Editor: Llia59
"Câm miệng, xú tình lữ."
- ------------------------
"Trước đây, bọn tôi đều chia tổ sau đó sẽ rút thăm, mỗi nhóm rút hai lần, lần sau sẽ không cần rút nữa." Lam Ôn Mậu nói.
Các nhóm lần trước là Lam Ôn Mậu với Nhiêu Thanh Án một nhóm, Mạnh Tử Châu với Vạn Viện Viện một nhóm, Tôn Li với Thạch Quyền một nhóm.
"Vậy tôi với Phù Kiêu trực tiếp chung một nhóm là được rồi!" Tống Á Tư đề nghị nói.
"Chia lại, tôi với Nhiêu Thanh Án một nhóm." Phù Kiêu nói.
Lời này là trực tiếp từ chối thẳng Tống Á Tư. Trên mặt Tống Á Tư có chút vặn vẹo.
"Ai cũng muốn cùng nhóm với Thanh Án." Lam Ôn Mậu ôn hòa cười nói.
Phù Kiêu nhìn qua, đối địch trực tiếp với Lam Ôn Mậu, bầu không khí đột nhiên có chút căng thẳng. Vạn Viện Viện nhìn qua bên này rồi lại nhìn sang bên kia, sau đó nhìn Nhiêu Thanh Án, chọc chọc cô, ý bảo cô giải quyết.
"Không phải, cái đó..." Nhiêu Thanh Án liếm liếm môi, có chút khó xử, không biết nên làm sao bây giờ. Cô cũng không thể trực tiếp làm mất mặt đàn anh, càng không thể nói không cùng nhóm với Phù Kiêu được, cứu mạng, ai tới cứu cô với!
"Nếu không thì tôi với Thanh Án cùng một nhóm đi!" Mạnh Tử Châu tự nhận anh ta đến giải vây, kết quả cả ba người đàn ông còn lại lâp tức nhìn về phía anh ta, ánh mắt ý vị không rõ, nhưng tất cả đều không đồng ý.
"Hay là không chia nhóm nữa, mỗi người tự rút thăm riêng. Mỗi ngày bốc thăm hai lần, dù là nam hay nữ. Nếu bốc thăm hai lần thì lần sau sẽ không cần bốc thăm nữa, thế nào?" Tôn Li cười đề nghị nói, nhưng trong lòng có chút khó chịu, tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Nhiêu Thanh Án vậy. Trước kia có Lam Ôn Mậu với Thạch Quyền thì không nói, anh chàng đẹp trai mới tới còn trực tiếp là fan của cô, bây giờ ngay cả Mạnh Tử Châu cũng vào góp vui. Nhiêu Thanh Án đúng thật là giỏi, ha.
"Ý kiến này được, ý kiến này được, cứ quyết định vậy đi." Vạn Viện Viện ra tay quyết định.
"Được." Lam Ôn Mậu cũng đồng ý.
Những người khác tự nhiên cũng đồng ý theo.
"Vậy thì tối nay chúng ta bắt đầu chọn ra nhóm ngày mai nấu cơm nhé?" Tôn Li nói.
"Được, chờ tôi làm thẻ rút thăm trước đã." Lam Ôn Mậu mới nói xong, người của tổ chương trình đã đưa tới mấy cái thẻ gỗ, "Haha, chuẩn bị đạo cụ rất đúng lúc mà."
Có hai thẻ gỗ sẽ được đánh một kí hiệu màu đỏ ở dưới, bốc thăm ngẫu nhiên xem ai lấy được que gỗ có kí hiệu đỏ thì là nhóm người nấu cơm. Kết quả cuối cùng rút ra nhóm nấu cơm là Vạn Viện Viện với Thạch Quyền.
Đến 10 giờ tối, Nhiêu Thanh Án vừa mới tắm xong đã được Vạn Viện Viện gọi tới nói phải viết thư. Nơi viết thư là một khu vực chung, cô ngồi trên sô pha lau tóc, máy quay ghi lại hình ảnh các cô gái đang cúi đầu viết thư trên bàn. Nhiêu Thanh Án không chút do dự, cầm lấy một tờ giấy, viết lên đó — 【cưỡi hắc mã chắc chắn là hoàng tử】, cuối cùng lựa chọn một cái phong bì nhỏ nhét bức thư vào, không ghi người viết thư, chỉ viết tên người nhận thư là 【Phù Kiêu】
Sau khi các cô gái viết xong rồi gửi đi đều đang chờ các chàng trai bên kia trả lời. Hai bên viết thư cho nhau cùng một thời điểm, rồi đồng thời gửi tới cho nhau. Thế nên sẽ không có tình huống nhận được thư rồi mới quyết định viết thư cho ai.
"Ê, các cô viết cho ai?" Tôn Li tinh nghịch hỏi.
"Cái này có được nói không?" Tống Á Tư chần chừ nói.
"Cũng không phải không thể nói, nói rồi bọn họ cũng cắt đoạn này đi thôi."
"Tôi viết cho người ngày mai nấu cơm với tôi." Vạn Viện Viện nói.
"Mạnh Tử Châu, anh ấy hôm nay rất ga lăng." Tống Á Tư thẹn thùng nói.
"Tử Châu đáng yêu quá!" Tôn Li nháy mắt mấy cái, tiếp theo cô ấy lại hỏi Nhiêu Thanh Án, "Thanh Án, cô viết cho ai?"
"Phù Kiêu." Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô vẫn sẽ viết cho Phù Kiêu. Nhiêu Thanh Án nghĩ.
Tôn Li cười tươi, trêu ghẹo nói: "Tôi còn nghĩ cô lại viết cho Lam lão sư chứ. Xem ra chúng ta không trùng nhau."
Lời này rất rõ ràng, Tôn Li viết cho Lam Ôn Mậu.
"Tối nay Thanh Án chắc chắn sẽ nhận được vài lá thư mà xem." Tôn Li trêu đùa nói.
Nhiêu Thanh Án mỉm cười, không biết nên nói cái gì. Tống Á Tư liếc cô một cái, rồi thu lại ánh mắt.
"Thế nào cũng được, ai thích ai thì viết cho người đó, mong làm nhanh nhanh một chút, tôi còn phải đi ngủ cho da đẹp." Vạn Viện Viện duỗi eo nói.
Một lúc sau, xe AI nhỏ mở cửa đi vào, phía sau thùng xe nhỏ chứa mấy phong thư, Nhiêu Thanh Án nhận được ba lá thư.
Cô mở lá thư thứ nhất ra — [Hoàng hôn rất đẹp, hoa rất đẹp, người cũng vậy], mặt cô đỏ lên một chút, bình thường Phù Kiêu sẽ không nói những lời này.
Bức thứ hai, thứ ba, lần lượt viết [Chúc ngủ ngon] và [ Lần sau lại cùng nhau đi dạo]
"Nhìn đi! Tôi đã nói Thanh Án chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều thư mà." Tôn Li làm mặt quỷ nói.
"Ách... Tôi đi sấy tóc." Nhiêu Thanh Án ngượng ngùng cầm bức thư màu hồng nhạt rồi đi mất.
"Đưa xong rồi? Vậy tôi trở về đắp mặt nạ đây." Vạn Viện Viện khua tay đứng dậy.
Mạnh Tử Châu viết thư cho Tống Á Tư. Sắc mặt vốn không tốt của Tống Á Tư lúc này mới hơi chuyển, "Vậy tôi cũng về phòng trước."
Đợi đến khi Nhiêu Thanh Án sấy tóc xong đi ra, Vạn Viện Viện kéo cô lại hỏi: "Cô cảm thấy cái người tên Phù Kiêu đó thế nào?"
Nhiêu Thanh Án sửng sốt một chút, không hiểu sao cô ấy đột nhiên lại hỏi như vậy. "Ừm rất tốt."
"Là gu của tôi." Vạn Viện Viện nói.
"Hả?" Nhiêu Thanh Án mở to mắt.
