Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Đùi Boss Ác Ôn

CHƯƠNG 404

Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cô biết Lê Chuẩn không muốn mình thấy lạc lõng, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.

“Ừm.” Cô gắp đùi gà lên, cắn một miếng.

Mâu Nghiên dừng đũa, nhìn khoảng cách giữa bát của Thương Mẫn và của mình, đột nhiên, nụ cười trên mặt dần phai đi.

“Anh Nghiên.” Giọng của Kỷ Mộng Hiền trở nên nhỏ nhẹ: “Có phải em không, không nên ngồi đây không…”

Chân mày Thương Mẫn hơi giật giật, đôi mắt quét qua, nhìn chằm chằm Kỷ Mộng Hiền, sau đó im lặng.

Lục Tâm Hoài ngồi bên cạnh chọc cô một cái, mọi người trên bàn đều nhìn thấy cô có ánh mắt không tốt.

Kỷ Mộng Hiền chỉ là ngồi sai vị trí, dù sao cô ta cũng đang là bệnh nhân, nếu lúc này bị đả kích, thì sợ rằng hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

“Sao lại vậy được chứ.” Thương Mẫn rốt cuộc cũng không làm ra phản ứng gì: “Chỉ là chỗ ngồi thôi, em nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Sau đó cô nở nụ cười đầy hào phóng, lại gắp một miếng thịt bỏ vào bát Lê Chuẩn: “Anh cũng ăn đi, ăn uống xong xuôi còn có chuyện phải làm. Mấy người đến nhà chị dâu chúc tết, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn lì xì cho mọi người rồi.”

Lời nói của cô khiến tất cả mọi người đều im lặng, Kỷ Mộng Hiền cũng không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.

“Mộng Hiền, sao em lại khóc.” Lục Tâm Hoài hỏi.

Thương Mẫn nhìn sang, quả nhiên, Kỷ Mộng Hiền đang vừa ăn cơm vừa rơm rớm nước mắt.

“Không có gì đâu…” Kỷ Mộng Hiền lau nước mắt: “Chỉ là em hơi xúc động, đã rất lâu rồi… em chưa được ăn bữa nào thịnh soạn như vậy, cũng rất lâu rồi chưa được mừng tuổi.”

Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta khiến người khác nhìn mà thấy thương, ngay cả Thương Mẫn cũng cảm thấy vừa rồi có phải cô hơi quá đáng rồi không.

Chỉ là chuyện chỗ ngồi thôi, có lẽ cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, mà là chính cô hẹp hòi hiểu lầm ý tứ của người ta. Một người đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, làm sao có thể nảy sinh ý tưởng xấu xa nào được?

Mâu Nghiên đặt đũa xuống, liếc nhìn Thương Mẫn, ánh mắt mang theo tia trách cứ, dường như có ý bảo cô không hiểu chuyện.

“Tôi no rồi.” Nói xong, anh liền đứng dậy.

Thương Mẫn không biết tại sao hành động của anh lại sặc mùi thuốc súng như vậy, rõ ràng cô không làm gì cả, ánh mắt đó của anh là ý gì?

Bữa cơm giao thừa cứ thế kết thúc.

Một đám người ngồi ở đại sảnh trên lầu tán gẫu, lúc này năm mới cũng đến, rất nhanh một tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ, bên ngoài pháo hoa nở rực rỡ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận