"Gì mà vì sao ạ?" Diêm Thanh Viên hoang mang, không hiểu ý nghĩa câu hỏi của Nghiêm Trạch Thanh.
"Vì sao phải giữ khoảng cách với Nghiêm Trạch Thủy?" Y đã không bận tâm Nghiêm Trạch Thủy biết tin tức của Diêm Thanh Viên, nhưng vì sao bên Diêm Thanh Viên ngược lại, lại biểu hiện ra bất thường.
"..." Diêm Thanh Viên cầm điện thoại, muốn tránh né chủ đề này, nhưng trong phòng vô cùng im lặng, dường như mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của cậu, Diêm Thanh Viên mím môi, "Em không muốn khiến anh cả Nghiêm khó xử."
"Vì sao?" Nghiêm Trạch Thanh truy hỏi.
Diêm Thanh Viên ngượng ngùng xoa tóc, cậu không muốn nói, nhưng cậu cũng sẽ không nói dối, hơn nữa Nghiêm Trạch Thanh hỏi rất nghiêm túc, Diêm Thanh Viên theo bản năng muốn nói cho Nghiêm Trạch Thanh tất cả những chuyện y muốn biết.
"Anh cả Nghiêm, anh ấy thật sự rất mâu thuẫn." Diêm Thanh Viên nghịch ngón tay, "Thật ra đến bây giờ em cũng không biết rốt cuộc anh cả Nghiêm đang nghĩ gì nữa, ở trong sách, anh ấy có thể nhanh chóng bỏ rơi em hơn nữa giúp đỡ Nghiêm Hãn Hải đối phó em, không có bất kỳ điềm báo thay đổi nào, thật giống như... Anh ấy chỉ coi trọng huyết thống vậy."
Diêm Thanh Viên không hiểu Nghiêm Trạch Thủy, khác với Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn hướng về cậu, Nghiêm Trạch Thủy trời sinh giống như luôn đứng về phía Nghiêm Hãn Hải, anh và Nghiêm Hãn Hải giống như là thế lực ngang nhau, mới có thể làm cho quyền thế của Nghiêm Hãn Hải trông càng thêm huy hoàng.
Nghiêm Trạch Thủy là trợ lực của Nghiêm Hãn Hải, là lực cản của cậu, là người đầu tiên vứt bỏ cậu trong sách.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Diêm Thanh Viên liền biết đứa nhỏ này vẫn tin tưởng không nghi ngờ vào nội dung trong sách, nhưng Diêm Thanh Viên không rõ là bởi vì cậu ở trong đó, mà những người ngoài cuộc như bọn họ lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Nghiêm Trạch Thanh sẽ giải thích sao? Tất nhiên là không.
"Không sao cả." Nghiêm Trạch Thanh cười khẽ nói, "Không tiếp xúc với những người khó hiểu cũng không sao, Viên Viên làm như vậy không có gì không đúng."
Diêm Đàm ở một bên giật giật khóe miệng, nuông chiều vô điều kiện này còn có thể tiến hóa sao? Nghiêm Trạch Thanh này thật sự là sủng ái đến cực hạn với Diêm Thanh Viên.
Mặc dù anh ấy không hiểu trong ngôn ngữ của Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Thanh Viên, 'thư' đại biểu cho cái gì, nhưng mà... Ánh mắt Diêm Đàm nhìn về phía Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn ở một bên không có tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, dường như hắn cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không tham gia.
Chẳng lẽ đã tham gia, nhưng bọn họ không biết sao?
Mặc dù Nghiêm Hãn Hải đã nói muốn đi thẳng bằng máy bay, nhưng rốt cuộc cũng không thật sự ngồi máy bay, Diêm Thanh Viên vẫn may mắn sống sót, chỉ là nếu muốn đến đó, chỉ có thể chọn xe lửa, nhưng lần này Diêm Thanh Viên không tham gia đặt vé.
Mà bây giờ họ đang sắp xếp lại những chiếc túi lớn nhỏ mà Diêm Thanh Viên mang theo.
"Những thứ này là gì?" Nghiêm Trạch Thanh mở chiếc túi vải to trông rẻ tiền ra, nhìn thấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng, những bộ quần áo này tay nghề thô sơ không có gì đáng khen, nhưng bởi vì Diêm Thanh Viên tự tay xếp gọn gàng, Nghiêm Trạch Thanh ngược lại nhìn thêm vài lần, "Vì sao phải cho quần áo vào trong túi vải?"
