Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Oan Gia Thối - Thiều Lam Lam


Khắc Minh đi vào thang máy bấm tầng hầm để xuống.

nhưng khi xuống đến tầng hầm thì anh lại bấm trở lên tầng 10.

khi thang máy mở cửa chiếc mặt nạ cũng đã được tháo ra khỏi khuôn mặt tuấn tú điển trai của anh.

mở cửa bước vào căn hộ của mình, ngồi xuống ghế sofa, anh bật laptop lên.

tiếng khóc của Lam Lam vang vọng ra.

Anh đã đặt hai chiếc máy ghi âm nhỏ, một cái trong phòng ngủ và một cái ở phòng khách.

tiếng khóc của Lam Lam đã khiến anh hơi xót xa, có phải chăng là anh đã quá tệ với cô rồi không.

anh cầm điện thoại lên gọi cho cô, cô đang rất buồn nên cũng không có tâm trạng để nghe điện thoại.

khi chuông điện thoại reo lên lần hai.

cô cầm điện thoại lên đó là một số lạ gọi đến, không biết là ai cô lau nước mắt.

"Alô xin hỏi! ai ở bên kia máy vậy ạ?"
"Là tôi "
Lam Lam nghe đó là giọng nói của anh thì run lên, nói không nên lời.

"Là anh sao! thiếu gia "
"Em đang khóc hay sao?"
"Không..

không có!"

"Tôi đã suy nghĩ lại rồi! tôi sẽ cho em gặp các con.

nhưng em không được làm càn đâu đấy, bởi vì hậu quả sẽ không bao giờ ngờ tới đâu!"
"Tôi..

tôi không giám làm càn đâu!"
"Nếu như em ngoan ngoãn! tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của hai chúng ta!"
"Anh nói gì?"
"Các con cần có người chăm sóc! và tôi cần có một người làm ấm giường!"
"Anh...!anh nói tôi sẽ được về sống với các con sao? có thật không?"
"Cái đó để xem biểu hiện của em như thế nào đã!"
"Chỉ cần anh có thể cho tôi được về sống với các con, thì cho dù có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ làm!"
"Em đi ăn cơm và nghỉ ngơi đi, đừng khóc nữa!"
"Dạ!"
Anh cúp máy! Lam Lam vô cùng vui sướng khi nghe anh nói, chủ nhật sẽ được đến thăm các con.

cô sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh để được anh cho phép, về sống chung với các con, cho dù là có phải hằng đêm làm ấm giường cho anh cũng được, vì dù sao anh cũng đã chiếm đoạt cô, giờ có còn thứ gì là của cô nữa đâu.

Khắc Minh nói chuyện với Lam Lam xong, anh cũng bước vào phòng đi ngủ.

anh trằn trọc suy nghĩ hoài, những chuyện cô đã trải qua, và những gì cô đã làm, cũng như từ khi anh bỏ cô lại ngôi biệt thự ở Đài Nam, cho đến nay.

đã có biết bao nhiêu các thiếu gia, thương thầm nhớ trộm, và người dành tình cảm cho cô nhiều nhất là Lã Tin Phong.

vậy mà cô vẫn chỉ có một lòng đi tìm kiếm hai đứa con nhỏ của mình.

khi gặp lại anh cô đã không ngần ngại mà trao thân cho anh thêm lần nữa.

Đó chẳng phải là cô sống vì các con, và trong lòng cô vẫn có anh sao.

mặc dù là anh đã đối xử với cô không hề tốt, các con cần có mẹ và anh cần có vợ.

nhưng cứ để từ từ đã mọi chuyện trong tầm tay của mình hết, trước sau gì thì mình cũng là người quyết định tất cả, không có gì để phải vội vàng cả.

Sang ngày hôm sau anh bước vào công ty với một tinh thần vô cùng vui vẻ, người có chuyện vui thì khó lòng che đậy.

nhân viên ai cũng cảm nhận rất rõ điều này.

đến hai giờ chiều anh cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Lam Lam đang ngồi làm việc ở trong văn phòng, nhìn thấy số của anh gọi đến, mắt cô sáng lên cầm lấy điện thoại vội ấn nút nghe.

