Lúc Nghiêm Hãn Hải xuống xe, đã là buổi tối.
Chiếc xe chạy không ngừng từ sân bay đến thành phố nhỏ đến xe lửa còn không có, cuối cùng cũng đến đây vào ban đêm, tài xế đã mệt mỏi sau khi lái xe một thời gian dài như vậy, mà cái người kia từ khi nhận được tin tức vậy mà từ đầu tới cuối không nói một câu nào, chỉ là không ngừng lướt điện thoại.
Tài xế luôn vô thức nhìn người thừa kế trong tương lai của Nghiêm gia qua kính chiếu hậu, trông trẻ tuổi quá, những người trẻ tuổi ngày nay thực sự lợi hại hơn thế hệ trước, hơn nữa thân thế còn rất huyền thoại, giống như xem một bộ phim.
Có điều vì sao cứ phải chạy đến một thị trấn nhỏ vậy?
Thị trấn nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi, đường núi rất nhiều, phong cảnh xung quanh càng đẹp, nhưng thiếu niên vẫn luôn sống trong thành phố không có bất kỳ sự tò mò nào về cảnh đẹp xung quanh.
Đi cùng còn có Nghiêm Trạch Thanh, vị đang ngồi trên một chiếc xe khác, nhị thiếu gia nhà nhánh Nghiêm gia này nghe nói vẫn luôn làm công việc thị sát các doanh nghiệp của Nghiêm gia, y đi đến đâu chắc chắn sẽ có sự chấn chỉnh, hơn nữa trước mắt chưa từng xảy ra sai lầm gì.
Quả nhiên thế giới của những người này cũng không phải người bình thường như gã ta có thể lý giải.
Cuối cùng cũng đến nơi, tài xế mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiên sinh, có muốn đến khách sạn trước hay không?"
Gọi một thiếu niên mười tám tuổi là tiên sinh, tài xế không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì thiếu niên này có khí chất khiến người khác xem nhẹ tuổi tác của hắn.
"Trực tiếp đến đích."
"Được, tiên sinh." Không hỏi nhiều, không nghe nhiều, gã ta chỉ là một tài xe.
Nghiêm Hãn Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, đã mười giờ rưỡi, màn đêm đen kịt nhưng được thắp sáng bởi đèn đường bên đường, nhưng toàn bộ con đường rất ít xe cộ, hình như vào thời điểm này đã không còn xe cộ chạy ra ngoài.
Đây là một thị trấn nhỏ có nhịp sống chậm rãi vô cùng yên tĩnh, dân cư thưa thớt, thời gian này ở các thành phố lớn vẫn còn nhiều nơi đông đúc nhưng nơi này lại rất an tĩnh, đường rất rộng rãi, không có nhà cao tầng, bầu trời trông đặc biệt thấp và sáng ngời.
Không khí trong lành, môi trường xung quanh sạch sẽ, đèn trong cửa hàng rất đẹp.
Ở đây...
Hẳn là có thể sống tốt.
Nghiêm Hãn Hải sắc mặt không đổi thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay vô thức vuốt ve cái hộp đựng cuốn sổ, hắn chưa bao giờ đem cuốn sổ này cho bất kỳ kẻ nào xem, tất cả mọi thứ trên đó đều là của mình.
Diêm Thanh Viên tự trách, Diêm Thanh Viên hoang mang, Diêm Thanh Viên cố gắng, Diêm Thanh Viên xin lỗi, tất cả những thứ này đều thuộc về hắn.
Bởi vì hắn đã mất tiểu thiếu gia của hắn.
Diêm Đàm thật sự là một cao thủ, bọn họ không cách nào tìm được người từ trong tay Diêm Đàm, nhưng mà...
Lúc đó những gì Diêm Đàm nói với Nghiêm Trạch Thanh, hắn đều biết, cũng biết có lẽ Diêm Thanh Viên cũng không bài xích gặp mặt, lúc trước rời đi chỉ là vì thuận tiện cho bọn họ mà thôi.
Hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, như vậy có phải có nghĩa là hắn đã có thể hợp tình hợp lý đưa Diêm Thanh Viên trở về hay không.
Đột nhiên xe chậm rãi dừng lại, Nghiêm Hãn Hải khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía trước, lúc này tài xế có chút chần chừ nói: "Ừm, tiên sinh, có một người chắn ở giữa đường, không chịu rời đi, tôi đi xuống trước đuổi anh ta đi."
Nơi này là con đường chính của thị trấn, đèn xung quanh rất sáng, cả người người đàn ông cứ như vậy tùy tiện đứng ở giữa đường, chẳng lẽ là uống say ư? Đúng là không sợ chết.
Nhưng trong ánh mắt Nghiêm Hãn Hải, bóng dáng kia quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
"Tôi đi." Nghiêm Hãn Hải đứng dậy, tài xế lập tức mở cửa xe cho Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Trạch Thanh đi theo phía sau nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải xuống xe, khẽ nhíu mày, thật vất vả mới đến được vì sao lại đột nhiên dừng lại giữa đường?
Nghiêm Trạch Thanh xuống xe, đi về phía trước hai bước, đột nhiên nhìn thấy người đứng trước xe, trong nháy mắt dừng lại.
Có chuyện gì vậy? Tài xế cũng nhìn thấy hai người này bất thường, cùng lúc đó những người bình thường trên xe khác cũng lần lượt xuống xe, trên con đường trống trải trong nháy mắt vậy mà có chút khí thế hùng hổ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diêm Đàm, cho dù là Nghiêm Trạch Thanh cũng ngây ngẩn cả người, hơn một năm không có tin tức gì, cho đến khi nhìn thấy người này, Nghiêm Trạch Thanh theo bản năng nhìn xung quanh để tìm bóng dáng em trai mà nhớ mong.
Diêm Đàm đứng ở giữa đường, cười nhạt, mùa hè khô nóng, người đàn ông cũng chỉ mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra cơ bắp rắn chắc, tóc rất ngắn, khắp người đều có thể nhìn thấy vết sẹo do vết thương để lại, anh ấy cứ như vậy đứng ở đó, nhưng phá lệ khiến người ta nhìn chăm chú.
"Mặc dù biết không có tôi cản trở các cậu sẽ rất nhanh tìm ra được, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh rồi." Diêm Đàm hơi nheo mắt cười nói, anh ấy đã bảo vệ Diêm Thanh Viên khỏi những người này hơn một năm rồi.
"Em ấy đang ở đâu?" Nghiêm Trạch Thanh hạ thấp giọng nói, từ sau khi Diêm Thanh Viên rời đi, y không còn thói quen đeo kính che đi ánh mắt quá sắc bén, tùy ý những người xung quanh suy đoán và sợ hãi hơn.
Lúc này ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh vẫn lạnh lùng như vậy.
Sau khi Diêm Đàm nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải không nhịn được nhếch khóe miệng: "Tôi còn tưởng rằng nhị thiếu gia sẽ lén giấu cuộc nói chuyện giữa chúng ta."
Từ trong giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh, dường như y cũng không muốn để cho người khác biết tin tức, nhưng bây giờ...
Quả nhiên là vì Nghiêm Hãn Hải, nếu không thì anh ấy đã có thể đổi vị trí trước khi họ tìm thấy Diêm Thanh Viên.
"Bây giờ anh muốn lật lọng à?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi mục đích Diêm Đàm xuất hiện ở đây lúc này.
"Tôi nói tôi sẽ không ngăn cản, thật sự sẽ không, lý do tôi xuất hiện ở đây là muốn cho các cậu bình tĩnh lại." Diêm Đàm giang hai tay ra, cánh tay cường tráng của anh ấy giống như một bức tường sắt không thể vượt qua, khuôn mặt quá bình thường của Diêm Đàm bởi vì khí thế của anh ấy mà thay đổi, thế mà nhiều thêm sự nghiêm nghị.
Nghiêm Hãn Hải hơi híp mắt lại, rõ ràng không vui.
"Lúc trước Viên Viên rời khỏi Nghiêm gia là quyết định của em ấy, vì Nghiêm gia, cũng vì bản thân, bây giờ em ấy đã có hy vọng đối với cuộc sống của mình, các cậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em ấy, là muốn đạt được kết quả gì?" Ngay khi Diêm Đàm nhắc đến Diêm Thanh Viên đã cảm nhận được tất cả mọi người đã bình tĩnh lại, im lặng nghe anh ấy nói, trong lòng Diêm Đàm có chút ý cười.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Anh muốn nói gì?"
"Viên Viên đã học cách tự lập kể từ khi dự định rời khỏi Nghiêm gia, sự trưởng thành của con người luôn đi kèm với sự chia ly, mà các cậu không có, cho nên..." Diêm Đàm biết lời nói của mình có thể có chút sắc bén, nhưng nên nói anh ấy vẫn sẽ nói, "Các cậu là muốn cho em ấy trở về thời điểm bị các cậu nuôi nhốt sao?"
Diêm Thanh Viên là bị nuôi nhốt, người sáng suốt đều nhìn ra được, thiếu niên đang trưởng thành từng chút một dưới sự sủng ái của mọi người, nhưng sự trưởng thành của cậu đã được vạch ra trên một con đường mà họ không cho phép Diêm Thanh Viên vượt qua.
Cho nên trong thế giới Diêm Thanh Viên một thời, ngoại trừ người nhà ra thì không có gì cả.
Nhưng hiện tại thiếu niên đang đối mặt với tình trạng không có gì cả, hơn nữa tích cực cố gắng để có một thứ gì đó, anh ấy cũng không hy vọng những người này vào lúc này xuất hiện để phá vỡ cục diện.
"Viên Viên đã đăng ký học trường đầu bếp, chuẩn bị đi học, tương lai của em ấy muốn mở một tiệm cơm, kiếm chút tiền, còn muốn mua căn nhà hiện tại." Khóe miệng Diêm Đàm khẽ cong lên nụ cười giống như đang cùng Diêm Thanh Viên nhìn về tương lai như vậy, "Hiện tại em ấy muốn giao người chuyển phát nhanh mất khoảng một tuần, so với lo lắng muốn gặp em ấy, các cậu không muốn nhìn xem một năm nay em ấy sống như thế nào sao?"
Lời nói của Diêm Đàm ít nhiều đều là cân nhắc vì Diêm Thanh Viên, ý muốn bảo vệ Diêm Thanh Viên của Nghiêm Trạch Thanh quá mạnh, mà cùng Nghiêm Hãn Hải lại là một mối quan hệ yêu đương với nhau, nhưng thân phận người Nghiêm gia rốt cuộc vẫn khiến người ta kiêng kỵ.
Huống chi... Sau khi bị vứt bỏ một lần, Nghiêm Hãn Hải nhanh chóng lột xác thành dáng vẻ như bây giờ, mặc dù không biết sẽ như thế nào, nhưng Diêm Đàm lại có dự cảm chẳng lành.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để họ gặp nhau.
Anh ấy muốn cho hai người vội vàng tìm tới còn đang kích động tỉnh táo lại.
"Chín giờ sáng mai đợi tôi ở dưới lầu, tìm một chiếc xe đơn giản." Diêm Đàm nghiêng người, "Tôi đưa các cậu đi tham quan nơi làm việc của Diêm Thanh Viên, rất đáng yêu, không xem đáng tiếc lắm."
Diêm Đàm rời đi, bước chân không nhanh không chậm, dường như không phải cùng bọn họ thương lượng mà là đang thông báo cho bọn họ.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, Diêm Đàm thích Diêm Thanh Viên, cho nên sẽ không làm chuyện khiến Diêm Thanh Viên quá khó xử, cho dù y có lo lắng thế nào quả thật cũng nên bình tĩnh lại.
Đến bây giờ y vẫn có thể nghe thấy nhịp tim căng thẳng và nhảy nhót của mình.
Nếu như lúc này gặp Viên Viên chỉ sợ sẽ mất hết mặt mũi, cho dù thế nào y cũng hy vọng giữ được hình tượng anh trai hoàn hảo trước mặt Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Hãn Hải đứng tại chỗ yên lặng nhìn bóng lưng Diêm Đàm rời đi, bàn tay đang vuốt ve cái hộp bảo vệ cuốn sổ bất giác dừng lại.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói: "Tìm một chỗ, ở lại trước."
"Được, tiên sinh, người bên này đã chuẩn bị phòng cho hai vị tiên sinh rồi."
Nghiêm Hãn Hải trở lại xe, hoạt động cả ngày khiến hắn rất mệt mỏi, sau khi biết tin tức về Diêm Thanh Viên tất cả thời gian và sức lực đều dùng để đi trên đường.
Quyển sách này...
Buổi tối mọi người chậm rãi trở lại khách sạn vào ban đêm, Nghiêm Hãn Hải trở lại phòng để tắm rửa cơ thể, dưới dòng nước ấm áp, đầu ngón tay hắn bất giác run rẩy.
Tôi tìm thấy em rồi.
Bây giờ họ đang ở cùng một thành phố, khoảng cách giữa hắn và cậu chỉ cách nhau năm phút lái xe.
Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm thấy Diêm Thanh Viên.
Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình tìm được Diêm Thanh Viên, sẽ kích động đến không cách nào tự kiềm chế.
Hắn đã tìm được Weibo của Diêm Thanh Viên, mặc dù trên Weibo chỉ có vài tin nhắn, mặc dù tên và ảnh đại diện nhìn rất đơn giản, nhưng Nghiêm Hãn Hải rất dễ dàng biết đây là Weibo của Diêm Thanh Viên.
Sử dụng một chút quan hệ đơn giản tra được lịch sử duyệt web của cậu, mỗi ngày, mỗi khoảng thời gian, mỗi khi rảnh rỗi, Diêm Thanh Viên đều sẽ mở ra xem weibo của hắn.
Nghiêm Hãn Hải lau tóc, cũng không sấy khô, khách sạn rất sạch sẽ, hắn tùy ý ngồi xuống.
Không chỉ xem lịch sử duyệt web của Diêm Thanh Viên, tất cả những gì cậu xem hắn đều xem, theo dõi điện thoại của Diêm Thanh Viên, tìm kiếm từng chi tiết của Diêm Thanh Viên, thông qua những số liệu lạnh như băng này, tất cả suy nghĩ trong đầu hắn đều là về Diêm Thanh Viên.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng sẽ khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng...
Nghiêm Hãn Hải mở mắt ra, những gì Diêm Đàm nói, rốt cuộc hắn vẫn nghe vào.
Hắn sẽ không cho Diêm Thanh Viên cơ hội thoát khỏi bên cạnh hắn, không muốn lại cho Diêm Thanh Viên lý do nào để rời đi, tất cả những gì hắn làm đều là vì tạo ra một chiếc lồng tự do cho thiếu niên hắn muốn có được.
Diêm Đàm đã phát hiện ra điều này rồi sao? Có lẽ không phải, nhưng người đàn ông kia cực kỳ nhạy bén, chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó.
Nửa người Nghiêm Hãn Hải dựa vào bàn, ngón tay thon dài trắng nõn mở cuốn sổ của Diêm Thanh Viên, trong cuốn sổ này hắn đã biết tất cả những lo lắng của Diêm Thanh Viên.
Thái độ của bản thân đối với cậu, thái độ của người nhà đối với cậu, và lý do cho sự sợ hãi và chạy trốn của cậu.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải vô cùng chắc chắn quyển sách này —— có vấn đề.
Quyển sách này dường như được một tác giả cố ý phóng đại để tạo kịch tính, mà đối tượng của cuốn sách này là Diêm Thanh Viên, hắn có thể chắc chắn rằng quyển sách này bằng những phương pháp như vậy đang chủ động ép Diêm Thanh Viên rời xa họ.
Vì sao?
Lí do là gì?
Nhưng hắn không tìm được bất cứ lí do nào từ trong sách, quyển sách này giống như là đột nhiên xuất hiện, tất cả chữ viết trên đó đều do Diêm Thanh Viên viết, giống như là cậu sáng tạo ra một thế giới khác không tồn tại, hà khắc đối với bản thân, nhưng điều đặc biệt quan trọng nhất là cố tình chuyện ôm nhầm này vậy mà lại phù hợp.
Chẳng lẽ vấn đề nằm trên người Diêm Thanh Viên sao? Tất cả chữ viết trong này đều là của Diêm Thanh Viên, những thứ này thật sự là cậu nhìn thấy, hay là cậu tưởng tượng ra?
