xuyên bị chim ưng lớn tập kích.
Nhưng ở vùng rừng rậm này, bình thường địa điểm hoạt động của Tống Hứa đều ở gần hang đá, chung quanh có khí tức của đại xà, động vật cỡ lớn không dám tới gần, nàng cũng chưa từng gặp nguy hiểm, dần dần mất cảnh giác.
"Rắn bự, vừa rồi ngươi tới cứu ta, ngươi thật là tốt."
Tống Hứa cảm động ghé lên đuôi rắn, cảm thấy thật là không uổng công ngày thường mình quét dọn hang đá, lót rêu lên ổ, nói chuyện phiếm, nhảy múa và chia sẻ đồ ăn với hắn.
Mặc dù hắn không thích nói chuyện, nhưng là một người...!một con rắn có lòng nhiệt tình.
Rắn bự có lòng nhiệt tình tiêu hóa thức ăn xong, chuẩn bị đi về.
Bò xuống cây mới phát hiện đuôi mình bị giữ chặt.
Sóc nhỏ mạnh mẽ ôm lấy đuôi hắn, nhìn lợn rừng cách đó không xa.
"Con lợn rừng kia...!không cần nữa sao? Thật đáng tiếc quá."
Thứ mình đã nhả ra, Ô Mộc đương nhiên không ăn lại lần hai.
Nhưng Tống Hứa đã lâu lắm lắm rồi không được ăn thịt heo, chạy tới xé một miếng lớn bọc trong lá cây định mang về nếm thử.
Nàng tốc chiến tốc thắng, sợ đại xà bỏ về như lần trước không đợi nàng.
Ai ngờ lần này hắn nằm tại chỗ chờ, Tống Hứa cảm động ghé lên lưng hắn, muốn hắn chở mình về.
Nếu hôm nay đại xà tốt bụng như vậy, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được một tấc tiến một thước.
Lúc về trời đã đen thui, đây là lần đầu tiên Tống Hứa cùng đại xà du đãng ở bên ngoài vào ban đêm.
Lúc nàng ở một thân một mình cảm thấy rừng rậm ban đêm thật đáng sợ, vừa sợ dã thú vừa sợ ma quỷ.
Nhưng khi ở trên lưng đại xà thì hoàn toàn không, thậm chí nàng còn có tâm tư ngắm sao.
Tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, chỉ có khi ngẫu nhiên đi qua những mảnh đầm lầy hay đất trống mới có thể nhìn thấy bầu trời vài phút giây ngắn ngủi.
"Ngôi sao thật sáng..."
Bỗng nhiên Tống Hứa bị xóc nảy rớt khỏi đuôi rắn.
Còn đại xà như một phụ huynh sơ ý, lái xe đi cũng không phát hiện con cái chưa kịp lên xe, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Đoạn đường còn lại tự Tống Hứa phải đuổi theo, nàng chạy sau lưng Ô Mộc, thở phì phò bước tới cửa hang, nhìn đại xà đã biến về hình thái bán thú nhân còn đang nghi hoặc quay đầu cuộn cuộn đuôi, giống như đang tự hỏi sao không thấy sóc nhỏ đâu.
Sóc nhỏ đuổi theo phía sau xe đã sắp mệt chết..