"Alô "
"Em có đi làm không?"
"Dạ có "
"Hôm nay em về sớm nấu cơm, tôi qua ăn cơm cùng với em!"
"Dạ!"
"Nấu sớm một chút! tại tôi ăn xong còn muốn về với các con "
"Dạ "
Tiếng dạ thưa của cô khiến cho anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Lam Lam nghe anh nói đến nhà cô ăn cơm, cô vội vàng làm xong việc, để về nấu cơm cho anh.


cô đến siêu thị mua rất nhiều thứ, mua xong thì vội vàng chạy về y như một bà vợ đang tất bật lo cơm nước cho chồng đi làm về vậy.

Năm giờ chiều là cô đã xách một mớ đủ thứ đồ về đến nhà.

bước vào nhà cô vội vàng đeo tạp dề vào bếp nấu ăn.

hơn sáu giờ mọi thứ đã xong, cô bắt đầu đi tắm rửa.

khi bước ra khỏi phòng tắm cô mặc một bộ quần áo ở nhà mát mẻ thoải mái, cũng vừa lúc chuông cửa vang lên
"Đinh đong "
Lam Lam bước vội sang bật màn hình điện tử, người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở trước cửa nhà cô, nở một nụ cười hạnh phúc cô mở cửa cho anh vào nhà.

bước vào nhà mùi thơm thức ăn bay lên thơm phức.

cô nhìn anh rồi nói.

"Tôi nấu cơm xong rồi! chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Anh nhìn cô với ánh mắt tà mị "Nhưng tôi vẫn chưa muốn ăn cơm bây giờ "
Nói xong anh cầm lấy tay cô kéo một cái, cô ngã vào vòng tay anh.

môi mỏng phủ lấy đôi môi anh đào ngọt ngào của cô mà cắn mút.

"Ưm..

ưm..!"
Hai người môi lưỡi dây dưa không rời.

anh cúi xuống bế cô lên và đi thẳng vào phòng ngủ.

thân hình cao lớn của anh đè lên người cô, anh ngồi lên lột bỏ hết những gì đang dính trên người cô và cả trên người mình.

cơ thể trắng nõn xinh đẹp khiến cho anh không thể cầm lòng, mà lao vào để chiếm đoạt lấy.

Cánh hoa thơm hương của cô, đã qoen với những trận đạn pháo bắn phá mạnh mẽ của anh.

hai người môi lưỡi quấn quýt, phía dưới cứ dính chặt lấy nhau vào ra không ngừng, thủy triều trào dâng ào ạt cứ vậy mà theo cây súng của anh tuôn ra.


cũng làm cho bãi cỏ non mềm mại bị ướt nhẹp.

cánh hoa thơm hương của cô cứ ôm chặt lấy cây súng của anh, như không muốn nó tuột mất vậy.

sau một hồi vận động kịch liệt, hai người ôm chặt lấy nhau, thở hỗn hển.

được hồi lâu sau hơi thở ổn định trở lại.

anh mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy mình, nở một nụ cười.

cô cũng hé mắt ra nhìn thấy anh đang nhìn mình.

cô rất xấu hổ, nhưng biết làm sao bây giờ, bởi vì hiện tại cô đang nằm ở phía dưới thân anh.

anh ngồi lên cầm lấy khăn lau chùi, cô xấu hổ không dám mở mắt, thôi thì cứ để cho anh lau chùi cho mình đi, anh châm lửa thì phải dọn dẹp chứ sao.

Hai người đi vào phòng ăn, cô không dám nhìn vào mặt anh.

anh thấy vậy thì chỉ có thể cười, tại sao cô ấy y như là con gái mới bắt đầu yêu vậy.

Tin Phong thu xếp công việc ở Đài Trung xong thì bay lên Đài Bắc đúng như đã hẹn với Hoàng Long.

hai Tổng Tài hẹn gặp nhau tại một khách sạn năm sao.

thủ tục sang nhượng đất, cũng như hợp đồng Á Đông Thịnh Vượng sẽ đầu tư cho dự án lần này của Hoàng Long, mọi việc diễn ra rất xuôn sẽ.

Tin Phong và Kỳ Văn có cảm giác là lạ, không hiểu sao Lam Lam không giống bình thường, cô trở nên rất vui vẻ, yêu đời và sử lý mọi chuyện nhanh hơn bình thường..


Nhấn Mở Bình Luận