Nghiêm Hãn Hải nhớ kỹ từng chi tiết, mỗi một phông chữ, mỗi một bước ngoặt trong sách, nhưng càng nhớ kỹ lại càng có thể phát hiện ra rất nhiều chỗ bất hợp lý trong thực tế.
Mà Diêm Thanh Viên đối với chuyện này, tin tưởng không nghi ngờ.
Nghiêm Hãn Hải ngủ rồi, hắn muốn dùng trạng thái tinh thần đầy đủ để quan sát dáng vẻ của thiếu niên mà hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.
Lúc Diêm Đàm về nhà tình cờ đi ngang qua một nhà hàng vẫn chưa đóng cửa, mang về hai món ăn khuya, hơn nữa còn mua kem, Diêm Thanh Viên vốn định ngủ rốt cuộc vẫn không thể chống đỡ được sự cám dỗ của thức ăn ngon quyết định thức khuya một lúc.
Diêm Thanh Viên ăn lẩu xiên nhúng*, thời tiết nóng bức khiến cả hai đổ mồ hôi, nhưng trong phòng này không có điều hòa.
*麻辣烫 (Malatang): Là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.
Diêm Đàm đã quen với hoàn cảnh khắc nghiệt không cần có điều hòa, Diêm Thanh Viên đã học được cách nhẫn nại cũng không cần điều hòa, hai người đàn ông cứ như vậy cùng nhau ăn.
Nhưng Diêm Thanh Viên phát hiện hôm nay trạng thái của Diêm Đàm dường như không tốt lắm.
"Anh sao thế?" Diêm Thanh Viên chớp mắt hỏi.
"Cái gì?"
"Cảm thấy hình như anh rất lo lắng chuyện gì đó?" Diêm Thanh Viên cắn đũa, "Chẳng lẽ lại nhận được nhiệm vụ à? Anh lại phải đi ư?"
Tâm trạng lo lắng của Diêm Thanh Viên gần như không che giấu được, mặc dù cậu không biết Diêm Đàm đang làm gì, nhưng nhất định rất nguy hiểm.
Có trời mới biết không thể liên lạc với Diêm Đàm mỗi ngày, cậu có cảm giác như người này chết ở bên ngoài cậu cũng sẽ không biết, trong lòng run sợ.
"Lo lắng như vậy sao?" Diêm Đàm ngược lại hơi bất ngờ, theo anh ấy thấy điểm giao nhau giữa anh ấy và cậu là anh ấy thích đơn phương nhiều hơn, chẳng lẽ cảm giác lo lắng còn có thể lây nhiễm sao?
"Nói nhảm." Vừa nhắc tới nhiệm vụ của Diêm Đàm, Diêm Thanh Viên liền rất mất mát, "Nhất định phải đi nhận mấy nhiệm vụ kỳ lạ sao ạ?"
"Không phải." Diêm Đàm nói, "Chỉ là muốn thừa dịp tuổi trẻ làm nhiều hơn một chút, tuổi già không đến mức thiếu tiền."
"Kiếm tiền thôi mà?" Diêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Ừ." Diêm Đàm gật đầu, "Nhưng không phải ai cũng có thể trả được tiền lương của anh."
Diêm Thanh Viên lập tức nghẹn lời, đúng vậy, yêu cầu tiền lương của anh Diêm thật sự quá cao.
Diêm Thanh Viên rõ ràng có chút mất mát.
Diêm Đàm nhìn tốc độc ăn của thùng cơm nhỏ chậm lại, trong lòng cũng có hơi bất đắc dĩ, dù sao Diêm Thanh Viên cũng là lo lắng cho anh ấy.
"Em trả tiền lương cho anh." Diêm Đàm như bị ma xui quỷ khiến nói, "Nếu em trả lương cho anh, anh có thể giảm giá cho em."
Đến bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn không biết lúc trước vì mời Diêm Đàm rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu tiền, căn bản không thể tưởng tượng được tiền lương của Diêm Đàm mỗi tháng rốt cuộc là bao nhiêu.
"Thôi ạ." Diêm Thanh Viên một ngụm buồn bực, "Em tự biết rõ mình."
Diêm Đàm mỉm cười, gương mặt quá mức bình thường của anh ấy giãn ra vì cười, Diêm Thanh Viên lặng lẽ liếc nhìn vài lần, có chút yên tâm, vẻ mặt của anh Diêm không còn nghiêm túc như vừa nãy.
"Có điều, nếu như, anh giảm giá tương đối nhiều, cũng không phải không thể." Diêm Thanh Viên nhỏ giọng nói.
Diêm Đàm thính tai như vậy, sao có thể không nghe được, ánh mắt nhìn Diêm Thanh Viên tràn đầy kinh ngạc.
Sắc mặt Diêm Thanh Viên hồng lên, chậm rãi nói: "Thật ra, nếu như sau này chúng ta mở nhà hàng có thể có chút danh tiếng, một tháng có thể có mấy vạn tệ, có lẽ giảm giá 10%..."
Diêm Đàm đột ngột cười, không phải cười nhạt mà là tâm trạng thật sự vui vẻ cảm thấy thú vị, anh ấy thật sự rất hối hận vì vẫn luôn làm nhiệm vụ không ở bên Diêm Thanh Viên một cách đàng hoàng trong một năm này.
Nếu biết trước Diêm Thanh Viên sẽ không cùng mình chạy trốn mà lựa chọn đối mặt quá khứ, cho dù không đành lòng anh ấy cũng muốn ở bên cạnh Diêm Thanh Viên nhiều hơn nữa, biết đâu sẽ có nhiều hồi ức thú vị.
Sáng hôm sau Diêm Thanh Viên tỉnh lại, phát hiện Diêm Đàm không ở nhà, nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng, tâm trạng vốn bỗng giảm xuống, cậu thở dài thườn thượt.
Mặc dù Diêm Đàm đã có mấy lần đột ngột rời đi, nhưng Diêm Thanh Viên vẫn cảm thấy mình không chịu nổi, nhìn phòng Diêm Đàm, vẫn vô cùng bừa bộn theo phong cách của Diêm Đàm, Diêm Thanh Viên thở dài thườn thượt, thôi bỏ đi, tối về lại thu dọn những thứ này vậy.
Mỗi lần Diêm Đàm đột nhiên biến mất, buổi sáng Diêm Thanh Viên đều không muốn nấu bữa sáng hơn nữa ăn cũng không biết mùi vị gì, cuối cùng mang theo một túi bánh mì nhỏ cho một ngày làm việc.
Siêu thị sắp có đợt khuyến mãi lớn về thực phẩm sắp hết hạn sử dụng, Diêm Thanh Viên mua rất nhiều, rất tiết kiệm chi phí, có thể ăn no còn rẻ.
Mang theo chè đậu xanh tự mình làm, bỏ vào ba lô nhỏ của mình.
Khi Diêm Thanh Viên từ hành lang tối tăm đi ra, ánh nắng ban mai và không khí trong lành ùa về phía cậu, trong nháy mắt bao trùm lấy cậu, khắp nơi có mùi thơm ngào ngạt, là hoa nở ở đâu à?
Diêm Thanh Viên nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy nguồn gốc của mùi hương, nhìn đồng hồ tiện tay lấy ra một miếng bánh mì nhỏ vừa ăn vừa bước nhanh về phía nơi làm việc, lướt qua chiếc xe màu đen bên cạnh, không chú ý tới người ngồi trên xe.
Lúc sắp đi xa Diêm Thanh Viên lại đột nhiên dừng bước, giống như đang tìm kiếm cái gì đó quay đầu nhìn xung quanh, sau đó lại quay đầu lại, chạy bước nhỏ rời đi.
Em ấy rám nắng, cao hơn, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nghiêm Hãn Hải tham lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêm Thanh Viên rời đi.
Họ lướt qua nhau, gần trong gang tấc, đến nỗi Nghiêm Hãn Hải có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Diêm Thanh Viên, chi tiết quần áo, thậm chí là nếp gấp của gói bánh mì nhỏ trong tay.
Người độc nhất vô nhị ấy vẫn giống như trong ký ức, sau khi đến gần sẽ có cảm giác an tâm, cảm giác gần trong gang tấc với tới là có thể chạm tới, vậy mà khiến Nghiêm Hãn Hải không cách nào kìm được một lần nữa cảm nhận được rung động mãnh liệt.
Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia đã rung động.