Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Đùi Boss Ác Ôn

CHƯƠNG 282

 

Thương Mẫn ngồi trong phòng Mâu Nghiên nhìn đồng hồ trên tường điểm từng hồi tíc tắc.

 

Mâu Nghiên đứng ở cửa sổ, cũng đang cau mày liên tục nhìn đồng hồ.

 

Đã hơn sáu tiếng trôi qua rồi.

 

Từ lúc Thương Mẫn nhận được bức ảnh của Tô Huệ Phi đã sáu tiếng trôi qua. Lê Chuẩn đi tìm cô ấy nhưng chưa có tin tức gì.

 

Hai người ngồi trong phòng, không ai nói gì, vẫn luôn im lặng.

 

Rốt cuộc cửa phòng bị đầy ra, Trữ Trình từ bên ngoài đi vào.

 

“Sao rồi?’ Thương Mẫn đứng dậy nhanh chóng đi tới trước mặt Trữ Trình: “Đã tìm được bọn họ chưa? Lê Chuẩn có đang an toàn không? Tô Huệ Phi đâu rồi?”

 

Trữ Trình bị hỏi dồn dập nhất thời không trả lời được, anh ta nhìn về phía Mâu Nghiên, định nói gì đó nhưng lại hơi khó xử.

 

“Tôi tự đi tới nơi cô Thương gửi cho tìm một lần, tìm thấy một công trường bỏ hoang cách hai km theo hướng Tây Nam.” Trữ Tình thấp giọng nói.

 

Thương Mẫn nghe vậy thì nhìn chằm chằm anh ta.

 

“Sau đó thì sao?” Thương Mẫn dè dặt hỏi: “Bọn họ… bọn họ ở đâu?”

 

Không hiểu vì sao nhưng Thương Mẫn bỗng cảm giác vô cùng sợ hãi, cô lùi lại một bước, nhìn thấy trong tay Trữ Trình một cái túi giấy.

 

Một cái túi màu trắng dính đầy máu, nhìn thấy màu sắc kinh khủng đó Thương Mẫn chỉ cảm thấy chóng mặt, cô lùi lại mấy bước.

 

“Mẫn.” Mâu Nghiên vội vàng giữ lấy cô.

 

Thương Mẫn hoảng sợ nhìn túi đồ trong tay Trữ Tình, khó khăn cắt lời: “Đây là… đây là gì?”

 

Trữ Trình cúi đầu, từ từ đưa tay lên, đưa chiếc túi trong tay đến trước mặt Thương Mẫn.

 

“Lúc chúng tôi tới nơi, công xưởng đã không còn ai nữa, xung quanh đều có dấu vết đánh nhau và vết máu. Trong một căn phòng nhỏ, bọn tôi tìm thấy cái này…”

 

Tay Thương Mẫn run rẩy, cô đưa tay ra nhận lấy túi đồ trong tay Trữ Trình.

 

Mùi máu tanh nồng xộc tới, Thương Mẫn nắm chặt thứ trong túi đồ, là một bộ quần áo đầy máu.

 

Cô điếng người.

 

Trước mắt là chiếc áo màu vàng nhạt rất quen thuộc, màu sắc giống như con người của Tô Huệ Phi.

 

Trước mắt cô dường như vẫn còn hình ảnh lúc Tô Huệ Phi mặc chiếc áo này.

 

Đó là vào hai năm trước, bọn họ là sinh viên năm hai, vào ngày sinh nhật của Thương Mẫn, Tô Huệ Phi đã tặng cô một chiếc áo len màu đỏ. Lúc đó Thương Mẫn còn chê món quà của cô quá màu mè.

 

Tô Huệ Phi cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo lông màu vàng cùng kiểu. Cô ấy cười nói với cô, chiếc áo đó là do mẹ tự đan, một vàng một đỏ, là áo đôi mặc cùng với bạn thân.

 

Nhưng bây giờ…

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận