Đi ngang qua một gốc cây đầy hoa nhỏ, thân cây chỉ to chừng nửa cái eo của Ô Mộc.
Tống Hứa ngước lên thấy hoa nở trắng trên cây liền ngứa tay, đi tới nắm lấy một nhánh cây, lắc.
Trên mặt đất đã phủ một lớp cánh hoa, bị nàng lắc như vậy, hoa càng rơi như tuyết, lả tả.
Tống Hứa há miệng ngửa đầu ra chờ mấy cánh hoa kia rơi xuống.
Dù có vẻ hơi ngốc nhưng ở đây chỉ có nàng với Ô Mộc thôi, chẳng ai thấy cả.
Ngửa đầu, thân thể nghiêng ra sau sắp té xuống thì ở lưng có một lực cản.
Một cái đầu rắn đỡ lấy eo nàng, thành chân chống miễn cho nàng tự làm bản thân ngã ngửa.
Tống Hứa thuận thế tựa lên đại xà, nửa người nằm trên đầu hắn.
Hoa rơi hết rồi.
Nhưng mà đây chỉ mới là hoa mùa xuân, kế đó còn có hoa mùa hè.
Cây này rơi hết hoa thì bụi kia lại nở.
Chỉ cần Tống Hứa không ngừng tiến về phía trước, sẽ luôn có hoa đang nở đợi nàng tới hái.
Tống Hứa và Ô Mộc leo trèo trên núi, leo lên đến đỉnh một ngọn núi.
Cảm giác thành tựu nhất có được khi leo núi, chính là khoảnh khắc này đây.
Con đường vừa nãy đi hiện đang nằm dưới chân, con đường phía trước thì ngay trước mắt, liếc qua là thấy ngay, mục tiêu được bày ra rõ ràng trước mắt, khiến lòng người toát ra vạn trượng hào hùng, cảm thấy mình có thể leo thêm mười ngọn núi nữa!
Nhìn về phía trước có vô số dãy núi chập chùng, hết thảy sự vật đều trở nên nhỏ bé.
Nhớ lại mùa đông năm trước nàng còn ngồi ở phụ cận hang đá nhìn con kiến bò.
Con vật bé xíu bò qua tảng đá lớn, lại bò qua vũng nước, trèo non lội suối về đến nhà.
Với Tống Hứa, đó chỉ là một khoảng cách ngắn ngủi, đi vài chục bước là đến.
Nhưng với con kiến, đó là một khoảng cách rất xa.
Nếu lúc này có một người khổng lồ đang ngồi xổm nhìn xuống, phỏng chừng nàng và Ô Mộc cũng chỉ là hai con kiến.
Bình thường ở trên núi có thể nhìn thấy mây mù quanh quẩn, nhìn từ xa thì giống như đỉnh núi bị mây mù bao vây, nhưng khi thật sự đến gần, mây mù sẽ tiêu tán trong vô hình, không thấy đâu nữa, chỉ có hơi nước ướt át trên cây cỏ là dấu vết mây mù lưu lại.
Dấu vết này không giữ được lâu, mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng, mây mù cũng tản đi.
Bầu trời xanh trong, mây mù muốn che cũng không được.
Chuyện Tống Hứa phiền não nhất khi leo núi chính là nước mưa rất nhiều.
Sẽ đột nhiên rơi xuống ở một khu vực bất kỳ, tránh không kịp.
Chỉ có thể tìm một cái hang đá hoặc gốc cây gần đó, những thứ này đều không lớn, chứa được thú hình sóc nhỏ của nàng và miễn cưỡng kèm theo một cái đầu rắn bự.
Ô Mộc tránh mưa chỉ tránh được cái đầu thôi, mà toàn thân hắn đều là vảy trơn trượt, có ướt thì cũng mau khô.
Không giống sóc nhỏ người toàn lông, ướt một cái thì biến con chuột bùn ngay, kiểu gì cũng phải phơi nắng thật lâu may ra mới khô.
Chờ đến khi thời tiết nóng nực lên, Tống Hứa chẳng thèm tránh mưa nữa, chỉ xem như tắm rửa, thậm chí nàng còn đặc biệt tìm dòng suối khe núi đi vào, giải nhiệt.
Dòng suối khe núi bốn phía thông thoáng, thanh tịnh trong suốt, bên dưới là các loại tôm tép côn trùng nhỏ, được xem như khu vui chơi của Tống Hứa.
Trong rừng của Ô Mộc không có dòng suối kiểu này, hắn bị Tống Hứa kéo đi vào trong khe nước.
Khi thì ngụp lặn dưới nước, khi thì ngóc đầu lên bơi, lúc đó Tống Hứa sẽ chỉ vào hắn rồi cười to, gọi hắn là rắn nước.