"Cho nhiều đồ vào túi vải có thể sẽ bị hư hỏng do va đập, nhưng quần áo cho dù bị rơi thế nào cũng không gây vấn đề gì, hơn nữa trên lưng cũng không nặng, cho nên mới để vào túi vải." Diêm Thanh Viên giải thích.
"Vậy trong hai cái hộp này của em có gì?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Một trong số đó là phụ kiện, những thứ khác lớn quá nên em đã bán rồi, những phụ kiện tương đối đắt tiền này em thì không bán, coi như dự phòng, trong này còn có máy chơi game, cùng với... Một số chăn bông, bàn chảy đánh răng, chén đũa linh tinh..."
Diêm Đàm giật khoé miệng, anh ấy tận mắt nhìn Diêm Thanh Viên đóng gói đồ đạc, nhưng anh ấy thực sự không thấy Diêm Thanh Viên đặt chén đũa vào gói hàng.
Rốt cuộc là nhét vào từ khi nào chứ.
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh đầy phức tạp, nhìn xem tiểu thiếu gia bọn y nuông chiều từ bé bây giờ bị nuôi thành dáng vẻ gì.
"Nếu như bất cứ lúc nào cũng không vứt bỏ rác rưởi cần thiết thì sẽ tuần hoàn đi lại." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Tuy nhiên Diêm Thanh Viên lắc đầu nói: "Không, miễn là chúng không bị hỏng, em sẽ tiếp tục sử dụng chúng."
Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên sinh ra thái độ thù địch rất lớn đối với cái hộp kia, những nồi niêu xoong chảo xấu xí vô dụng này sẽ bị nứt trong vòng một ngày!
Cho dù thế nào y cũng thích mua đồ tốt nhất cho Diêm Thanh Viên, khi nào chịu qua sự tức giận này?
Nhìn những bộ quần đó đi, nhìn coi!
Thật là thảm không nỡ nhìn!
Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy đầu óc quay cuồng, người ta từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó, nhưng vì sao đặt lên người em trai Viên Viên mà mình yêu thương thì lại hoàn toàn ngược lại.
Lần này vẫn có rất nhiều người đến giúp bọn họ, đã rất lâu rồi Diêm Thanh Viên không được đối xử như vậy, cho dù muốn duỗi tay tự mình lấy đồ cũng bị Nghiêm Hãn Hải chặn lại, Nghiêm Hãn Hải khẽ cụp mắt nhìn cậu, Diêm Thanh Viên nhanh chóng rụt lại*.
*秒怂 (Miểu túng): Khi người bên này biểu hiện khí thế rất mạnh, người bên kia không hề do dự liền lập tức nhận thua.
Diêm Thanh Viên nhìn những người đàn ông mặc tây trang cầm đồ của mình, thật ra tâm trạng cũng rất phức tạp, e rằng giá tiền của những thứ trong này cũng không thể sánh bằng tiền lương của những người này, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho những người trông rất lợi hại này ôm mấy thứ này cho cậu.
Diêm Thanh Viên tuyệt đối hiểu rõ sự ghét bỏ của Nghiêm Trạch Thanh đối với những thứ này, nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại không ngăn cản cậu mang những thứ này đi.
Diêm Thanh Viên ngồi xe rất tốt, đi tới ga xe lửa qua lối đi Vip, khi cậu lên xe rồi đến khi xe lửa khởi động mới phát hiện toa xe này không có ai hết, ngoài trừ bọn họ và những người mặc tây trang giày da trông giống như vệ sĩ.
Diêm Thanh Viên hoang mang ngồi trên giường mềm của xe lửa, hỏi: "Lẽ nào, Nghiêm Hãn Hải bao hết toa xe này hả?"
"Giờ em mới nhìn ra hả?" Diêm Đàm nhỏ giọng cười nói, "Thiếu niên này thật sự là càng ngày càng biết tiêu tiền."
Tâm trạng Diêm Thanh Viên bỗng phức tạp, lúc trước Nghiêm Hãn Hải cũng là vì thiếu niên nên gần như không được ăn cơm, người sợ nghèo có thể tiêu xài lãng phí* như vậy sao? Có phải sau khi Nghiêm Hãn Hải có được thân phận Nghiêm gia đã thay đổi tính cách, cho nên mới như vậy hay không?
*大手大脚: Vung tay quá trán, thường biểu thị việc xài tiền quá nhiều, dùng đồ đạc không tính toán, lãng phí.
Nếu hắn thật sự thay đổi tính cách, như vậy... Có phải những chuyện trong sách có thể xảy ra lần nữa không?
Giờ phút này Diêm Thanh Viên lại muốn chạy.
Thứ nhất là cậu không muốn chết, thứ hai là không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Trạch Thanh, thứ ba là... Không muốn nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải lạnh nhạt và chán ghét cậu.
Toàn bộ khoang xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng xe lửa chạy, nơi này nhìn chung vô cùng thoải mái, trống trải lại vì có vệ sĩ chăm sóc nên cả không gian có một bầu không khí thoải mái.
Sau một ngày một đêm, khi đến sáng hôm sau, Diêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy rằng chính vì mình mà những người có thể ngồi trên máy bay không thể ngồi trên máy bay.
Áy náy... Bất lực, buồn bã...
Nhưng Diêm Thanh Viên lại đột nhiên chú ý tới Diêm Đàm vậy mà quen với những người vệ sĩ đó, mặc dù trong rất nhiều vệ sĩ Diêm Đàm vẫn là người dễ thấy nhất.
"Anh Diêm ơi?" Diêm Thanh Viên đứng sau lưng Diêm Đàm, so với bầu không khí lạnh lẽo của Nghiêm Hãn Hải, Diêm Thanh Viên thích nơi có chút ồn ào này hơn.
"Tiểu thiếu gia." Đám vệ sĩ nhìn thấy Diêm Thanh Viên lại đột nhiên im lặng, gọi lại lần nữa, "Tiểu thiếu gia Diêm Thanh Viên."
"Các anh quen nhau ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi.
"Có lẽ ký ức khắc sâu nhất của tiểu thiếu gia Diêm Thanh Viên cũng chỉ có Diêm Đàm nhỉ, chúng tôi thường trà trộn giữa dòng người ở nhiều nơi để bảo vệ chủ nhân, cho nên ngài không nhớ rõ cũng hình thường." Vệ sĩ kia nói rồi cười, "Lúc trước chúng tôi và Diêm Đàm là đồng nghiệp, những người bảo vệ tiểu thiếu gia Diêm Thanh Viên lúc đó không biết chúng tôi."
Diêm Thanh Viên sửng sốt.
Nhiều... Nhiều lắm hả? Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ rằng thực sự có thể có rất nhiều.
"Khi đó tinh anh được mời từ các công ty." Vệ sĩ lúc nói xong còn lộ ra nét mặt hơi ngượng ngùng, "Có điều cho dù có mạnh thế nào đi nữa, cũng không thể giống như Diêm Đàm, đây cũng là nguyên nhân lúc trước chúng ta đuổi theo thật lâu cũng không đuổi kịp."
Diêm Thanh Viên nghẹn lời, nhìn về phía Diêm Đàm, trong lòng không thể tin nổi.
"Khi đó... Các anh vẫn luôn đuổi theo em à?" Diêm Thanh Viên không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy." Nhưng mà vệ sĩ lại không nói thêm nữa, mà thay đổi chủ đề nói, "Sau khi Tiểu thiếu gia Diêm Thanh Viên đi, tiểu thiếu gia đào chúng tôi đi từ các công ty, hiện tại toàn bộ đều đã thuộc về danh nghĩa Nghiêm gia."
Tiểu thiếu gia... Nghiêm Hãn Hải.
"Các anh vẫn luôn bảo vệ Nghiêm Hãn Hải ạ?" Vừa nghĩ đến loại khả năng này Diêm Thanh Viên cảm thấy tâm trạng tốt lên, thì ra có người vẫn luôn bảo vệ Nghiêm Hãn Hải, vậy nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không? Họ là tinh anh!
"Tuy là nói như vậy, nhưng..." Đám vệ sĩ nhìn thoáng qua nhau, muốn nói lại thôi.
Họ được chiêu mộ đến Nghiêm gia, thay vì nói là làm các hoạt động của vệ sĩ, chi bằng nói giống như trò chuyện với Nghiêm Hãn Hải hơn, thật ra Nghiêm Hãn Hải rất thích nghe những chủ đề về Diêm Thanh Viên, mà đối với những người ngày đêm quan sát Diêm Thanh Viên, cuộc sống hằng ngày của họ vẫn tiếp xúc với những chuyện vặt vãnh.
Diêm Thanh Viên không biết họ đang chơi trò đố gì, mở chiếc hộp mà cậu đã thay bằng một chiếc hộp mới và lấy ra một bộ bài tây.
"Chơi không ạ?" Diêm Thanh Viên chủ động hỏi vệ sĩ.
Nhưng lúc này giọng nói xảo quyệt của Nghiêm Trạch Thanh từ phía sau truyền đến, sống lưng Diêm Thanh Viên chợt ớn lạnh, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Nghiêm Trạch Thanh: "Vì sao Viên Viên tình nguyện tìm người khác chơi cũng không đến tìm anh chơi?"
Diêm Thanh Viên giật mình, lo lắng cứu chữa*: "Anh hai Nghiêm có muốn chơi cùng không, người nhiều náo nhiệt chơi sẽ vui hơn, hơn nữa còn có biện pháp phạt!"
*亡羊补牢 (Vong dương bổ lao): Mất bò mới lo làm chuồng; khát nước mới lo đào giếng (ví với việc đã hỏng rồi mới lo cứu chữa).
Nghiêm Trạch Thanh hơi nhướng mày, muốn chơi trò chơi có phạt?
"Hình phạt gì?" Dường như Nghiêm Trạch Thanh có hứng thú, ngồi giữa mọi người, nhất thời thân thể của tất cả vệ sĩ đều cứng đờ.
"Chỉ cần không quá đáng là được." Diêm Thanh Viên nói, "Đều là người trưởng thành rồi, trong lòng mọi người đều biết!"
Diêm Đàm ở bên cạnh phụt cười một tiếng, đúng vậy, mười tám tuổi, đã là người trưởng thành, chỉ là không biết vì sao nghe Diêm Thanh Viên nói như vậy chỉ cảm thấy đáng yêu.
"Vậy Viên Viên nhất định sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi đúng không?" Không hiểu Nghiêm Trạch Thanh có ý gì hỏi.
"Vâng, chơi trò chơi mà, đương nhiên phải chơi được." Diêm Thanh Viên nhìn thoáng qua Nghiêm Hãn Hải lúc này vẫn đang mở máy tính dường như đang làm việc cách đó không xa, giật giật khóe miệng cuối cùng vẫn không mời người ta cùng chơi.
Lúc ấy Diêm Thanh Viên nói chắc chắn bao nhiêu, thì bây giờ hối hận bấy nhiêu.
Nghiêm Trạch Thanh vẫn rất thông minh, sau khi hiểu rõ cách chơi và quy tắc của trò chơi, sau khi chơi thử một hai ván thử nghiệm đã mò ra quy luật, bởi vì bắt đầu con đường giành chiến thắng liên tục.
Nếu đã đánh cược thì phải chịu thua, nhưng vấn đề của Nghiêm Trạch Thanh càng ngày càng... Khiến cho người ta khó có thể đỡ nổi, mỗi lần Diêm Thanh Viên đều dốc hết sức muốn thắng chính là vì không để Nghiêm Trạch Thanh hỏi cậu những vấn đề kỳ lạ kia nữa.
"Trong khoảng thời gian Viên Viên xa cách anh này, đại khái khoảng bao lâu thì sẽ nhớ anh một lần?"
"Trong khoảng thời gian này, Viên Viên có từng lén khóc vì rất nhớ anh không?"
"Viên Viên có từng hối hận vì rời khỏi anh không?"
"Viên Viên có bị bắt nạt không, là ai, bắt nạt thế nào, bao nhiêu lần?"
Toàn bộ câu hỏi của Nghiêm Trạch Thanh đều là hỏi về cuộc sống từ trước tới nay của Diêm Thanh Viên, đối với Diêm Thanh Viên mà nói, chuyện này cũng không có gì không thể nói.
