Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Từ lâu Diêm Thanh Viên đã quen với việc ở cùng một không gian chật hẹp với Nghiêm Hãn Hải, họ từng ăn ngủ cùng nhau, chuyện thân mật gì mà chưa từng làm, vì vậy Diêm Thanh Viên cảm thấy mình không nên suy nghĩ nhiều.

Nghiêm Hãn Hải ở phía sau cậu, bờ vai dày rộng áp vào lưng cậu, Diêm Thanh Viên thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim sau lưng cậu thông qua sự tiếp xúc như vậy, rõ ràng đã quen, nhưng vì sao bây giờ cậu lại cảm thấy, ái muội không thể hiểu nổi?

Diêm Thanh Viên cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng lấy tư cách là anh em nhất cử nhất động của bọn họ cũng không có gì không thích hợp, nhưng thật sự đặt trên người xa lạ thì lại quá ái muội.

Diêm Thanh Viên đối mặt với cửa, cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Hãn Hải lúc này, giọng nói của đối phương vang lên bên tai, là giọng nói dịu dàng lại quyến rũ mà Diêm Thanh Viên thích nhất.

Giờ phút này Diêm Thanh Viên phát hiện mình mê đắm người này như vậy, dung mạo xuất chúng, giọng nói dễ nghe, cách tiếp xúc của hắn, tất cả mọi thứ về hắn đều sẽ mê hoặc cậu.

Diêm Thanh Viên chậm rãi hít vào một hơi, lại không cách nào kìm được lỗ tai dần dần đỏ lên, muốn nói gì đó lại khẩn trương nuốt nước miếng rồi bị sặc đến ho khan vài tiếng.

Nghiêm Hãn Hải ôm cậu từ phía sau, giống như bọn họ là người yêu thân mật nhất.

"Sao em không vào?" Nghiêm Hãn Hải hỏi lại lần nữa, kiên nhẫn, dẫn dắt Diêm Thanh Viên trả lời câu hỏi của hắn.

"Hôm nay công việc của cậu nhất định rất bận bịu, rất mệt, lúc này chắc chắn muốn có một ly đồ uống hoặc một bữa tối ngon lành." Lúc Diêm Thanh Viên làm việc cũng như vậy, chạy cả ngày dưới cái nắng như thiêu đốt, đổ mồ hôi khắp người và mệt mỏi, trước máy tính vừa ngột ngạt vừa nóng bức, vì vậy món chè đậu xanh lạnh cậu tự làm chính là một trong những thứ cậu mong chờ nhất mỗi ngày sau khi tan làm về nhà.

"Ăn khuya." Nghiêm Hãn Hải chậm rãi nỉ non, hai chữ này dường như quấn lấy nhau giữa môi và lưỡi, lúc nói ra không hiểu sao lộ ra một tia dây dưa, "Không phải em sẽ tốt hơn sao?"

"Tôi?" Mới đầu Diêm Thanh Viên sửng sốt, nhưng sau khi hiểu được lời nói của Nghiêm Hãn Hải, cậu ngượng ngùng nhiều hơn là kinh ngạc, trong mắt cậu tràn đầy kinh ngạc.

Người này là ai? Nghiêm Hãn Hải hả? Hắn bị ai nhập hả? Hắn đang nói ngôn ngữ của thế giới nào vậy, có phải cậu hiểu nhầm không?

Ngón tay của Nghiêm Hãn Hải lặng lẽ nắm cổ áo của Diêm Thanh Viên, ngón tay bất giác nhẹ nhàng cọ xát nút áo trên cổ áo của thiếu niên.

Chắc là thiếu niên vừa mới tắm xong, nên trên người mới thoang thoảng mùi sữa tắm, khác với trong trí nhớ, nhưng chỉ cần nghĩ đến người này sẽ khiến lòng hắn bị mê hoặc.

Cả ngày không được gặp thiếu niên, khi về đột ngột ôm trọn thiếu niên vào lòng, lấp đầy mọi giác quan khiến hắn thở dài mãn nguyện.

Diêm Thanh Viên không muốn giãy dụa, Nghiêm Hãn Hải cũng không muốn buông tay, rõ ràng là giằng co, nhưng song phương đều rất hiếm thấy lộ ra chút không nỡ.

Cuối cùng Diêm Thanh Viên hơi vùng ra, tay Nghiêm Hãn Hải đang ôm chợt cứng đờ, cuối cùng vẫn không làm khó Diêm Thanh Viên buông cậu ra.

Diêm Thanh Viên quay người lại, cậu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hãn Hải, rõ ràng cậu đã cao lớn hơn nhưng vẫn phải ngẩng đầu nhìn hắn, Diêm Thanh Viên chậm rãi nói: "Xin lỗi cậu, hôm nay tôi cùng anh hai Nghiêm ra ngoài chơi, tiền lương hôm nay cậu cứ trừ đi, coi như tôi xin nghỉ."

Nghiêm Hãn Hải cúi đầu, không nói gì, hắn chỉ nhìn thiếu niên như vậy, không có chút hứng thú nào đối với chủ đề mà cậu nói.

Trái tim Diêm Thanh Viên vô tình đập nhanh hơn, cậu chưa từng theo đuổi ai, hôm nay Diêm Đàm lại không nói cho cậu biết cậu cần phải làm gì...

Chủ đề này... Xấu hổ lại nhàm chán.

Diêm Thanh Viên cảm thấy rất ủ rũ, vì sao mình không phải là một người hài hước dí dỏm chứ.

Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi nói: "Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện với cậu không?"

Thật ra Diêm Thanh Viên có rất nhiều chuyện muốn nói với Nghiêm Hãn Hải.

Đối với cậu, người này giống như gắn liền với mạng sống của cậu vậy, tất cả bí mật của cậu đều bị hắn biết, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy có lẽ đây là người hiểu cậu nhất trên đời, cũng là người thân mật nhất.

Nghiêm Hãn Hải lui về phía sau hai bước, chừa đường đi vào trong.

Diêm Thanh Viên ngồi trên ghế mềm trong phòng, có chút câu nệ.

Nghiêm Hãn Hải nói: "Bây giờ là giờ tan làm của em."

Diêm Thanh Viên sửng sốt, sau đó cười, cậu thả lỏng toàn bộ cơ thể của mình rồi cuộn tròn trên ghế mềm, giống như tư thế trước kia cậu thích nhất, cho dù đã trở thành ông chủ, nhưng Nghiêm Hãn Hải vẫn là Nghiêm Hãn Hải.

"Hôm nay anh hai Nghiêm nói với tôi anh ấy đã từ chức á."



"Ừ."

Diêm Thanh Viên lén xem vẻ mặt của Nghiêm Hãn Hải, biết vẻ mặt này của hắn chính là đã biết tin tức này, cậu do dự hỏi: "Người Nghiêm gia, không ngăn cản sao?"

"Vì sao phải ngăn cản?" Nghiêm Hãn Hải nói.

"Kiếm tiền cho doanh nghiệp của mình lẽ nào không tốt sao?" Lúc trước Diêm Thanh Viên luôn hy vọng được gia nhập công ty để chia sẻ một chút áp lực với anh cả anh hai của mình.

"Anh ta nghĩ như vậy?" Nghiêm Hãn Hải hỏi ngược lại.

Diêm Thanh Viên giật mình, lắc đầu, câu hỏi của cậu thật sự vô nghĩa.

Trong đầu Diêm Thanh Viên đều là bã đậu*, ngôn ngữ lộn xộn: "Nội dung trong sách, thay đổi rồi."

*Ý nói ngu ngốc.

"Ừ." Trong mắt Nghiêm Hãn Hải hiện lên vẻ hiểu rõ.

"Cậu không sợ à?" Diêm Thanh Viên nghe thấy Nghiêm Hãn Hải nhẹ nhàng bâng quơ đáp như vậy thì lập tức hỏi.

"Sợ cái gì?"

Ngón tay Diêm Thanh Viên gần như rối rắm đan vào nhau: "Sợ... Sợ không được biết trước tương lai nữa."

"Tương lai vốn dĩ không thể biết trước được."

Diêm Thanh Viên biết đạo lý là như vậy, nhưng họ có quyển sách dự đoán tương lai, trong sách, mọi thứ của người Nghiêm gia đều hoàn hảo ngoại trừ người Nghiêm gia giả tạo như cậu, bọn họ có thể tránh được rất nhiều rủi ro trong tương lai, đây gần như là bàn tay vàng rất lớn.

"Tôi không biết, bây giờ thay đổi như vậy có tốt hay không." Diêm Thanh Viên rất mất mát, nếu như anh hai Nghiêm từ chức chuyển thành người làm nghề tự do, liệu trong tương lai y có hối hận hay không, cậu rất sợ trong tương lai anh hai Nghiêm sẽ hối hận rồi nghĩ đến lúc trước bởi vì cậu nên đưa ra quyết định như vậy, cuối cùng sẽ oán giận cậu.

Mặc dù biết rõ Nghiêm Trạch Thanh không phải loại người này, nhưng cậu vẫn không đành lòng.

"Sau khi em rời khỏi Nghiêm gia, lựa chọn tin tưởng Diêm Đàm, chọn công việc chứ không phải đi học tiếp, cuối cùng chọn đầu bếp dự định mở nhà hàng, khi làm những việc này em có biết đây là tốt hay là không tốt à?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

"Đương nhiên đúng!" Diêm Thanh Viên lập tức trả lời, "Tôi và mọi người khác nhau, tương lai của tôi, tương lai của tôi là..."

"Mọi thứ đều có thể thay đổi trước khi tương lai đến." Nghiêm Hãn Hải nói, "Nếu ngay cả sai lầm cũng không thể chấp nhận, thì dù em có tuân theo nội dung trong sách, cuối cùng cũng sẽ bởi vì một thất bại nho nhỏ mà không gượng dậy nổi."

Diêm Thanh Viên nhìn chăm chú người trước mặt, Nghiêm Hãn Hải vẫn bình tĩnh như vậy, hình như lúc hắn đối mặt với mọi thứ cũng là như vậy, bất kể là khi hắn nghèo hay như bây giờ, giống như một cái giếng cổ xưa không thấy đáy, không ai biết ở bên dưới có phải là tiềm ẩn một cái đầm nước sâu hay không.

Điều gì có thể khiến hắn động lòng đây? Diêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến nghĩ.

"Cậu... Cậu thì sao?" Diêm Thanh Viên hỏi, "Bây giờ làm người thừa kế gia chủ tương lai, cậu tự nguyện sao? Hay là... Tình thế ép buộc?"

Nếu Nghiêm Hãn Hải cũng giống Nghiêm Trạch Thanh, cũng không thích cuộc sống hiện tại thì sao?

"Đó chỉ là đổi một cuộc sống mà thôi, đối với tôi, nó không khác nhiều so với trước đây." Bận rộn học quản lý công ty, và bận rộn phục vụ khách hàng trong nhà hàng, đối với Nghiêm Hãn Hải đều là như nhau, đây chẳng qua cũng chỉ là công việc mà thôi.

"Cậu không cảm thấy bị ép buộc?" Diêm Thanh Viên hỏi.

"Không có."

"Cũng không cảm thấy mất tự do?"

Nghiêm Hãn Hải nhớ đến kết cục trong sách, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Diêm Thanh Viên, giải thích: "Ở trong sách mặc dù đến cuối cùng tôi chọn tự do, nhưng trong sách tôi cũng bồi dưỡng gia chủ tiếp theo cho Nghiêm gia, mọi thứ chỉ là một sự lựa chọn."

Lại nữa rồi, Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Hãn Hải ở trước mặt, cậu lại thấy vẻ mặt quá bình tĩnh của Nghiêm Hãn Hải lần nữa, luôn như thế, dường như hắn không có bất kỳ cảm giác nào về mọi thứ xung quanh, chỉ là 'cần làm như vậy' 'làm như vậy tốt hơn' 'tình thế bắt buộc' chứ không phải lựa chọn của chính hắn.

Mà người như vậy, chọn cậu.

Thật ra cậu... Cũng muốn nhìn một chút dáng vẻ người này hoảng loạn, hắn luống cuống biểu lộ cảm xúc mãnh liệt, vô cùng sợ hãi, quá kinh ngạc, vô cùng vui vẻ, dáng vẻ nào cậu cũng muốn nhìn một chút.

Cậu không hy vọng Nghiêm Hãn Hải luôn duy trì tâm trạng bình thản như thế, hắn mới mười tám tuổi, hắn nên... Có nhiều cảm xúc hơn là lắng đọng quá sớm.

"Nghiêm Hãn Hải à, cậu trưởng thành sớm quá." Diêm Thanh Viên nói.

Khóe miệng Nghiêm Hãn Hải nhếch lên một nụ cười bí ẩn, dường như cảm thấy thú vị vì lời nói của Diêm Thanh Viên: "Vậy à?"

"Cậu, có đặc biệt thích thứ gì hay không? Đặc biệt muốn, kiểu mà không thể cầm lòng một khi nhìn thấy ấy?" Diêm Thanh Viên hỏi.

"Có."

"Là gì?" Diêm Thanh Viên vừa nghe thấy vậy mà thật sự có thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trạng Nghiêm Hãn Hải như vậy sao? Là gì? Trong nháy mắt Diêm Thanh Viên đã thấy hứng thú.

Nhưng Nghiêm Hãn Hải chỉ mỉm cười, hắn không nói cho Diêm Thanh Viên.

Hắn có.

Có một sở thích nho nhỏ hơi nhàm chán mà hắn đã học chịu đựng từ khi còn rất nhỏ.

Từ khi còn rất nhỏ hắn đã biết, hắn thích tất cả những thứ đáng yêu.

Những thứ sánh lấp lánh đó được trưng bày trong các cửa hàng để thu hút các cô gái nhỏ, đủ loại màu sắc rất đáng yêu, thiết kế rất tinh xảo, những thứ đó trông rất đáng yêu.

Khi hắn còn là một đứa trẻ, hắn không có tiền để có được.

Ở hiện tại hắn đã có được năng lực này, hiện tại hắn muốn thứ đáng yêu nhất kia... Hắn đang trong quá trình sắp có được.

"Là gì thế?" Trong đôi mắt sáng lấp lánh của Diêm Thanh Viên tràn đầy mong chờ, dường như rất muốn chờ đợi đáp án, nhưng Nghiêm Hãn Hải trước sau vẫn không nói gì.

Quả nhiên là lừa cậu.

Diêm Thanh Viên mím môi.

Mỗi một lần cậu đều chân thành như vậy, chuyện gì cũng tìm Nghiêm Hãn Hải nói, nhưng Nghiêm Hãn Hải một chút cũng không tin tưởng cậu sao?!

Diêm Thanh Viên nghiến răng, trước khi Nghiêm Hãn Hải kịp nhận ra, cậu đột nhiên tiến lên đẩy ngã Nghiêm Hãn Hải.

Nghiêm Hãn Hải không hề đề phòng Diêm Thanh Viên, đột nhiên không chống đỡ được ngã trên giường, mà Diêm Thanh Viên thì ngồi trên hai đùi hắn, từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống hai bên trán hắn.

Lúc này đôi mắt của Diêm Thanh Viên rất hiếm thấy long lanh, cậu cực kỳ nghiêm túc: "Cậu có biết, tôi ghét nhất điểm gì ở cậu không?"

"Cái gì?" Nghiêm Hãn Hải nằm trên giường, hoàn toàn không cảm thấy Diêm Thanh Viên đột nhiên cường thế khiến hắn cảm thấy áp bách, mái tóc rũ xuống, khóe miệng Nghiêm Hãn Hải nhếch lên, Nghiêm Hãn Hải nằm trên giường màu xanh xám được ánh đèn phác họa ra một vẻ nho nhã nhàn nhạt, tâm trạng của hắn bây giờ rất tốt.

"Tôi ghét nhất dáng vẻ cho dù nói chuyện gì thì cậu cũng trông như đã sớm định liệu trước, điều đó khiến tôi lần nào cũng trông giống như một tên ngốc vậy!" Diêm Thanh Viên đương nhiên ủy khuất, ủy khuất cực kỳ, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời Nghiêm Trạch Thanh nói hôm nay ở trên xe.

Nếu làm như vậy... Có phải Nghiêm Hãn Hải sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, hoảng loạn các thứ không.

"Không hề." Nghiêm Hãn Hải vỗ nhẹ bắp chân Diêm Thanh Viên, "Tôi chưa từng định liệu trước điều gì ở trước mặt em."

—— tên lừa đảo.

Điều cậu nhìn thấy cũng đâu phải vậy.

Trong lồng ngực Diêm Thanh Viên có thứ gì đó là lạ, dường như có gì đó đang nóng lòng muốn thử, nhưng vào lúc này cậu đột nhiên chú ý tới vẻ đẹp chưa từng nở rộ trước đây của Nghiêm Hãn Hải.

Nghiêm Hãn Hải nhắm hờ mắt trông như vô hại, cồ áo ngủ mở rộng ra, để lộ đường cổ đẹp đẽ và xương quai xanh, lúc này hắn nghiêng đầu từ khóe mắt lướt nhìn cậu, bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen càng làm cho làn da của Nghiêm Hãn Hải trở nên mê người hơn, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang lên trong đầu.

