"Ngươi xem." Tống Hứa tiện tay nhặt một viên đá lên:
"Đối với thế giới, ta và viên đá này có ý nghĩa giống nhau.
Đều được tạo thành từ những nguyên tố tương tự, nói đến cùng đều là tro bụi trên một ngôi sao.
Nàng lại vươn tay bắt một con kiến, đặt trong lòng bàn tay:
"Ta và con kiến này cũng giống nhau."
Ô Mộc không rõ lắm, Tống Hứa và tảng đá, con kiến sao lại giống nhau được? Tảng đá và con kiến đều vô cùng tầm thường, đâu đâu cũng có.
Chúng không biết cười cũng không đáng yêu, không biết thét lên cũng không biết khiêu vũ, không biết đào hốc cây, càng không biết nói mấy lời thú vị kỳ quái.
Thả con kiến kia lên người Ô Mộc, nhìn nó trượt trên vảy rắn đi về phía trước, Tống Hứa không duy trì nổi sự thâm trầm quá một phút, bắt đầu không đứng đắn:
"Ngươi biết không Ô Mộc, trên những ngôi sao khác ngoài vũ trụ có một loài người ngoài hành tinh sinh sống, người ta gọi là Trùng tộc.
Bọn họ có phi thuyền, có thể đi từ tinh cầu này sang tinh cầu khác.
Trên phi thuyền có vũ khí laser, ở ngoài tầng khí quyển bắn một viên vào là cái tinh cầu chà bá chỉ còn một nửa."
"Trong vũ trụ còn có một tinh cầu ánh sáng, người sống trên đó gọi là Hu mần*, ai cũng có thể biến thành người khổng lồ, tuy chỉ giữ được năm phút nhưng có thể đấu tay đôi với quái vật cao mấy chục mét...!cũng chính là thú nguyên thủy đó.
(*Chỗ này toi chém, ý là Human.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Đại xà nghe vậy thì sửng sốt một chút, nửa hiểu nửa không.
Tuy rằng không biết vì sao Tống Hứa biết nhiều như vậy, nhưng dáng vẻ nàng rất nghiêm túc, cho nên rắn bự tin thật.
Hắn nhìn những ngôi sao xa xôi kia, trong đó có nhóm người ngoài hành tinh đầy nguy hiểm, dùng đuôi cuốn chặt lấy Tống Hứa, mong nàng đừng sợ hãi.
Gió đêm thổi tới mang theo mùi của bầy sói, phá tan không gian dạy học ấm áp này.
Đại xà đang xụi lơ trên mặt đất ngẩng đầu lên trong nháy mắt.
Tống Hứa cũng lộn mèo bật dậy.
Một con sói đầu đàn hình thể khổng lồ từ đằng xa lao tới nhanh như chớp, nó và đại xà trực tiếp va vào nhau.
Đại xà vung vẩy đầu, con sói bị ném sang một bên.
Bầy sói vây quanh hai người.
Chạy gấp rút suốt một quãng đường xa khiến chúng thở phì phò, thấp giọng phát ra âm thanh uy hiếp, chờ lệnh thủ lĩnh.
Sói đầu đàn Lĩnh Phong sau khi bị quăng thì tiếp đất và biến thành một nam nhân có da lông bao bọc tứ chi.
Vừa nhìn hắn liền biết thú nhân trước mặt này lợi hại, nếu không phải hắn trốn nhanh, giờ phút này trên vai hẳn là thủng hai lỗ rồi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thú nhân rắn hé miệng, cũng khàn giọng phát ra tiếng uy hiếp.
Răng nanh và mùi tanh của nọc độc lộ ra khi há miệng giúp Lĩnh Phong biết được kẻ trước mặt không dễ đối phó.
Hắn cẩn thận lượn quanh một vòng, mắt rắn vẫn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm như có thể công kích bất cứ lúc nào.
Sau khoảng hai phút, đại xà đột nhiên cắn về phía hắn.
Toàn bộ thú nhân lang tộc đều lao lên.
Có thú nhân đứng sau Ô Mộc phát hiện trên thân rắn còn có một thú nhân sóc, không chút nghĩ ngợi nhào lên cắn.
Tống Hứa biến thành sóc nhỏ nhảy bật lên, tránh thoát cú táp này.
Hai chân nàng đạp vào mắt sói, đuôi rắn cũng phối hợp đánh con sói đang kêu đau đớn kia bay ra ngoài.