Cho nên ngay từ đầu cậu đã vui vẻ trả lời, nhưng câu hỏi kế tiếp của Nghiêm Trạch Thanh thì lại không có vẻ bình tĩnh như vậy.
"Bây giờ Viên Viên có hiểu được tâm trạng của anh trai không, sau này có còn làm như vậy nữa không?"
"Sau này Viên Viên không được tự mình chạy trốn nữa, nếu đã sẵn sàng đánh cược và nhận thua, thì nhất định phải tuân thủ quy tắc."
"Viên Viên, em thật sự muốn coi Nghiêm Hãn Hải là bạn đời tương lai sao?"
Diêm Thanh Viên đột nhiên trầm mặc, lúc này cậu nhìn Nghiêm Trạch Thanh, ánh mắt phức tạp, nhưng vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh lại rất đương nhiên.
"Em..." Diêm Thanh Viên mở miệng, sau đó mới bất đắc dĩ chậm rãi nói, "Không dám hy vọng xa vời."
Đôi tay đang xào bài của Nghiêm Trạch Thanh chợt dừng lại, nhướng mày cười lạnh: "Viên Viên à, em muốn ai làm bạn đời của em đều dư dả, căn bản không cần cân nhắc vấn đề môn đăng hộ đối gì đó."
"Anh hai Nghiêm." Tâm trạng chơi trò chơi của Diêm Thanh Viên vì câu hỏi này mà bị ngắt ngang, cậu vô thức nhìn lướt qua Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn ở nơi xa chưa từng tới gần bọn họ, "Nghiêm Hãn Hải, có lẽ cậu ấy càng muốn tự do hơn người yêu mình."
Trước đây trong cả quyển sách không ai có thể khống chế hắn, cho dù là bây giờ có lẽ cũng giống vậy.
"Vì sao em lại nghĩ như vậy?" Nghiêm Trạch Thanh rất hiếm thấy hơi lên giọng, nói với Diêm Thanh Viên của hiện tại, "Em đã từng rời đi vì suy nghĩ cá nhân của mình đối với người khác, nhưng bây giờ anh đã chứng minh suy nghĩ của em là sai, cho dù là như vậy, em cũng cho rằng suy nghĩ của mình là chính xác sao?"
Diêm Thanh Viên cúi đầu, ngón tay lặng lẽ cuộn tròn, lơ đãng vuốt ve lá bài trong tay, Nghiêm Trạch Thanh nói chính xác, nhưng chính xác thì đã sao?
"Em không biết làm thế nào để phán đoán đúng sai, em đã nhìn thấy con đường sai nhất rồi, chỉ có thể làm như vậy." Tâm trạng của Diêm Thanh Viên rất suy sút, nhưng cho dù có suy sút như thế nào thì sự thật chính là sự thật, không thể chối cãi.
Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, nhìn một trong những vệ sĩ đang chơi trò chơi với họ vào lúc này, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã cưới vợ sinh con, đúng không?"
Đột nhiên bị điểm danh, vệ sĩ lập tức giật mình, lúc này nội tâm của những vệ sĩ này đều nghĩ bọn họ chẳng qua cũng chỉ là đá lót đường cho hai vị thiếu gia giao lưu với nhau mà thôi, không ngờ bọn họ còn suất diễn trên sân khấu.
"Phải." Vệ sĩ hơi ngượng ngùng gãi đầu, hỏi, "Tôi đã kết hôn rồi, hôn nhân cũng coi như hạnh phúc, có một đứa con."
"Cậu và vợ cậu gặp nhau thế nào?"
Người vệ sĩ hết hồn, không hiểu vì sao đột nhiên lấy anh ta làm chủ đề, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Bởi vì liên quan đến công việc nên tôi hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ, cho nên tôi và vợ tôi là xem mắt nên quen nhau."
"Tiếp tục." Nghiêm Trạch Thanh bảo người đó nói tiếp.
Vệ sĩ ngẫm nghĩ rồi từ từ kể lại quá trình quen biết, yêu đương và kết hôn giữa mình và vợ mình.
