CHƯƠNG 303
Cho dù Thương Mẫn đã trở thành vợ của Mâu Nghiên, nhưng mà một người đàn ông thích bạn thân của mình, làm sao cô có thể có suy nghĩ xấu xa được?
Trong lòng của Tô Huệ Phi không khỏi đắng chát, cô do dự thật lâu, vẫn là đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của anh ta, mang theo một loại cảm giác cẩn thận từng li từng tí, lại xen lẫn chút vui mừng và thăm dò.
Nếu như có thể, cô cũng rất muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt giống như là Thương Mẫn, cùng với một người vừa thiện lương lại vừa sáng chói như là Lê Chuẩn, cãi nhau ầm ĩ, nhưng mà lại yêu nhau cả đời.
Cuối cùng, đầu ngón tay dừng trên đôi môi của Lê Chuẩn, cô nhẹ nhàng chạm một cái vào môi của anh ta. Đang muốn thu tay lại, bất ngờ là người vốn dĩ đang ngủ lại có động tĩnh.
Hầu kết của anh ta giật giật, giống như là đang nuốt nước bọt. Tô Huệ Phi giật nảy cả mình, nhanh chóng thu hồi tay lại.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, mắt của Lê Chuẩn vẫn còn chưa mở ra, nhưng mà lỗ tai đã đỏ không còn hình dạng.
Không phải là anh ta tỉnh dậy rồi đó chứ.
Tô Huệ Phi ý thức được cái gì đó, có tật giật mình, vội vàng muốn đi khỏi, nhưng mà cô không để ý đến mình vẫn là người bệnh, lúc đứng dậy, dùng sức quá mạnh, cảm giác đau mãnh liệt truyền tới, cô đứng không vững, ngã thẳng qua một bên.
“Cẩn thận!” Lê Chuẩn nằm ở trên giường lập tức bật dậy, vươn tay ra kéo cánh tay của Tô Huệ Phi lại.
Tô Huệ Phi còn chưa hoàn hồn, cô ôm ngực, kinh ngạc nhìn Lê Chuẩn ở bên cạnh.
“Anh… anh tỉnh dậy từ lúc nào vậy?” Hồi lúc nãy mình nói lấy thân báo đáp cái gì đó, không phải là anh ta đã nghe được rồi đó chứ.
Lê Chuẩn cũng cảm thấy rất bối rối, chờ sau khi Tô Huệ Phi đứng vững rồi, anh ta đưa tay xấu hổ sờ ót.
“Mới tỉnh.” Anh ta giải thích: “Vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy cô sắp ngã, phản xạ có điều kiện, cho nên…
kéo cô lại.”
Nói nhảm.
Tỉnh dậy từ lâu rồi thì có.
Cũng không biết là Tô Huệ Phi có nhớ không, nhưng mà anh ta nhớ rất kỹ, lúc anh ta băng bó vết thương cho cô đã nhìn thấy thân thể của cô, anh ta còn đang suy nghĩ sau khi tỉnh lại phải đối mặt với cô như thế nào.
Chỉ là không đợi anh ta nghĩ ra cách để đối phó, vậy mà Tô Huệ Phi đã chạy đến bên giường của anh ta, không chỉ giở trò với anh ta mà còn nói mấy lời không thể giải thích.
“À.” Tô Huệ Phi trở lại giường của mình ngồi xuống.
Hai người ngồi ở trên giường, dù là đối mặt với nhau, nhưng mà ai cũng không nhìn ai, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên quái dị, chỉ còn lại âm thanh xì xào trên tivi.
“Cái đó…
“Cái đó…”
Trầm mặc một hồi lâu, hai người đồng thời lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức, Tô Huệ Phi nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
“Cô nói trước đi.” Lê Chuẩn nhìn cô, ngu ngơ cười một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!