Thương Mẫn thu hồi tay lại.
“Những lời mà lúc nãy cô đã nói trên sân khấu làm cho tôi cảm thấy rất cảm động, tôi thật sự cảm thấy ghen tị với cô và Lê Chuẩn, tình cảm có thể tốt như vậy.” Mạc Hậu vẩy vẩy tóc, sắc mặt có chút cô đơn: “Cô cũng biết rồi đó, Mâu Nghiên cũng là quân nhân đã xuất ngũ, hai người chúng tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy đi làm lính, còn tôi thì đợi anh ấy tám năm trời, không có người nào cảm nhận được những lời cô đã nói sâu sắc bằng tôi.”
Thương Mẫn né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào cô ta: “Cô Mạc…”
Xin lỗi cô…
“Được rồi, tôi còn có việc, cô cũng đi làm việc trước đi.” Mạc Hậu cười cười phất tay chào tạm biệt với cô.
Chờ sau khi rời khỏi hậu trường, xác định Thương Mẫn không nhìn thấy, nụ cười trên mặt của Mạc Hậu bỗng nhiên biến mất, lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi xách lau lau bàn tay vừa mới nắm tay với Thương Mẫn, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con người hạ đẳng cũng xứng để thiết kế áo cưới cho tôi hả, người si nói mộng.”
…
Trở lại Nova, Thương Mẫn đứng ngồi không yên đợi Mâu Nghiên thật lâu.
Cô vẫn luôn nhớ sắc mặt lúc rời khỏi hội trường của Mâu Nghiên, trong lòng của cô rất thấp thỏm.
Không yên lòng xem liên tiếp mấy bộ phim, đến nửa đêm rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh Mâu Nghiên đẩy cửa bước vào.
“Anh về rồi.” Thương Mẫn lập tức ngồi thẳng người, có chút buồn ngủ nhìn bóng dáng cao lớn.
Mâu Nghiên chậm rãi đi đến ghế sofa, sắc mặt vẫn còn nghiêm túc như cũ.
Đầu của Thương Mẫn nhanh chóng chuyển động, vô cùng chân chó đi rót nước cho anh.
“Nhị gia làm việc một ngày vất vả, uống nước đi.”
Mâu Nghiên thuận tay nhận lấy ly nước của cô uống một ngụm, chỉ là vẫn không lên tiếng như cũ.
Ánh mắt của Thương Mẫn quét tới, nắm lấy một nắm hạt dưa mình vừa mới tách ra đưa đến trước mặt của Mâu Nghiên.
“Nhị gia ăn chút hạt dưa đi.”
Mâu Nghiên nâng mắt lên nhìn chằm chằm vào cô, bầu không khí trở nên có hơi xấu hổ, nắm tay của Thương Mẫn thu hồi lại.
“Là do tôi đã suy nghĩ không chu toàn, nhân vật lớn giống như nhị gia làm sao lại có thể cắn hạt dưa được chứ, để tôi làm để tôi làm…” Âm thanh của cô dần dần trở nên nhỏ hơn.
Cô đang muốn ngồi xuống nhưng mà Mâu Nghiên lại giữ tay của cô lại kéo cô về phía mình.
Thương Mẫn bất ngờ, hạt dưa do ở trong tay rơi tứ tung lên trên người của hai người, lúc kịp phản ứng lại cô đã vững vàng ngồi ở trong ngực của Mâu Nghiên.
“Cô biết sai rồi hả?” Anh hỏi cô.
Biết sai? Cô sai chỗ nào vậy?
“Đúng, tôi biết sai rồi.” Thương Mẫn vội vàng gật đầu, mặc dù trong lòng cũng không cảm nhận được cái gì nhưng mà ngoài miệng lại sợ hãi nhận sai trước.
“Sai chỗ nào?”
“Sai ở chỗ…” Thương Mẫn nghiêm túc suy nghĩ lại: “Tôi sai ở chỗ không nên vạch trần bộ mặt thật của Thương Tuyết trong buổi trình diễn, để nhị gia đã mất đi cơ hội biểu hiện.”
Vừa mới nói dứt lời, tay của Mâu Nghiên nhẹ nhàng bóp hông cô, Thương Mẫn giữ chặt mông của mình ngồi ngay ngắn.
“Cô có biết là hành vi ngày hôm nay của cô đại biểu cho cái gì không hả?” Mâu Nghiên nghiêm túc.
Thương Mẫn lắc đầu.
“Đại biểu từ nay về sau tên tuổi của cô đã nổi tiếng ở Đạt Phan, tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ tên Thương Mẫn của cô, có vô số ánh mắt quan sát cô, ngày hôm nay cô phát ra ánh sáng không chỉ kéo Thương Tuyết xuống đài mà còn chính vì vậy làm cho rất nhiều người giống như Thương Tuyết ghi hận cô, chán ghét cô.”
Thương Mẫn bất tri bất giác nhận thức được Mâu Nghiên nói rất đúng, nhưng mà lúc đó cô chỉ lo báo thù, căn bản cũng không suy nghĩ đường dài như vậy.
“Cô có biết tại sao tôi lại muốn cô làm một thực tập sinh mà lại để Thương Tuyết đi làm nhà thiết kế kim bài?” Mâu Nghiên tiếp tục hỏi.
Thương Mẫn chớp chớp mắt không trả lời.