"Cô có ý gì với anh ta không? Nếu không có tôi sẽ theo đuổi." Vạn Viện Viện nói thẳng.
Nhiêu Thanh Án siết chặt khăn mặt, nhìn thẳng Vạn Viện Viện, "Có."
"Haizz, tôi cũng nhìn ra rồi." Vạn Viện Viện nhíu mày cắn ngón tay, "Vậy thì hai chúng ta cạnh tranh công bằng đi?"
"Được." Nhiêu Thanh Án gật đầu.
"Thế mà cô không có chút sốt ruột nào à? Tôi còn tưởng cô sẽ cuống cuồng lên chứ." Vạn Viện Viện cười nói.
"Vì sao tôi phải hoảng? Tôi mới không sợ cô đó." Nhiêu Thanh Án tự tin kiên định nói.
"Ồ hố, tự tin như vậy à?" Vạn Viện Viện nhéo nhéo má cô, bày ra dáng người hình chữ S, "Cô có thân hình nóng bỏng giống tôi không?"
Nhiêu Thanh Án ưỡn ngực ngẩng đầu, "Cái gì nên có tôi cũng có."
Vạn Viện Viện khúc khích cười thành tiếng, "Thực thích người thẳng thắn vô tư như cô."
Ngày hôm sau, mọi người thống nhất cùng nhau đạp xe đạp vào trong núi chơi, từ chỗ ở dọc theo đường lớn tới bên kia núi khoảng 5km, đạp xe chắc mất khoảng nửa giờ, nếu cộng thêm cả thời gian giữa chừng dừng lại la cà, có thể sẽ nhiều hơn thế.
Vì vậy từ sáng sớm Vạn Viện Viện và Thạch Quyền đã chuẩn bị tốt cơm hộp cho buổi trưa. Tiếp theo bọn họ bắt đầu xuất phát.
Nhiêu Thanh Án ngồi đằng sau chiếc xe đạp đôi, một đạp cũng không đạp, toàn bộ đều dựa vào Phù Kiêu chở cô.
"Hú hú~~~ Nhanh lên nhanh lên chút nữa ~ Mát quá!" Nhiêu Thanh Án ngồi đằng sau xe vui sướng mà nhìn ngắm phong cảnh bên đường.
"Nhiêu Thanh Án, thoải mái không?" Phù Kiêu hỏi.
"Thoải mái~"
"Thoải mái như vậy thì đưa em xuống mương tắm cho mát." Phù Kiêu lộ ra hàm răng trắng cười xấu xa.
Nhiêu Thanh Án còn chưa kịp hiểu được ý tứ của Phù Kiêu, đã thấy anh trực tiếp hướng về phía mương, cô kinh hãi hô to: "Phù Kiêu đợi đã! Đợi đã!" Cô ôm lấy eo anh cố gắng bẻ tay lái của anh về đường lớn.
"Này này này! Đừng quay, Nhiêu Thanh Án!"
"Anh mới đừng quay ấy!"
"Anh không quay nữa, em buông tay ra đi!" Phù Kiêu chỉ muốn dọa cô một chút, không có ý định muốn lao xuống mương thật, nhưng Nhiêu Thanh Án đột nhiên ôm lấy eo anh quay sang phải, khiến cho anh không xác định được phương hướng, bắt đầu lắc lư lung lay, "Bỏ tay!"
"Không bỏ!"
"Anh dọa em thôi, em bỏ tay ra đi!"
"Anh lừa em!" Nhiêu Thanh Án dừng bẻ anh, nhưng vẫn cảnh giác mà ôm lấy eo anh.
"Em cái đồ ngốc này." Phù Kiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói thầm, đột nhiên lại dồn sức đạp, hô lên một tiếng rồi đạp xe lao đi rất nhanh.
"Phù Kiêu, anh cái đồ ấu trĩ này! Chậm một chút!" Nhiêu Thanh Án sợ tới mức càng ôm chặt eo anh, Phù Kiêu đạt được mục đích hơi cong khoé miệng, càng đạp nhanh hơn.
Vạn Viện Viện hút trà sữa quan sát hai người này. Xì, ngày hôm qua vẫn còn là một người đàn ông ổn trọng trưởng thành, hôm nay thế nào lại ấu trĩ như vậy, ấu trĩ không phải là gu của cô. Cô ấy có chút đăm chiêu mà nhìn Thạch Quyền đang quay lưng về phía trước, nếu so sánh, ông chủ Thạch càng trưởng thành, chững chạc hơn. Tuy rằng nghiêm túc thận trọng, ít nói nhưng lại biết nấu cơm, tay nghề thuộc hạng nhất, sắp xếp mọi việc ngay ngắn rõ ràng
Vạn Viện Viện vỗ lưng anh ta, "Sao vậy?" Thạch Quyền hỏi.
"Anh muốn uống trà sữa không?"
"Bây giờ tôi không uống được." Thạch Quyền vừa dứt lời, Vạn Viện Viện ở phía sau đã đưa tới một cốc trà sữa cắm sẵn ống hút. Thấy Thạch Quyền bất động, Vạn Viện Viện đẩy que hút tới miệng anh ta, "A... Há mồm."
Thạch Quyền bất đắc dĩ chỉ có thể há miệng hút một ngụm, "Haha, đầu gỗ hút trà sữa." Sau khi Thạch Quyền nghe thấy người đằng sau nói như vậy, anh ta trái lại không hề tức giận, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.
Đợi đến khi bọn Vạn Viện Viện chậm rì rì đi tới chân núi, chỉ thấy Phù Kiêu đang xum xoe bên cạnh Nhiêu Thanh Án nói gì đó, mà Nhiêu Thanh Án một mặt tức giận, dáng vẻ không thèm để ý đến anh.
"Đây là, có chuyện gì vậy?" Vạn Viện Viện sau khi xuống xe thì đi tới hỏi.
"Tạm thời không muốn để ý đến anh ta thôi." Nhiêu Thanh Án đi đến cạnh Vạn Viện Viện kéo cánh tay cô ấy tức giận nói.
Phù Kiêu vẻ mặt bất lực, "Tạm thời? Tạm thời là năm phút được không?"
"Mơ đi, ít nhất, ít nhất là nửa giờ!" Nhiêu Thanh Án thở phì phò nói.
"Nửa giờ quá dài, mười phút thôi."
"Không thương lượng gì hết!"
"Aizz... Anh sai rồi, anh xin lỗi, mười năm phút được không? Hả?" Phù Kiêu muốn kéo cô lại, nhưng Nhiêu Thanh Án đã quay đầu kéo Vạn Viện Viện đi mất.
Những người khác: Chúng tôi tới để tìm người yêu, hai người tới là đi phát cơm chó à?
Mạnh Tử Châu bày ra vẻ mặt xem thế là đủ rồi, ngày hôm qua anh ta đã phát hiện hai người này ở chung với nhau rất kỳ quái, không giống như là vừa mới quen biết nhau. Ngược lại càng giống như là một cặp đã quen nhau lâu rồi. Anh ta nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể nghĩ rằng bọn họ yêu từ cái nhìn đầu tiên, chúng tiếng sét ái tình để giải thích.
Những người khác không hẹn mà cùng có ý nghĩ như Mạnh Tử Châu.
Thạch Quyền đi đến bên cạnh Phù Kiêu hỏi: "Hai người xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chọc cô ấy tức giận." Phù Kiêu thở dài một tiếng không nghe rõ.
"Anh ta làm gì cô vậy?" Vạn Viện Viện tò mò muốn chết, "Anh ta đẩy cô xuống mương hả?"
"Anh ấy..." Nói đến đây Nhiêu Thanh Án không thể kìm nén tức giận, "Anh ấy đạp xe toàn đi vào chỗ gập ghềnh, tôi nói tôi đau mông mà không chịu nghe!"
"Chỉ có cái này..." Vạn Viện Viện cảm giác người xấu hổ lúc này là cô ấy, cặp đôi trẻ cãi nhau, cô ấy tới tham dự làm cái gì... Đợi đã, vì sao cô lại cảm thấy bọn họ là một đôi?!
