Rõ ràng từ đầu đến cuối đều không có giao lưu, nhưng chính bởi vì không có giao lưu nên Diêm Thanh Viên mới phải dồn hết toàn bộ sự chú ý của mình cho Nghiêm Hãn Hải, bọn họ đã lâu không gặp nhau, bây giờ Nghiêm Hãn Hải vẫn sống tốt chứ?
Khi Nghiêm Hãn Hải cởi hết quần áo trước mặt cậu, cậu nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đã dần rũ bỏ thân thể non nớt, hướng tới một thân thể thành thục, đường cong lưu loát và đường cong cơ bắp không tính là gầy yếu nhưng vừa vặn, đôi chân thon dài và làn da đẹp, Diêm Thanh Viên cảm thấy bất kỳ phần nào của Nghiêm Hãn Hải đều có thể được gửi làm mẫu.
Nghe thấy tiếng nước tí tách từ nhà tắm truyền ra, ý thức của Diêm Thanh Viên bắt đầu mơ hồ, rõ ràng ý thức nói cho cậu không được nhìn nữa, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn người đang tắm lúc này, từ lớp kính nửa trong suốt mờ mờ có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của Nghiêm Hãn Hải, càng mơ hồ càng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ*.
*想入非非 (Tưởng nhập phi phi): Mơ tưởng hảo huyền; suy nghĩ vẩn vơ; nghĩ bậy nghĩ bạ.
Sắc mặt Diêm Thanh Viên dần dần ửng đỏ, dùng hai tay vỗ hai má của mình.
Nhất định phải giữ tỉnh táo, cậu cũng đâu phải là người cuồng dâm* gì đó.
*色鬼 (Sắc quỷ): Người dâm dục, dâm đãng, có máu dê.
Nhưng tưởng tượng đến mấy ngày nay có phải Nghiêm Hãn Hải thật sự phải ở giữa dòng người hay không, có phải những người khác cũng nhìn thấy vẻ ngoài mê người của Nghiêm Hãn Hải không.
Trước khi cậu rời đi, bọn họ là người yêu chưa phá vỡ mối quan hệ*, nhưng bây giờ giữa bọn họ có thể dùng loại quan hệ gì đơn giản để định nghĩa đây?
*捅破窗户纸: Phá vỡ bí mật mà không ai muốn vén màn hoặc đi quá ranh giới.
Nhưng... Ánh mắt Diêm Thanh Viên dần dần trở nên hoang mang, đột nhiên chui thẳng vào ổ chăn trùm kín đầu, đối với vọng tưởng vừa rồi của mình quả thực xấu hổ muốn chui xuống đất.
Diêm Thanh Viên rất nhớ Nghiêm Hãn Hải, thậm chí nghĩ tới đủ loại chuyện, thậm chí giữa đêm khuya tĩnh lặng khi chỉ có một mình cũng từng ảo tưởng cảm giác khi đôi tay kia chạm vào mình.
Cảm giác thích không thể kìm nén, Diêm Thanh Viên thậm chí từng ảo tưởng có lẽ Nghiêm Hãn Hải vẫn còn thích cậu, bọn họ gặp lại sẽ rất xúc động, sẽ đến gần rồi ôm nhau, có lẽ Nghiêm Hãn Hải sẽ bỏ qua mọi chuyện, bọn họ sẽ có một kết thúc có hậu.
Nhưng mỗi lần Diêm Thanh Viên ảo tưởng, cậu biết bản thân chẳng qua cũng chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi, nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn nhìn không hiểu.
Nghiêm Hãn Hải từ trong nhà tắm đi ra, mang theo một thân hơi nước, nhìn Diêm Thanh Viên vùi đầu vào trong chăn, tùy ý lau mái tóc hơi ướt.
Diêm Thanh Viên cuộn tròn mình thành một cục, cố gắng ngủ trong chăn, nhưng đột nhiên nhận ra một vấn đề trong khi suy nghĩ.
Cậu đã sớm quen cùng chăn cùng gối với Nghiêm Hãn Hải, nhưng bây giờ thân phận của bọn họ vẫn cho phép cậu ngủ chung giường với hắn sao?
Nội tâm Diêm Thanh Viên tràn đầy phức tạp, vểnh tai lên lắng nghe âm thanh bên ngoài chăn.
Cậu nghe thấy Diêm Thanh Viên dường như đang sấy tóc, có tiếng máy sấy tóc.
Cậu nghe thấy Nghiêm Hãn Hải đi đến phòng khách, dường như đang đun nước.
Cậu nghe thấy Nghiêm Hãn Hải tắt TV đang bật lúc trước khi tắm.
Cậu nghe được tiếng bước chân của Nghiêm Hãn Hải dần dần tới gần mình...
Mặc dù là phòng tổng thống, nhưng phòng tổng thống ở đây chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, bọn họ nhất định sẽ ngủ chung, nhưng không hiểu Sao Diêm Thanh Viên lại khẩn trương cực kỳ.
Nhưng hắn không lên giường đi ngủ, dường như hắn đang lục lọi đồ đạc của mình tìm kiếm thứ gì đó, sau đó đến phòng khách.
Nghe bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Diêm Thanh Viên rốt cuộc nhịn không được từ trong ổ chăn chui ra, đôi mắt trông chờ nhìn căn phòng vắng vẻ, đưa tay móc bộ đồ ngủ còn chưa kịp mặc vào.
Ngửi ngửi trong không khí, mùi cà phê thoang thoảng, Diêm Thanh Viên thò đầu ra khỏi phòng ngủ.
Phòng tổng thống có một tủ rượu, nối liền với một quầy bar nhỏ, lúc này đèn quầy bar sáng lên, Nghiêm Hãn Hải đang mở cuốn sổ xem gì đó, trên tay là một ly màu trắng có cà phê trong đó, ánh mắt rất tập trung vào cuốn sổ, là dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Nghiêm Hãn Hải trông như đang tỏa sáng.
Hắn rất đẹp trai, vẫn như trong trí nhớ, thậm chí còn đẹp trai hơn trong trí nhớ.
Một người như vậy, chỉ cần vẻ bề ngoài thôi cũng đủ để hấp dẫn mọi người, cậu thích Nghiêm Hãn Hải cũng không có gì không đúng.
Diêm Thanh Viên nhìn đồng hồ, đã là đêm khuya rồi, nhưng Nghiêm Hãn Hải không hề có ý định đi ngủ, với trình độ nhạy bén của Nghiêm Hãn Hải không thể nào không phát hiện cậu đang nhìn hắn.
Diêm Thanh Viên chậm rãi bước tới, giống như một con thú nhỏ đang thăm dò động tác của con người, khi Diêm Thanh Viên đứng trước mặt Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải không có ý định ngước mắt nhìn cậu.
Rõ ràng là bị phớt lờ,Diêm Thanh Viên không thể diễn tả nội tâm của mình bằng lời vào lúc này, hình như cậu bị bài xích, lại dường như không.
Diêm Thanh Viên không biết Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc muốn thế nào, dứt khoát ngồi ở trên sô pha bên cạnh co hai chân lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dù gì cũng đã quá muộn, sáng dậy vội vàng bắt xe buýt sau đó đến tối bắt xe lửa lại cãi nhau một trận với người ta, gặp được Nghiêm Trạch Thanh rồi lại tìm được Nghiêm Hãn Hải, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù Sao Diêm Thanh Viên cũng rất mệt mỏi, cuộn tròn trên sô pha rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Mặc dù thời tiết mùa hè khô nóng, nhưng trong phòng có điều hòa vẫn có thể cảm nhận được một chút mát mẻ, Diêm Thanh Viên cuộn tròn cả người, tựa như đang dùng thân nhiệt của mình để chống lại hơi thở mát lạnh kia.
Mặc dù cà phê đã được pha xong, nhưng Nghiêm Hãn Hải không uống nhiều, hắn còn có công việc phải giải quyết, cho dù muốn làm chuyện của mình, nhưng cũng phải hoàn thành công việc của Nghiêm gia mới được.
Lúc Nghiêm Hãn Hải tắt máy tính, hắn nhìn thiếu niên đang cuộn tròn người lúc này, so với trong trí nhớ thì thiếu niên đã mất đi một chút non nớt, hơn nữa có lẽ là do cậu rời khỏi Nghiêm gia, tự lập nhiều hơn, hơn nữa càng hoạt bát hơn so với trước kia.
Nghiêm Hãn Hải cúi người nhẹ nhàng bế Diêm Thanh Viên lên, sức nặng của thiếu niên khiến hắn hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn nhẹ như vậy.
Đặt thiếu niên lên giường, sau khi chạm vào chiếc chăn mềm mại thì Diêm Thanh Viên theo bản năng duỗi cơ thể đang cuộn tròn của mình, tư thế ngủ vẫn là tư thế phóng khoáng mà Nghiêm Hãn Hải quen thuộc, lúc không có ý thức trói buộc thiếu niên luôn không kiêng nể gì.
Ngay cả ngủ cũng như vậy.
Nghiêm Hãn Hải xoa xoa lông mày, nằm nghiêng bên cạnh Diêm Thanh Viên, nhìn sườn mặt của thiếu niên đang ngủ, lúc này hắn an tâm không ít.
Dần dần nhắm mắt lại, trong giấc ngủ Nghiêm Hãn Hải nắm tay thiếu niên bên cạnh, giống như bọn họ đã từng ngủ cùng nhau.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, thế giới vào giờ phút này yên bình.
Khi Diêm Thanh Viên mở mắt ra, cậu nhìn bức tường trắng như tuyết và căn phòng sạch khắp nơi, nhất thời cảm thấy hoang mang.
Ký ức dần dần trở lại, Diêm Thanh Viên nhanh chóng tỉnh táo.
Sao cậu có thể ngủ say như vậy, làm sao cậu có thể ngủ như heo chết như một lẽ đương nhiên khi ở bên cạnh Nghiêm Hãn Hải chứ? Hơn nữa chất lượng giấc ngủ hôm nay còn tốt hơn trước, một đêm không mơ!
Nghiêm Hãn Hải thì sao? Diêm Thanh Viên theo bản năng muốn đi tìm Nghiêm Hãn Hải, nhưng lại nhận thấy trên tay khác thường, cậu đang bị người nào đó nắm tay, lập tức quay đầu lại nhưng lọt vào mắt là nhan sắc của một người suýt chút nữa đoạt đi hơi thở của cậu.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nửa người Nghiêm Hãn Hải nửa chìm trong chiếc gối đầu mềm mại trên tấm chăn trắng thuần, dưới ánh sáng Diêm Thanh Viên nhìn người này, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra hai chữ 'Thiên sứ'.
Thì ra Diêm Thanh Viên chưa tốt nghiệp cấp ba, thật sự không có nhiều tính từ để miêu tả cảnh sắc tuyệt đẹp mà cậu hiện đang nhìn thấy.
Nhưng mới sáng sớm đã như vậy, mặc dù biết đây là thật, nhưng trong lòng Diêm Thanh Viên vẫn có loại cảm giác hư ảo khó giải thích được.
Dường như hắn còn đang ngủ say, hô hấp đều đều, khuôn mặt thả lỏng, không có vẻ lạnh lùng như Diêm Thanh Viên nhìn thấy ngày hôm qua, trái tim Diêm Thanh Viên dần dần bắt đầu nhanh hơn.
Ngón tay vô thức cử động, hai bàn tay đan vào nhau của hai người có một lớp mồ hôi mỏng, Diêm Thanh Viên cảm thấy mình như bị nhan sắc của Nghiêm Hãn Hải mê hoặc, muốn làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm trong mơ.
Hắn đang ở bên cạnh mình, an tĩnh, vô hại.
Nội tâm Diêm Thanh Viên tràn đầy điên cuồng spam một chữ thích này, không nén nổi tình cảm thật cẩn thận lại gần rồi cúi người, nhẹ nhàng áp môi mình lên khóe miệng Nghiêm Hãn Hải.
Mùi hương trên người Nghiêm Hãn Hải là mùi hương Diêm Thanh Viên yêu thích nhất, cho dù đã qua một năm vẫn không hề thay đổi.
Mình thích cậu lắm, thật sự rất thích.
Thích đến mức có cậu ở bên cạnh sẽ cảm thấy an tâm.
Diêm Thanh Viên thật cẩn thận tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có này, nhìn Nghiêm Hãn Hải, cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Quả nhiên gương mặt đẹp sẽ khiến người ta vui mắt, nếu như... Không lạnh lùng như vậy thì tốt rồi, trong trí nhớ của cậu mặc dù Nghiêm Hãn Hải sẽ không cười to, nhưng cũng thường xuyên cong khóe miệng, nhưng hôm qua một lần cũng không có.
Nghĩ đến đây Diêm Thanh Viên lại kìm lòng không được mất mát, là do Nghiêm Hãn Hải thay đổi trở nên không thích cười sao? Là bởi vì cậu hay là nguyên nhân nào khác.
Diêm Thanh Viên lại tiến lên hôn lên trán Nghiêm Hãn Hải, thầm cầu nguyện giống như khi thổi nến người ta thường hay cầu nguyện: Mong Nghiêm Hãn Hải có thể cười nhiều hơn, nụ cười xuất phát từ trái tim.
Diêm Thanh Viên nhắm mắt lại ước xong một điều ước, nhưng khi cậu mở mắt ra, lại nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đã mở mắt, lập tức ngây ngốc.
Đôi mắt đẹp của Nghiêm Hãn Hải không hề buồn ngủ, tựa như hắn đã thức dậy từ lâu.
Trong đầu Diêm Thanh Viên đều là dấu chấm hỏi, Nghiêm Hãn Hải tỉnh dậy từ khi nào? Hắn đã thức bao lâu rồi? Có phải cậu hôn trộm hai lần đối phương đều biết không?
Diêm Thanh Viên lập tức cảm thấy không xong rồi, dứt khoát trực tiếp cam chịu nhắm mắt lại coi như mình đang bị mộng du nên mới mở mắt.
Diêm Thanh Viên cảm nhận được Nghiêm Hãn Hải buông tay nắm tay mình ra, còn chưa kịp mất mát, Diêm Thanh Viên cảm giác cằm của mình bị nâng lên, đột nhiên một nụ hôn rơi xuống môi cậu.
Nụ hôn đến bất ngờ, mơ hồ ẩn chứa hung ác, cùng với sự cường thế và dục vọng khống chế hoàn toàn khác với hắn thường biểu hiện, khiến thiếu niên trước mắt tiếp nhận nụ hôn này.
Diêm Thanh Viên sợ đến ngây người, theo bản năng giãy dụa, nhưng Nghiêm Hãn Hải lại giống như biết cậu sẽ làm gì, sớm kiềm chế tất cả hành động của cậu, nụ hôn này cũng không bị gián đoạn mà cứ như vậy yên tĩnh tiếp tục, dưới ánh nắng ban mai trên người hai người đều được phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt.
"Nghiêm Hãn Hải ơi..." Diêm Thanh Viên cảm thấy mình nên phản kháng, ít nhất cậu cần phản kháng, nhưng khi tất cả phản kháng đều bị chế ngự, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một ý nghĩ.
Rõ ràng cậu thích Nghiêm Hãn Hải, cũng hy vọng có thể chạm vào nhau, vậy vì sao cậu lại cự tuyệt nụ hôn này?
Diêm Thanh Viên không hiểu sao không muốn phản kháng, cậu thả lỏng thân thể, hô hấp khẩn trương của bản thân dần dần chậm lại, giữa bọn họ dường như có một sự dịu dàng nhàn nhạt âm thầm chảy xuôi, từ lúc bắt đầu mạnh mẽ chuyển sang dịu dàng, còn ẩn chứa một chút ngọt ngào.
Sáng sớm luôn là lúc tinh lực dồi dào, Diêm Thanh Viên cũng từng ảo tưởng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ lại đột ngột như vậy, nhưng thật ra cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Động tác của Nghiêm Hãn Hải lại bởi vì Diêm Thanh Viên thuận theo mà ngừng lại, hắn nửa nâng người lên, nhìn Diêm Thanh Viên.
Thiếu niên yên lặng nằm trên giường mềm mại trắng muốt, trong đôi mắt cậu là dung túng thậm chí là chờ mong, dáng vẻ thiếu niên thanh tú động lòng người, khi cậu nhìn bạn, sẽ làm cho người ta có cảm giác trong thế giới của cậu chỉ có mình.
Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc không tiếp tục nữa, ngồi sang một bên lấy tay che kín đôi mắt, dường như đang muốn khiến mình tỉnh táo hơn.
Diêm Thanh Viên hoang mang nằm trên giường, hết... Hết rồi hả? Cứ như vậy sao? Vừa nãy cậu thật sự có chút chờ mong.
Ý thức của Nghiêm Hãn Hải lúc này mới lặng lẽ trở về, trong mắt nhất thời hiện lên một tia mê mang, khí thế rời giường rất mạnh, vừa nãy tỉnh lại có chút không tỉnh táo.
Trong lúc không tỉnh táo, hắn phảng phất như thấy được hành vi chủ động của thiếu niên mà hắn nhớ nhung dành cho hắn.
Xúc cảm mềm mại lưu lại trong tay, lúc này Nghiêm Hãn Hải mới thật sự tỉnh táo lại, nhưng sau khi tỉnh táo mới biết được, tất cả chuyện xảy ra vừa rồi không phải là trong mơ.
Nghiêm Hãn Hải luôn có thói quen dậy sớm, chỉ cần hắn thức dậy trong thời gian quy định, sẽ không ai chú ý đến vấn đề nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục này của hắn.
Chỉ là hôm nay, ngủ quá sâu.
Sắc mặt Nghiêm Hãn Hải dần dần trở lại vẻ trầm lặng khiến Diêm Thanh Viên không dám tới gần, lúc này hắn đứng dậy đi vào nhà tắm, nhìn như đang tắm rửa, nhưng thật chất là đang trấn tĩnh lại bản thân.
Mặc dù ý thức không tỉnh táo, nhưng trí nhớ lại rất rõ ràng xuất hiện trong đầu.
Sự phục tùng và thả lỏng vô thức của Diêm Thanh Viên, khiến Nghiêm Hãn Hải lấy lại được cảm giác mà hắn từng có.
Trong quá khứ, Diêm Thanh Viên luôn thả lỏng mọi thứ về hắn như thế này.
Nghiêm Hãn Hải nhìn mình trong gương, ánh mắt sắc bén trông không hiền lành như trước kia, cuộc sống có người tầng lớp trên dù sao vẫn khơi dậy sự kiêu ngạo trong xương cốt của hắn, hắn sẽ không quan tâm liệu mình có thể nhận được bố thí từ đối phương hay không.
Nhưng... Chỉ cần chuyện đến từ Diêm Thanh Viên, cho dù nhỏ đến đâu, hắn cũng sẽ vì vậy mà cảm kích.
Nghiêm Hãn Hải có chút bất đắc dĩ, e rằng Diêm Thanh Viên căn bản chưa bao giờ nghĩ đến hàng động của cậu sẽ ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu.
Rõ ràng muốn khống chế Diêm Thanh Viên, nhưng sau một đêm yên tĩnh, Nghiêm Hãn Hải thậm chí cảm thấy mình bị Diêm Thanh Viên khống chế trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Sự hấp dẫn của Diêm Thanh Viên đối với hắn, quả thực chính là trời sinh không thể cưỡng lại được.
Diêm Thanh Viên nằm trên giường cầm điện thoại, trong lòng tràn đầy hoang mang, vì sao dừng lại? Vì sao Nghiêm Hãn Hải không tiếp tục? Chẳng lẽ vừa rồi những gì hắn làm đều là làm trong trạng thái vô thức sao?
Sau đó bây giờ hắn tỉnh táo rồi, phát hiện những hì mình đã làm nên đột ngột kịp thời dừng lại ư?
Vậy lý do kịp thời dừng lại là vì... Không thích cậu sao?
Khoảnh khắc ấy Diêm Thanh Viên thật sự cảm thấy long trời lở đất.
Khi Nghiêm Hãn Hải nói thích cậu, cậu cũng khiếp sợ khó có thể nói thành lời, nhưng bay giờ Diêm Thanh Viên khiếp sợ còn xen lẫn đau khổ.
Nghiêm Hãn Hải không thích cậu nữa, vậy sẽ thích ai?
Diêm Thanh Viên hằn học nghĩ, nếu Nghiêm Hãn Hải không thích cậu, vậy để Nghiêm Hãn Hải và kết cục trong sách miêu tả một mình mỹ lệ đi!
Cậu thật sự không muốn nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải và những người khác thích nhau rồi kết hôn, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu cảm thấy đáng sợ.
Điện thoại Diêm Thanh Viên đột nhiên nhận được tin nhắn, là một tin nhắn văn bản: Viên Viên, em đã thức chưa?
Diêm Thanh Viên mơ hồ chớp mắt, nghe cái giọng điệu này, chắc là Nghiêm Trạch Thanh? Diêm Đàm nói số điện thoại của cậu cho Nghiêm Trạch Thanh sao?
Diêm Thanh Viên trả lời tin nhắn, vừa mới trả lời thì giây tiếp theo tin nhắn thứ hai của Nghiêm Trạch Thanh đã gửi đến, Diêm Thanh Viên lại nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Nhưng sau khi liên tục trả lời vài lần, Diêm Thanh Viên kinh ngạc phát hiện tốc độ trả lời tin nhắn của Nghiêm Trạch Thanh quả thực là nhanh đến kinh người, lúc mình còn ở Nghiêm gia Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ trả lời tin nhắn của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy, quả thực giống như cầm điện thoại chờ đợi hồi âm của cậu.
Gửi tin nhắn thì phải tốn tiền, một hai tin nhắn thì không sao, nhưng nếu nhiều quá thì e rằng phải tính tiền riêng, Diêm Thanh Viên nghĩ nghĩ, sau đó đăng nhập phần mềm trò chuyện đã lâu không đăng nhập.
Diêm Thanh Viên yêu cầu xác minh với Diêm Đàm Nghiêm Trạch Thanh, trước sau năm phút mới thành công.
Diêm Thanh Viên vừa mới đăng nhập lên phần mềm trò chuyện thì thấy Nghiêm Hãn Hải từ trong nhà tắm đi ra, theo bản năng để diện thoại xuống, trông mong nhìn Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Hãn Hải lại tắm rửa lần nữa, hơi nước trên người vẫn chưa tan, ánh mắt hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, khác với ánh mắt rõ ràng có chút dị thường vừa rồi.
"Đi tắm." Nghiêm Hãn Hải ra lệnh.
Diêm Thanh Viên nhận được mệnh lệnh lập tức xoay người nhanh chóng đi vào nhà tắm, Nghiêm Hãn Hải vô thức cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại vẫn chưa tắt của Diêm Thanh Viên, công cụ trò chuyện vừa mới đăng nhập có khá nhiều thông tin nhanh chóng đổ vào, phần lớn trong số đó là tin nhắn, những tin nhắn này là bọn họ cố ý không cho xóa giữ lại hết.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải lại nghĩ đến gì đó, trên khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Tất cả bọn họ đều biết rõ nếu Diêm Thanh Viên đã kiên quyết rời đi như vậy, sẽ không đăng nhập lại vào công cụ trò chuyện trước kia nữa, nhưng người nhớ cậu lại thỉnh thoảng gửi tin nhắn trong hộp thoại, ngây thơ nghĩ rằng có thể một ngày nào đó sẽ nhận được tin tức của cậu.
Tuy nhiên, Diêm Thanh Viên chưa từng đăng nhập.
Nghiêm Hãn Hải biết rõ ràng như vậy, là do hắn cũng từng ngây thơ như vậy vào lúc nửa đêm trằn trọc không ngủ được —— gửi một ít tin nhắn đến tài khoản trò chuyện của Diêm Thanh Viên.
Lúc ấy, ngày hôm sau sau khi tỉnh táo lập tức xóa nó, nhưng những gì có thể xóa chỉ là tin nhắn bên mình, tin nhắn này tất nhiên vẫn còn trên công cụ trò chuyện của Diêm Thanh Viên.
Mặc dù rất đơn giản nhưng Nghiêm Hãn Hải vẫn thể hiện một chút nguy hiểm, hắn đang nghĩ xem xem có nên kịp thời hủy tin nhắn mà Diêm Thanh Viên không có thời gian nhấp vào khi Diêm Thanh Viên không chú ý hay không.
Nghiêm Hãn Hải xoa giữa mày, lại ngồi trên quầy bar bật máy tính lên để nhanh chóng giải quyết công việc cần phải hoàn thành, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến bản thân vừa rồi còn rất ngây thơ.
Quả nhiên hắn chỉ cần gặp phải Diêm Thanh Viên thì chỉ số IQ sẽ giảm mạnh, thật sự thảm không nỡ nhìn.
Có điều...
Ngón tay Nghiêm Hãn Hải gõ quầy bar.
Diêm Thanh Viên đăng nhập vào công cụ trò chuyện, như vậy e rằng... Những người nên biết, đều sẽ biết.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn nhỏ vẫn luôn ủng hộ cho đến giờ.