“Một phú ông xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng so với một tên cướp kiếm được một khoảng lớn càng dễ để mọi người tôn trọng hơn, tôi bỏ ra nhiều tâm tư như vậy muốn cô học được cách vững vàng, xem ra cô cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu, bây giờ Thương Tuyết đã đi rồi, cô lại đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đối tượng tiếp theo để đám người rảnh rỗi bàn luận đánh giá.”
Chủ yếu nhất là Mạc Hậu đã chú ý tới cô.
Mạc Hậu cũng không làm cái gì, chỉ để cho Thương Mẫn đánh bại Thương Tuyết, kết quả cô ta ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, mà Thương Mẫn và Thương Tuyết đã hoàn toàn vạch mặt với nhau đến mức nguy hiểm.
Bởi vì anh tốn công tốn sức giấu Thương Mẫn trong những thực tập sinh bình thường, đó cũng là bởi vì anh hiểu cách làm việc của Mạc Hậu và nhà họ Mạc, chỉ là không ngờ đến ngàn phòng vạn phòng vẫn là không đề phòng được Thương Mẫn tự mình lao ra.
Thương Mẫn trầm mặc.
Hóa ra là Mâu Nghiên làm tất cả những chuyện này đều là suy nghĩ cho cô, nhưng mà trước đó cô dĩ nhiên đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho là anh cố ý làm khó cô.
“Tôi xin lỗi.” Suy nghĩ lại khoảng thời gian này cô vẫn luôn tùy hứng làm bậy, làm việc xúc động cứ luôn để cho Mâu Nghiên phải thu thập cục diễn rối rắm cho cô.
“Chỉ nói một câu xin lỗi là đủ rồi hả?” Mâu Nghiên nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, trong vừa đáng giận lại vừa đáng thương.
“Vậy anh nói xem tôi phải làm như thế nào thì anh mới có thể nguôi giận được đây.” Thương Mẫn cũng không thèm đếm xỉa, chuyện này là do cô đã làm sai, anh nói ra yêu cầu gì cô cũng sẽ không từ chối.
Mâu Nghiên gian tà nở nụ cười: “Ngày mai tôi sẽ nói cho cô biết.”
Ngày mai là thứ bảy.
Không cần phải đi làm sớm, Thương Mẫn ngủ lấy sức, đợi đến lúc cô tỉnh dậy thì Mâu Nghiên đã kéo cô lên trên xe.
Tự anh lái xe, xe chạy mấy phút trên con đường lớn bên cạnh bờ biển, cuối cùng chạy đến khu biệt thự Vịnh Nam.
Có sự kiện tặng xe lần trước, Thương Mẫn đã đoán được ý tứ của Mâu Nghiên, chỉ là thẳng cho đến khi cô đứng trước cổng chính của ngôi biệt thự, cô vẫn cảm thấy không thể tin được.
Khu biệt thự Vịnh Nam… đây chính là khu vực có giá phòng cao nhất ở thành phố Nam, người ở đây nói ít thì giá trị bản thân cũng hơn mấy trăm tỷ, Thương Mẫn thường xuyên lẩm bẩm ngoài miệng nhưng mà vẫn còn chưa chân chín đến đây xem thử.
“Vào xem đi.” Mâu Nghiên thấy cô ngây ngốc đứng ở đó, đi ra phía trước, sau khi nhập mật mã, mở cửa ra.
Vừa mới đẩy cửa ra, ở bên trong được trang trí theo phong cách bắc âu đơn giản, dùng màu xanh xám làm tông màu chủ đạo, màu sắc của đồ nội thất chủ yếu là màu vàng và màu xám, tạo cho người nhìn cảm giác sạch sẽ thoải mái.
Thương Mẫn kinh ngạc nhìn ngôi nhà to lớn, vô cùng kinh diễm.
Nhà họ Thương cũng là biệt thự, nhưng mà biệt thự đó đã có ba thế hệ người ở, còn có không ít phòng cho người giúp việc, có vẻ chật chội chen chúc, còn lâu mới có cảm giác sáng sủa như nơi này.
Lại đi vào sâu bên trong, vật dụng ở trong phòng ngủ chính với ngay cả đồ vật ở trên giường cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, Mâu Nghiên kéo rèm cửa sổ ra, có một cái ban công rất lớn, đẩy cánh cửa thủy tinh ra làn gió thổi tới mang theo hương vị của nước biển phả vào trong mặt.
Thương Mẫn chạy chậm đi đến ban công, ở đây có một cái bàn có một cái ghế ngoài bể bơi, phóng tầm mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm cùng với bờ biển nối thành một đường, một mảnh cây dừa trên bờ biển xanh um tươi tốt, những hạng mục giải trí gì đó ở dưới lầu đều có đầy đủ, bể bơi ngoài trời, kệ nướng, thậm chí còn có căn phòng pha lê xinh đẹp ở chính giữa. Thương Mẫn dùng tay làm thành kính viễn vọng, nhìn thấy bản vẽ và các hàng móc treo, giá đỡ, ma nơ canh ở bên trong.
Đó là… phòng làm việc cho chuyên gia thiết kế thời trang!
“Có thích không?” Mâu Nghiên nhìn thấy hai mắt của cô đều đang tỏa sáng, mình cũng cười theo.
Thương Mẫn ngẩng đầu lên, chiều cao của hai người chênh lệch, đúng lúc Mâu Nghiên chặn ánh nắng buổi sáng cho cô, anh phát ra ánh sáng riêng, tất cả đường cong đều được tia sáng làm cho dịu dàng.
“Anh…” Thương Mẫn có chút do dự: “Sao anh lại phải làm những chuyện này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!