Đây hoàn toàn không phải Nghiêm Hãn Hải của quá khứ!

Tuyệt đối không phải, lấy sự hiểu biết của cậu đối với Nghiêm Hãn Hải, hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra tư thế không hề đề phòng mặc người xâu xé như vậy!

—— Cậu ấy đang quyến rũ mình.

Giờ phút này, ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Diêm Thanh Viên, hình ảnh này, cảnh tượng này đối với cậu dường như có chút quen mắt, giống như đây là thủ đoạn nhỏ của mình để đối đãi với Nghiêm Hãn Hải ngày hôm qua.

Hắn vậy mà gậy ông đập lưng ông!

Diêm Thanh Viên không biết suy đoán của mình có phải là thật hay không, nhưng lúc này tim cậu đang run rẩy.

Nghiêm Hãn Hải chậm rãi vươn tay ra, dùng ngón tay chạm nhẹ bên tai Diêm Thanh Viên, đưa tay nắm lấy tay Diêm Thanh Viên đặt trên chiếc giường mềm mại, để cậu cảm nhận đôi tay thon dài mịn màng, vết sẹo trên đó gần như đã biến mất, lộ ra tư thế hoàn toàn tinh xảo hoàn hảo, vừa đẹp vừa mê người.

Ngón tay hắn cong lại, gãi gãi mu bàn tay Diêm Thanh Viên, nhẹ giọng nói: "Diêm Thanh Viên à, em nhìn xem, vết sẹo đã không còn."

Trong nháy mắt này, Diêm Thanh Viên cảm thấy đầu mình hỗn loạn.

Cậu nắm tay Nghiêm Hãn Hải, cẩn thận chăm chú nhìn, đôi tay kia giờ đây đã giống hệt Nhưng Nghiêm Hãn Hải, bắt đầu lộ ra vẻ hoàn hảo không khuyết điểm.

Diêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến hôn tay Nghiêm Hãn Hải, từ đầu ngón tay đến khớp xương, đến lòng bàn tay, không khí ái muội cũng vì một loạt nụ hôn này mà trở nên dịu dàng.

Diêm Thanh Viên rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là cám dỗ của sắc đẹp khiến con người ta làm điều sai trái, tin chắc ngày thường mình tuyệt đối không phải là loại người sẽ làm chuyện này, nhưng bây giờ cậu cũng không biết sao mình lại bị làm cho choáng váng đầu óc, làm ra chuyện không lý trí như vậy.

Đại não Diêm Thanh Viên hỗn loạn, mơ hồ phát hiện quanh mình có một cỗ mùi thơm dễ chịu, cậu không phân biệt được có phải là mùi của Nghiêm Hãn Hải hay không, cậu cúi người, ánh mắt chăm chú nhìn môi Nghiêm Hãn Hải.

Với bầu không khí nhẹ nhàng, Diêm Thanh Viên đã chủ động làm những gì cậu muốn làm.

Khi Nghiêm Hãn Hải bị chạm vào môi, ý cười bí ẩn chợt lóe lên, người bị sắc đẹp mê hoặc làm sao chỉ có một mình Diêm Thanh Viên? Hoàn cảnh hắn tỉ mỉ thiết lập, nhưng còn không phải là vì để thiếu niên biết việc ngày hôm qua cậu làm đối với hắn mà nói có bao nhiêu phạm quy sao?

Bây giờ phát triển như vậy tuy có hơi ngoài dự kiến, nhưng chưa chắc đã là chuyện không tốt, Diêm Thanh Viên toàn tâm toàn ý tin tưởng và thích, cuối cùng cũng bị dụ dỗ.

Nụ hôn của hai người thật ra cũng không thuần thục lắm, dù cho bọn họ dựa dẫm nhau lâu như vậy, nhưng vẫn trúc trắc như trước, chỉ là muốn dây dưa với người thương mà thôi.

Thói quen tắm rửa sạch sẽ của mình khiến hai bên không chút do dự, Diêm Thanh Viên cảm thấy mình hình như có chút nôn nóng, nhưng rốt cuộc nôn nóng ở đâu lại không thể diễn tả bằng lời, cậu chỉ cảm thấy vải vóc màu đen trước mắt rõ ràng khiến cho tâm trạng cậu kích động giờ đây lại có vẻ cực kỳ vướng bận, ngón tay không cách nào kiềm chế muốn xé rách cái gì đó.

Diêm Thanh Viên nôn nóng Nghiêm Hãn Hải thấy rõ ràng, từ trong sâu thẳm truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Nghiêm Hãn Hải đang nằm trên giường đột nhiên chống người lên, một nụ hôn nhẹ nhàng lại mang theo ý tứ không rõ rơi vào cổ nơi cậu rất nhạy cảm, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy vào lúc này tất cả sự chủ đạo của mình đều vì cái chạm này mà hóa thành bong bóng.

Thân thể bất giác mất đi sức lực, cậu bất giác thở dốc, nhưng tiếng thở dốc này lại xen lẫn tiếng cậu chưa từng thốt ra, mãnh liệt đến mức gần như kích thích Diêm Thanh Viên tỉnh táo, cậu chợt ý thức được mình đang làm gì.

Tay chân dựa vào nhau truyền nhiệt độ ấm áp, trong phòng sinh ra sự khô nóng nhàn nhạt, mọi vật trước mắt như bừng tỉnh, Diêm Thanh Viên nghe thấy tin mình đập dữ dội, cậu lập tức rướn người muốn chặn động tác của Nghiêm Hãn Hải.

Nhưng mà sự cự tuyệt của cậu không thành công, dưới một cỗ lực đạo không cách nào kháng cự đột nhiên đảo lộn vị trí, Diêm Thanh Viên từ thế chủ đạo lập tức đảo ngược, cậu không cách nào tiếp tục nằm yên, theo bản năng trở mình muốn lật người sang bên kia giường, nhưng lại bị Nghiêm Hãn Hải có chút cường thế đè lại lưng, trực tiếp đè thẳng lên bầu trời xanh.

"Đừng chạy." Giọng nói khàn khàn lộ ra thái độ hoàn toàn khác với bình thường, Diêm Thanh Viên không cách nào miêu tả rốt cuộc mình sợ hãi hay chờ mong, lúc hắn ghé sát vào tai mình, nhẹ nhàng thở vào vành tai cậu, Diêm Thanh Viên dường như bị hơi thở này lấy đi tất cả sức lực.

Đêm hôm ấy, Diêm Thanh Viên bị chạm vào một nơi mà cậu chưa bao giờ để bất cứ ai chạm vào ngoại trừ chính cậu, bàn tay ấm áp, di chuyển không theo quy luật, không quá thoải mái, nhưng lại giống như một cảnh sắc khác, trong một nút chạm nào đó, hình như Diêm Thanh Viên nhìn thấy pháo hoa nở rộ đầy trời, còn có một người khác cùng cậu thưởng thức phong cảnh như vậy.

Đầu hỗn loạn lộn xộn, nhiệt độ lúc tăng lúc giảm, Diêm Thanh Viên nghe thấy giọng của mình, dường như giọng của Nghiêm Hãn Hải đã vô tình thỉnh thoảng xen lẫn vào, đó là... Cảm giác tuyệt vời.

Đây chẳng qua chỉ là một lần giao lưu bình thường.

Tuy nhiên cả hai bên tham gia đều tìm kiếm sự đột phá trong sự ngây ngô, tràn đầy tin tưởng vào nhau.

Sáng hôm sau Diêm Thanh Viên đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, trợn tròn mắt, nhìn ánh ánh nắng ban mai rực rỡ ngoài cửa sổ, nheo mắt lại.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải lúc này đã mở hai mắt, không có vẻ gì là buồn ngủ, dường như hắn đã tỉnh rất lâu rồi.

Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Hãn Hải, đầu như bị rỉ sét không cách nào chuyển động, tay cậu sờ sờ mép gối đầu, không tìm thấy điện thoại của mình, nhớ đến trong phòng còn có đồng hồ treo tường lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trong phòng, trợn tròn mắt.

Đây... Đây... Cậu... Cậu ngủ nướng!

Không đúng, cho dù cậu không có đồng hồ báo thức cũng có thể thức dậy sớm, nhưng vì sao cậu lại ngủ nướng?

Á... Là do chuyện rất hoang đường đêm qua.

Hoang đường đến mức nào?

Hoang đường đến mức bây giờ Diêm Thanh Viên chỉ muốn chôn cậu ngay tại chỗ.

