Đến thời gian tan làm, người trong công ty lần lượt ra về.
Thương Tuyết đứng ở cửa thang máy, mọi người trong công ty gần như đã về hết rồi, nhưng Mâu Nghiên vẫn chậm trễ chưa thấy xuống.
Cuối cùng, cửa thang máy mở ra, Trữ Trình bước ra trước lọt vào tầm mắt Thương Tuyết, mà đằng sau anh ta, Mâu Nghiên khoanh hai tay dựa vào tường, thờ ơ lạnh nhạt.
“Cậu hai!” Thương Tuyết vui mừng cười, Trữ Trình vô thức giơ tay ra ngăn cản không cho Thương Tuyết tiến gần Mâu Nghiên: “Cô Thương, cô vẫn chưa về sao?”
Thương Tuyết lùi về phía sau, để Mâu Nghiên và Trữ Trình đi ra khỏi thang máy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, người nhà chuẩn bị tiệc chúc mừng cho tôi, cậu hai đã chiếu cố cho tôi như vậy, nên là tôi muốn hỏi cậu hai có thời gian…”
“Không có.” Mâu Nghiên không chút do dự từ chối.
Sự mong chờ của Thương Tuyết rơi vào hư không, nhưng cũng không rối rắm, chỉ thất vọng cúi đầu: “Được, vậy… không làm phiền cậu hai nữa.”
Mâu Nghiên dừng bước, anh quay người, nhìn đôi mắt cụp xuống của cô ta, anh nhếch miệng: “Tháng sau có cuộc thi lớn giữa các nhà thiết kế của Đạt Phan, người thắng mới có tư cách đại diện cho Đạt Phan tham gia lễ hội thời trang Milan, đến lúc đó, tôi sẽ chuẩn bị tiệc chúc mừng cho cô.”
“Thật sao?” Thương Tuyết lập tức phấn chấn lại tinh thần.
“Cảm ơn cậu hai.” Cô ta muốn tiến gần anh một chúc, nhưng Mâu Nghiên đã cất bước đi xa rồi.
Thương Tuyết không đuổi theo, tuy Mâu Nghiên không cho cô tiếp cận, nhưng những lời mà anh nói đã cho cô ta đủ hi vọng rồi.
Anh là cậu hai Mâu cơ mà, phải được xem trọng như thế nào mới được anh tổ chức tiệc chúc mừng cho chứ…
Trái tim Thương Tuyết đập loạn như một con nai nhỏ, sau đó cô ta rời khỏi công ty.
Đợi khi bọn họ rời đi hết, Mạc Hậu mới đi ra khỏi cầu thang bộ, sắc mặt đen thui như đáy nồi.
Cửa Nova, Thương Mẫn hồn vía trên mây bước xuống xe Lê Chuẩn.
Lê Chuẩn cảm nhận được trạng thái của cô không ổn, trước nay cô luôn là một người hoạt bát, nhưng này lại không nói lời nào, anh ta bắt chuyện mấy lần đều bị mắng cho té tát.
“Chị dâu?” Lê Chuẩn đi theo cô, ấn thang máy cho cô: “Chị sao vậy? Ở công ty có ai bắt nạt chị sao?”
Không phải chứ, với tính cách của chị dâu, chắc chỉ có chị ấy mới đi bắt nạt người khác thôi chứ.
Thương Mẫn lắc đầu, chán chường cúi gằm mặt xuống.
Cả chiều nay cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mâu Nghiên tặng hoa cho Thương Tuyết, làm chuyện gì cũng không thể phấn chấn nổi.
Tuy nói, thời gian cô ở bên Mâu Nghiên cũng không dài, nhưng mà, tốt xấu gì người sớm tối kề bên anh cũng là cô, nhưng trừ lúc trên giường còn nhiệt tình với cô, bình thường Mâu Nghiên vẫn luôn rất lạnh lùng.
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô cũng không ngờ tới tảng băng núi kia còn làm những trò lãng mạn này để dỗ mấy cô gái vui vẻ nữa.
Nhưng tại sao chứ?
Anh vừa tuyên bố kết hôn với Mạc Hậu lại vừa làm trò mập mờ với Thương Tuyết.
Còn cô xem là gì chứ?
Cô biết cậu ấm nhà giàu như anh có vài người phụ nữ cũng là bình thường, nhưng mà, tại sao cô lại là một trong số đó chứ?
Cô không có tham vọng gì lớn lao, chỉ mong trải qua một cuộc sống bình thường, chỉ muốn tìm một người yêu cô mà cô cũng yêu người ta rồi sống bên nhau đến cuối đời, trước kia cô tưởng rằng đó là Du Thắng, sau đó, cô cũng từng hoang tưởng rằng liệu đó có phải Mâu Nghiên hay không, bây giờ xem ra… anh cũng không phải một nửa kia của cô.
“Tôi sai người chuẩn bị cơm tối cho chị nhé.” Lê Chuẩn thử điều chỉnh lại bầu không khí: “Chị dâu, tối nay chị muốn ăn gì?”
Nói đến ăn, Thương Mẫn nghĩ đến thức ăn trong canteen của Đạt Phan, rồi lại bất lực lắc đầu.
Cô thật sự ăn không nổi đồ chay, vừa nghĩ lại mùi vị đó, đến bây giờ cô cũng không muốn ăn gì nữa, bây giờ cô có lí do để tin rằng Mâu Nghiên đang cố ý chỉnh cô rồi.