Thân rắn tráng kiện đong đưa, những con sói lăm le muốn cắn xé đều không thể động đến thân thể hắn.
Sóc nhỏ thì men theo thân rắn trơn trượt leo lên đầu rắn bự.
Sói đầu đàn lợi dụng cái tích tắc khi đại xà vẫy đuôi, nhảy bật lên tiếp cận chỗ thân rắn bảy tấc.
Cảm giác có cơn gió xẹt qua đỉnh đầu, Tống Hứa lập tức phản ứng lại, nằm rạp xuống ôm lấy thân rắn rồi giơ chân đạp vào con sói đầu đàn, ngăn cản móng vuốt nó chụp tới.
Sói đầu đàn xoay người né một chút, đại xà phát giác đc thuận thế lăn một cái đè bẹp nó xuống mặt đất, đuôi nhanh chóng cuốn lấy cổ nó.
Đàn sói vừa bị quét văng ra, thấy thủ lĩnh bị bắt lập tức nhào lên lần nữa, dù bị đuôi rắn quét vẫn không lùi bước.
Đại xà đành phải buông sói đầu đàn ra, tiếp tục dùng đuôi rắn xua đuổi bầy sói.
Lĩnh Phong thoát khỏi phạm vi công kích của đại xà, huýt sáo một tiếng bầy sói lập tức lùi về.
Hai thú nhân lang tộc không cẩn thận bị đại xà quét gãy chân cũng được đồng bạn kéo về.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Trên thân sói đầu đàn Lĩnh Phong dính đầy bụi đất, hắn đặt tay lên xương sườn đau nhức của mình.
Vừa rồi có khoảnh khắc hắn cảm thấy như lồng ngực mình sắp vỡ nát.
Hắn hiểu được, nếu đấu tiếp thì dù có giết được tên thú nhân, tộc nhân của hắn cũng sẽ thương vong trầm trọng.
Không muốn tộc nhân mình hy sinh tùy tiện, Lĩnh Phong không hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hắn đứng tại chỗ nói:
"Ngươi là bán thú nhân.
Chỗ bọn ta không hoan nghênh bán thú nhân.
Mau rời khỏi lãnh địa của bọn ta ngay lập tức, bọn ta sẽ không công kích các ngươi nữa."
Bất kỳ bộ lạc gì cũng không hoan nghênh bán thú nhân có thể mất trí bất cứ lúc nào, mà bán thú nhân có sức mạnh thế này lại càng nguy hiểm.
Nếu tộc đàn của Lĩnh Phong có năng lực giết chết được bán thú nhân trước mắt, họ đã không đuổi đi đơn giản thế.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đám người này vừa xuất hiện liền động thủ, giờ thấy đánh không lại thì dùng võ mồm, còn không biết khách khí.
Xét thấy trình độ miệng lưỡi của Ô Mộc cực thấp, Tống Hứa nhảy xuống bên cạnh Ô Mộc thò tay xoa xoa vai và cánh tay vừa rồi bị sói đánh trúng trong lúc hỗn loạn, tức giận nói:
"Nếu các ngươi không chạy tới đây, cùng lắm là hai ngày nữa thì bọn ta cũng ra khỏi lãnh địa các ngươi.
Chỉ là mượn đường đi thôi, hung dữ như vậy làm gì?"
Lĩnh Phong không giao động:
"Vậy các ngươi ra khỏi lãnh địa của bọn ta ngay lập tức."
Sự phản nghịch của Tống Hứa trỗi dậy.
Nàng chống nạnh dựa lên lưng rắn:
"Không đó rồi sao, bây giờ bọn ta thích đi chầm chậm, đi từ từ...!ủa?
Cái tựa lưng này khiến Tống Hứa phát hiện chỗ bất thường.
Xúc cảm bóng loáng của vảy rắn biến thành láng mịn của làn da, nửa câu còn lại mắc trong cổ họng, Tống Hứa nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn.
Ngay lúc này, có thể là do bị kích thích, Ô Mộc thế mà thành công biến về hình thái bán thú nhân.
Vảy rắn trên thân còn chưa rút đi, một tay hắn vững vàng đặt lên vai Tống Hứa, còn một tay chỉ về hướng Lĩnh Phong dẫn đầu bầy sói.
Từ trong miệng Ô Mộc thốt ra một chữ rõ ràng:
"Giết!"
"Giết chết...!khè khè...!ngươi!"
Tống Hứa: Rắn bự vừa mở miệng nói đã hung ác như vậy?.