Cho dù cậu không đủ hiểu biết cũng biết rõ tối hôm qua mình không làm đến cuối cùng, nhưng Diêm Thanh Viên cũng biết rất rõ, chỉ là không làm đến cuối, nhưng những cái khác nên làm đều làm!

A, như vậy... Chuyện hoang đường như vậy, như vậy... Hoang đường như vậy...

Trong đầu Diêm Thanh Viên cũng chỉ có thế nhớ đến hai chữ hoang đường này.

Diêm Thanh Viên nghĩ vì sao mình có thể trong trạng thái hỗn loạn làm xong, sáng hôm sau tỉnh dậy lại có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết như vậy chứ?

Cậu thậm chí có thể nghĩ đến vẻ mặt lúc ấy của Nghiêm Hãn Hải, nhẫn nhịn, bất đắc dĩ, nhíu mày ngăn hạnh phúc, căng chặt, thả lỏng, tất cả những cảm xúc của Nghiêm Hãn Hải mà cậu chưa từng thấy, toàn bộ đều nở rộ trước mắt Diêm Thanh Viên.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy một Nghiêm Hãn Hải hoàn toàn khác thường ngày, tuyệt đối không muốn nhìn thấy một Nhưng Nghiêm Hãn Hải khác như vậy!

Diêm Thanh Viên biết lúc này Nghiêm Hãn Hải đang nhìn cậu từ sau lưng, lúc này Diêm Thanh Viên cảm thấy mình hoàn toàn không dám quay đầu nhìn đối phương, tất cả đều là ngượng ngùng và xấu hổ, còn có một chút không dám đối mặt với sự thật.

Nghiêm Hãn Hải nhìn thật lâu, dù thế nào cũng thấy đáng yêu, làn da lúc trước cảm thấy có hơi kỳ lạ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục trông rất đáng yêu, Nghiêm Hãn Hải cảm thấy có lẽ mình mắc phải một căn bệnh có tên là Diêm Thanh Viên, chữa không được.

Hắn ngồi dậy, lại thấy Diêm Thanh Viên đột nhiên quay đầu lại: "Sao hôm nay anh vẫn chưa đi làm?"

Nghiêm Hãn Hải: "..."

Một buổi sáng dịu dàng ngày hôm sau lẽ nào cách làm chính xác chính là nên đi làm à?

Diêm Thanh Viên nửa che mặt, từ kẽ ngón tay nhìn lén Nghiêm Hãn Hải, hôm nay rõ ràng không phải là cuối tuần, Nghiêm Hãn Hải hẳn là phải đi làm, nhưng hắn không đi?

Vì sao?

Bởi vì hôm qua rất hoang đường, sau đó bị thương thân thể?

Không phải đó chứ... Nhưng tình trạng của Nghiêm Hãn Hải dường như rất tốt, hơn nữa trông còn tốt hơn trước kia, Diêm Thanh Viên không cách nào diễn tả tâm trạng của mình, cậu vậy mà hy vọng Nghiêm Hãn Hải có thể đi làm đúng giờ, cậu cũng không cần xấu hổ như vậy!

Thật ra cảm xúc của Nghiêm Hãn Hải cũng có chút vi diệu, nhưng nhìn phản ứng của Diêm Thanh Viên, hắn ngược lại thản nhiên, đây có lẽ chính là nhìn thấy người khác sợ ngược lại mình không sợ nhỉ.

"Hôm nay không đi."

"Gì cơ?" Diêm Thanh Viên chưa kịp phản ứng.

"Hôm nay không đi làm." Nghiêm Hãn Hải cười khẽ.

"Là... Là như vậy hả? Vậy anh chờ em trở về thu dọn, làm bữa sáng liền nha." Nghiêm Hãn Hải không đi làm, vậy cậu đi làm là được rồi!

"Việc hôm nay em cần phải làm." Nghiêm Hãn Hải kéo tay Diêm Thanh Viên muốn chạy trốn, ngước mắt lên nói, "Hôm nay nội dung đi làm của em là ở cùng anh."

"...???" Diêm Thanh Viên mở to đôi mắt, không hiểu lí do.

"Đi mặc một bộ quần áo em thích." Nghiêm Hãn Hải ngồi dậy, nhớ đến bộ quần áo Diêm Thanh Viên mặc lần trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Mặc quần áo em cảm thấy đẹp, hôm nay sẽ đi hẹn hò."
Nhấn Mở Bình Luận