"Thì là như vậy đó, tôi không thèm để ý tới anh ấy nữa." Nhiêu Thanh Án hung hăng mà hừ một tiếng.
"Cô không để ý tới anh ấy, vậy tôi đi để ý anh ấy nhé?" Vạn Viện Viện cố ý nói.
Nhiêu Thanh Án vội bắt lấy cánh tay cô ấy, Vạn Viện Viện nói: "Lúc này chính là thời điểm tốt để tôi chen chân vào, cô đừng đến cản tôi đấy." Nhiêu Thanh Án lại càng nắm chặt lấy tay cô ấy.
"Tôi chỉ nói đùa thôi, này, cô đừng có nắm chặt như thế, tay tôi đau, "bốp" buông tay." Vạn Viện Viện giả vờ ghét bỏ vỗ vỗ tay cô.
Nhiêu Thanh Án ngượng ngùng mà buông tay. Vì muốn Vạn Viện Viện cách xa Phù Kiêu một chút cô nói, "Viện Viện, cô xem bên đó đẹp chưa kìa, chúng ta tới đó xem đi."
"Tôi nghĩ cô không cần phải đề phòng tôi nữa đâu, tôi định từ bỏ việc săn... nhầm, đối tượng động lòng. Tôi không nghĩ anh ta lại ấu trĩ như vậy, đúng lúc tôi không thích con trai ấu trĩ. Tôi cảm thấy vẫn là đàn ông ba mươi tuổi trở lên thích hợp với tôi hơn." Vạn Viện Viện cân nhắc nói, nheo nheo mắt lại liếm môi nói tiếp, "Vẫn là đàn ông trưởng thành có mùi vị hơn."
"Bình thường Phù Kiêu anh ấy không có ấu trĩ, chỉ là, thỉnh thoảng —"
"Xuỵt, không cần giải thích giúp anh ta." Vạn Viện Viện đặt ngón trỏ thẳng đứng trên môi, "Đừng nói với tôi là chỉ khi anh ta ở cùng với cô mới ấu trĩ."
"Đúng vậy.' Nhiêu Thanh Án khẳng định nói.
"Câm miệng, xú tình lữ(*)." Vạn Viện Viện giật giật thái dương.
(* ý là cặp đôi thối nhưng mình giữ nguyên)
"Không phải, bọn tôi không phải một đôi." Nhiêu Thanh Án vội vàng giải thích. Hỏng rồi, sẽ không bị nhìn ra cái gì rồi chứ?"
Vạn Viện Viện, người quay phim, đạo diễn đang theo dõi phía sau máy quay: Cô đoán xem chúng tôi tin không?
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn trêu chọc thỏ, nhất là Phù Kiêu. Trách thì chỉ trách anh lúc đó đùa hơi quá. Trong ba mươi phút cảnh cáo không để ý đến anh, Phù Kiêu vẫn luôn đi theo sau Nhiêu Thanh Án, chờ đợi thời cơ để phá vỡ lời cảnh cáo.
Phù Kiêu cầm máy ảnh từ sáng tới trưa, trong đó 80% là ảnh Nhiêu Thanh Án, 10% là ảnh nhóm, 10% còn lại là phong cảnh thiên nhiên. Nhận ra Phù Kiêu đang chụp ảnh mình, Nhiêu Thanh Án lườm anh một cái, không thèm để ý.
Ở trong núi chơi đùa một chốc đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người ngồi xuống chia nhau mỗi người một hộp, Phù Kiêu cầm hộp cơm đi đến bên cạnh Nhiêu Thanh Án ngồi xổm xuống, "Anh có thịt, muốn lấy không?"
"Em cũng có."
"Em đủ ăn không?"
"Không đủ ăn cũng không cần của anh." Nhiêu Thanh Án xoay người đi chỗ khác, biểu thị từ chối nói chuyện.
Phù Kiêu cau mày nhìn cô vài giây rồi nói "Em làm người mẫu cho anh lâu như thế, dù gì cũng nên nhận được ít thù lao chứ."