“Hôm nay không ăn nữa, mai anh chuẩn bị cơm hộp giúp tôi, tôi muốn mang đến công ty.” Thương Mẫn lẩm bẩm, oán giận ngợp trời.
Lê Chuẩn không hiểu ra làm sao, thức ăn của Đạt Phan khó ăn đến vậy sao?
Một mình Thương Mẫn trở về phòng, trên người vẫn còn dải lụa mà buổi sáng chưa làm sạch, cô đi tắm rồi lên giường nằm.
Tại sao tâm trạng lại lạc lõng đến vậy chứ?
Thương Mẫn nằm trên giường, không sao nghĩ thông suốt được chuyện này, là vì người tặng hoa cho Thương Tuyết là Mâu Nghiên, hay là vì người được Mâu Nghiên tặng hoa là Thương Tuyết?
Lúc đang rối rắm với chuyện này, đèn phòng đột nhiên được bật lên, ánh sáng chói mắt rọi khắp phòng, Mâu Nghiên đã bước vào cửa.
“Sao ngủ sớm vậy?” Anh nhìn đồng hồ, mới tám giờ.
Thương Mẫn nhắm mắt lại, không trả lời anh.
Mâu Nghiên đi đến bên giường ngồi xuống, thấy tóc cô vẫn chưa khô hẳn, anh muốn giơ tay ra sờ một chút.
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng nói của Thương Mẫn vô cùng lạnh lẽo.
Bàn tay Mâu Nghiên ngừng lại, chậm rãi thu về.
Anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Thương Mẫn, với cái tính của cô, ấm ức sẽ phát tiết ra ngoài, hận không thể khiến tất cả mọi người đều không được yên ổn, nhưng hôm nay, cô lại như thu mình vào trong vỏ bọc bảo vệ của riêng mình, rõ ràng rất khác lạ.
“Vì Thương Tuyết sao?” Mâu Nghiên suy nghĩ lại tiến triển của Thương Mẫn ở trong công ty ngày hôm nay, chuyện có thể khiến cô không vui như vậy, chắc cũng chỉ là chức vị của Thương Tuyết cao hơn cô, nên cô mới cảm thấy bực bội.
Thương Mẫn quấn chăn lại, tiếp tục im lặng.
Cứ xem như cô là vì Thương Tuyết nên mới vậy đi.
“Nếu cô thật sự có năng lực, điều cô nên làm là nghĩ cách vượt qua cô ta.” Mâu Nghiên không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, thấy Thương Mẫn như vậy, anh cũng chỉ nhíu mày lại.
Mâu Nghiên không nói còn tốt, vừa nói là lại khiến cơn giận trong lòng Thương Mẫn trở nên dữ dội hơn.
Cô đương nhiên không đặt Thương Tuyết vào trong mắt, cũng rất tự tin rằng cô nhất định sẽ mạnh hơn Thương Tuyết, nhưng mà, thái độ này của anh là như thế nào? Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa giải quyết, hôm nay lại rắc muối vào miệng vết thương của cô, Thương Mẫn nghi ngờ không biết có phải là anh thông đồng với Thương Tuyết cố ý hành hạ cô hay không nữa.
“Tôi muốn ở một mình, mời anh ra ngoài.” Thương Mẫn lạnh lùng nói.
Mâu Nghiên híp mắt lại.
Giọng điệu này của cô là như thế nào? Mời anh ra ngoài?
Anh biết hôm nay cô sẽ giận dỗi một chút, đến cả ông cụ kêu anh về nhà ăn cơm anh cũng từ chối rồi, lập tức trở về an ủi cô, giờ cô lại nói với anh, cô muốn ở một mình?
“Tùy cô.” Mâu Nghiên cũng ôm một bụng tức giận, nhưng cuối cùng không nói ra. Anh đứng dậy, cất bước rời đi.
Còn ở đây nữa, chắc anh sẽ bị cô chọc tức chết mất.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Thương Mẫn kéo chăn trùm kín người mình lại.
Đi luôn đi, cô thật sự sẽ không để ý đến anh nữa!
Mâu Nghiên cũng vô cùng chán nản, lúc đi đến phòng bao thuộc riêng về bọn họ thì bên trong đang muôn màu muôn vẻ, dưới ánh đèn mờ ảo, các cô gái trẻ đang uốn éo cơ thể quyến rũ, ăn chơi trác táng, Tần Kha trái ôm phải ấp, Đoàn Quốc ngồi một bên uống rượu.
Lê Chuẩn vốn là một người nhàn rỗi, nhưng từ sau khi Thương Mẫn đến đây, thì anh ta bị ép quay mòng xung quanh chị dâu nhà mình.
Mâu Nghiên đá cửa phòng bao ra, khiến Tân Tang đang mập mờ với người đẹp giật mình một phen.
“Anh cả?” Tần Kha đang định nói lí, thấy sắc mặt Mâu Nghiên không tốt, lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Mâu Nghiên mà nổi cơn giận thì lực sát thương không đùa được đâu.
Mâu Nghiên lạnh lùng nhìn đám phụ nữ kia, Đoàn Quốc hiểu ý anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Kha.
“Rồi rồi rồi, ra ngoài cả đi.” Tần Kha bất lực, đành phải đuổi hết phụ nữ trong phòng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!