"Thật ra ban đầu cô ấy không vừa ý tôi lắm, là do tính chất công việc nên không thể ở nhà thường xuyên, nhưng tôi và vợ cũng không vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ, thỉnh thoảng chúng tôi lại trò chuyện, an ủi đôi chút về vấn đề công việc, thời gian lâu dần tôi nảy sinh tình cảm, tôi thích cô ấy, vì thế bắt đầu đuổi theo cô ấy." Vệ sĩ nhớ đến khoảng thời gian yêu đương kia, khóe miệng không tự nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào.
"Là anh chủ động theo đuổi cô ấy à? Nhưng không phải cô ấy chướng mắt anh sao?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vợ tôi thật ra là một người phụ nữ tương đối dính người, cô ấy thích người đàn ông luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng khi tình yêu đích thực đến thì không điều kiện nào có thể ngăn cản được. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đã may mắn khi tôi đã có can đảm để theo đuổi cô ấy, và bây giờ cô ấy là vợ tôi, hỗ trợ công việc của tôi, tôi cũng có thể chăm sóc cô ấy, hơn nữa cùng nhau nuôi dạy con của chúng tôi."
Diêm Thanh Viên nghe mà không hiểu ra sao, không hiểu vì sao Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên muốn hỏi người khác vấn đề riêng tư như vậy, vệ sĩ cố tình khoe quá vợ chồng anh ta quen nhau và yêu nhau như thế nào cho nên nói tương đối nhiều.
"Vậy thì cuối cùng hai người cũng vượt qua khó khăn để đến với nhau, là như vậy phải không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi lại, mà khi y nhắc đến từ khó khăn, Diêm Thanh Viên dường như đã hiểu Nghiêm Trạch Thanh muốn nói gì.
"Phải, lúc trước chúng tôi muốn kết hôn, gia đình cô ấy không đồng ý lắm, cảm thấy làm vệ sĩ không phải là một công việc tốt, còn có khả năng rất nguy hiểm. Nhưng cuối cùng, sau những nỗ lực của cô ấy, đã vượt qua khó khăn, khó khăn cần hai người cùng nhau đối mặt, nếu sự kiên trì chỉ có của một người, vậy luôn đặc biệt mệt mỏi."
Sau khi vệ sĩ nói xong, Diêm Thanh Viên lại đột nhiên nói: "Đáng tiếc đó là dưới tiền đề hai người yêu nhau mới có thể làm chuyện như vậy, không phải sao?"
Vệ sĩ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Nhưng chúng tôi không phải yêu nhau ngay từ đầu mà."
Vẻ mặt Diêm Thanh Viên vì chuyện này mà trở nên phức tạp, có nghĩa là nếu cậu thật sự muốn ở bên cạnh Nghiêm Hãn Hải, vậy nên nỗ lực tương ứng, nhưng một người như cậu làm sao có thể xứng đôi với Nghiêm Hãn Hải đây?
"Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy tôi không xứng với vợ của tôi, nhưng vợ của tôi thì không nghĩ như vậy. Vì vậy tôi cảm thấy tôi rất may mắn, cũng rất hạnh phúc." Khi Diêm Thanh Viên còn đang tự hỏi, vệ sĩ đột nhiên nói như vậy.
Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt, trong lòng vậy mà giống như có thứ gì đó bị kích phát, đó là một loại tình cảm mình vẫn luôn đè nén, khao khát.
Nghiêm Trạch Thanh cuối cùng cũng nhìn Diêm Thanh Viên bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó, y chậm rãi nói: "Anh cũng không hy vọng lấy đó mà tác hợp em và Nghiêm Hãn Hải, Viên Viên có thể có những điều kiện chọn bạn đời của riêng mình, nhưng trong những điều kiện này, thích cần phải xếp hạng đầu tiên, nếu Viên Viên em thích Nghiêm Hãn Hải, như vậy với tư cách là anh trai của em, anh sẽ hỗ trợ em hết mình."
Diêm Thanh Viên nghe thấy nhịp tim không đều của chính mình, cậu vô thức phản bác: "Nhưng, sách..."
"Diêm Thanh Viên." Giọng nói nghiêm nghị rất hiếm có của Nghiêm Trạch Thanh ngăn chặn sự nhát gan của Diêm Thanh Viên, "Từ khi em rời khỏi Nghiêm gia, cuộc sống của em đã không còn liên quan gì đến sách nữa, vì sao em không thừa nhận điều này chứ?"