Nơi này có rắn nước thật.
Thời tiết này là giờ cao điểm loài rắn ra ngoài, địa điểm này cũng là nơi quần cư yêu thích của chúng.
Không giống như rừng rậm của Ô Mộc đi mòn chân trong phạm vi mười dặm không gặp con rắn thứ hai, ở đây chỉ ngắn ngủi đoạn sông mấy trăm mét đã nhìn thấy mấy con.
Những con rắn phổ thông này Tống Hứa chỉ dám đứng xa xa ngắm, không dám lại gần đùa bỡn.
Rắn hoang dã cắn nàng không thương lượng, độc nàng không thuốc trị.
"Nhìn nè Ô Mộc, có rắn!" Tống Hứa lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc lần nữa.
Đối với Ô Mộc mà nói, loại hành vi này giống như nhân loại sống ở chân núi, thường xuyên có người kích động lôi kéo, chỉ vào con khỉ trên núi rồi nói với hắn:
"Ngươi nhìn nè, con khỉ!"
Tống Hứa ngồi xổm trên tảng đá lớn bên dòng suối ngắm con rắn hoa gần đó.
Rắn nhỏ bị tiếng động dọa sợ, chui tọt vào bụi cỏ trốn mất tiêu.
"Ô Mộc, ngươi nhìn kìa, trên nhánh cây bên kia có một con rắn lục!" Đầu Ô Mộc đang chìm trong nước được Tống Hứa nâng lên, nàng dùng thanh âm nhỏ nhẹ cẩn thận nói vào đầu hắn.
Ô Mộc: "...khè."
Tống Hứa: "Khè khè, nhìn cái đi."
Nếu hỏi Ô Mộc lúc nào không muốn mở miệng nói chuyện nhất, hắn sẽ trả lời là lúc này.
Tống Hứa đắm đuối si mê nhìn tiểu thanh xà đang quấn trên nhánh cây.
Cái đầu thon thon thật đáng yêu.
Nàng không nhận ra là rắn gì, nhưng đoán là có độc.
Liên quan tới việc rắn có độc hay không, người ta có một cách nói thế này, đầu rắn hình tam giác là có độc, hình bầu dục là không có, thật ra nói vậy là sai.
Rắn có chủng loại phong phú, độc hay không tuyệt đối chẳng liên quan gì tới hình dạng cái đầu.
"Ô Mộc, chúng ta tới gần một chút thử xem."
Tống Hứa đẩy đại xà về phía trước.
Đại xà bất đắc dĩ phải làm bức tường chắn giữa nàng và tiểu thanh xà.
Phỏng chừng là tiểu thanh xà cảm nhận được khí tức của đại xà, phát hiện nguy hiểm nên tiến vào trạng thái cảnh giác và công kích, bỗng nhiên bắn ra từ nhánh cây.
Đại xà ngẩng đầu cao lên là có thể chặn nó lại.
Tiểu xà cố mở miệng thật to cũng vô dụng với thân thể tròn vo tráng kiện của đại xà, vảy bao trùm bên ngoài cũng dày đáo để, nó cắn không nổi.
Tiểu xà công kích thất bại, choáng váng té xuống nước, tức giận cong đuôi rời khỏi chốn thị phi này.
Đưa mắt nhìn tiểu thanh xà chạy trốn, Tống Hứa tiếp tục tìm kiếm tiểu xà mới.
Suối nước chảy không quá đầu gối, hai bên bờ là cây cối nghiêng về hướng suối nước, tán cây bao trùm phía trên dòng suối, trên bờ dạt dào cỏ xanh mơn mởn, đến mức nước trong suối và tảng đá dưới đáy cũng bị chiếu thành màu xanh.
Con đường này chính là một đường hầm xanh, như mộng cảnh trong giấc mơ trưa.
"Đột nhiên cảm thấy lúc trước ta rất dũng cảm." Tống Hứa cảm khái:
"Ngay trong lần gặp đầu tiên ta đã vươn tay ra sờ soạng ngươi."
Nhất định là nàng bị con sư tử đáng ghét kia rượt đến mất trí.
Lúc ấy nàng mới tới thế giới này, còn hơi mơ hồ, bỏ chạy thục mạng tới mức não thiếu oxi.
Đương nhiên cũng là do đuôi của Ô Mộc mỹ mạo kinh người, phá vỡ nhận thức của nàng về rắn, nên nàng cực kỳ khao khát thèm muốn sờ thử xem đây có phải là rắn thật không, trên đời còn có rắn to như thế.
"Cũng nhờ lúc ấy ta ngớ ngẩn."
Tống Hứa ngồi xổm bên trong suối, ôm lấy đầu đại xà thủ thỉ..