Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Người phụ nữ trung niên ăn mặc quần áo lộng lẫy xinh đẹp đi giày cao gót nhưng sải những bước dài nhưng thể đang rất vội bước ra khỏi sân bay, trong tay xách theo một cái hộp lớn không đưa cho người trông coi, người đón máy bay tiến lên muốn nhận lấy cái hộp nhưng bị người phụ nữ từ chối, người phụ nữ ngồi thẳng ở ghế sau, tháo kính râm xuống, đôi môi đỏ mọng nói: "Lái xe nhanh đi."

"Vâng, mẫu thân." Lúc này người ngồi ở ghế lái không phải là tài xế mà là con trai của người phụ nữ Nghiêm Trạch Thủy.

Vì Tịch Hạc sải chân đi nhanh dưới nắng nên đã đổ mồ hôi, bà cởi khăn choàng dùng để chống nắng xuống, dưới không khí mát mẻ trong xe chậm rãi thở một hơi nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên chút không vui: "Thời tiết nóng như vậy mà Viên Viên khai trương nhà hàng chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lượng khách chờ đợi không? Nên chọn thời tiết dễ chịu hơn, để khách hàng dù có phải xếp hàng chờ ba tiếng đồng hồ vẫn có thể chờ được."

"Rất nhiều công cụ che nắng tạm thời đã được dựng ở cửa, hơn nữa cũng đã chuẩn bị rất nhiều ghế xếp hàng." Nghiêm Trạch Thủy nói.

"Mẹ biết, mẹ thấy, nhưng hôm nay thời tiết nóng, thời tiết nóng như vậy chắc chắn không có nhiều kiên nhẫn chờ đợi, bảo Nghiêm Trạch Thanh chuẩn bị nước, mời mọi người, nếu thời gian chờ đợi vượt quá hai giờ, có thể chia sẻ cho mọi người thức uống mới làm."

"Em hai nhất định sẽ tính toán những chuyện này, mẫu thân, người không cần nhọc lòng."

"Nhiều người không?" Tịch Hạc cúi đầu mở điện thoại ra nhìn một bức ảnh toàn cảnh mà cứ cách một phút lại gửi tới, nhíu mày, "Hơi ít đấy, công tác tuyên truyền làm không đúng lúc à?"

"Suy cho cùng cũng chỉ là nhà hàng, mọi người đều cần thời gian để dùng bữa, số lượng khách hàng thì có hạn, không phải ai cũng sẵn sàng dành thời gian chờ đợi, mọi người đều hy vọng sẽ lên kế hoạch cho những ngày cuối tuần của mình hợp lý hơn." Nghiêm Trạch Thủy biết Tịch Hạc nhất định biết sự thật này, chỉ là ngay cả Tịch Hạc cũng sẽ tỏ ra không thành thục khi đối đãi với Diêm Thanh Viên.

"Vậy thì hãy khiến thời gian chờ đợi của họ trở nên có ý nghĩa, sao không lên kế hoạch biểu diễn chương trình trước? Khách đang chờ đợi được thoải mái giải trí, thời tiết nóng như vậy chi bằng đặt máy điều hòa bên ngoài để giảm nhiệt độ, lẽ ra không nên mở nhà hàng ở bên ngoài, mở trong trung tâm thương mại không tốt sao?"

Nghiêm Trạch Thủy vừa ứng phó với Tịch Hạc, vừa nở nụ cười bất đắc dĩ khi nghe những lời của Tịch Hạc.

Khoảng thời gian này tình cờ đang trong thời kỳ phát triển bên nước ngoài, vậy nên phải vội vàng quay về để tham dự lễ khai trương nhà hàng Viên Hải mà Diêm Thanh Viên vừa thành lập, hơn nữa lúc ở nước ngoài lúc nào cũng theo dõi hướng đi bên này, quản lý chụp ảnh không được, còn muốn anh đặc biệt đi chụp ảnh.

Đối với thân phận của bọn họ, ngay cả một nhà hàng kiếm được nhiều tiền cũng không bằng một góc của họ, nhưng một nhà hàng nhỏ như vậy đã ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của tất cả họ, lý do quan trọng nhất còn không phải là vì nhà hàng này là do Diêm Thanh Viên mở ra sao?

Tên nhà hàng Viên Hải được lấy từ hai chữ cuối của Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải, các đầu bếp trong đó đều là bạn học của Diêm Thanh Viên khi cậu học ở trường đầu bếp tuyển dụng, đây đều là sau khi từ chối đầu bếp Nghiêm Kỳ Thúy cử người đến thương lượng.



Dù sao đầu bếp mà Nghiêm Kỳ Diệu coi trọng cũng không còn là cấp độ mà một nhà hàng nhỏ có thể tuyển dụng, mỗi lần nghĩ đến đây Nghiêm Trạch Thủy đều cảm thấy buồn cười.

Có lẽ vì sự tồn tại của Diêm Thanh Viên, hoàn cảnh trong nhà họ ngày càng tốt hơn, mà Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc cũng dần bộc lộ bản tính của bậc cha mẹ sủng con mình không giới hạn, theo sự thay đổi của cha mẹ, bọn họ làm vãn bối cảm nhận được sự nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có, cùng với... Bất lực chưa từng có.

Viên Viên nhà bọn họ luôn có thể phóng đại phần mềm mại trẻ con trong tính cách của bọn họ, lại đắm chìm trong chút buông thả hiếm có này.

Diêm Thanh Viên đã suy nghĩ về việc mở một nhà hàng ở đâu trong năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, mặc dù tất cả họ đều định dùng tài sản riêng để mua cổ phần, nhưng không ngờ rằng Diêm Thanh Viên lại lén lút tiết kiệm tất cả số tiền lương có thể tiết kiệm được, từ tiền thuê nhà đến tiền trang trí vậy mà cũng chưa từng hỏi tiền của họ.

"Tài sản của thằng bé hẳn là có chút khó khăn, trừ đi tiền thuê nhà, trang trí và nguyên liệu, phỏng chừng chỉ có thể chống đỡ tiền lương nhân viên trong khoảng thời gian ngắn chứ không thể sinh lời, nếu ngay từ đầu không thể tạo dựng danh tiếng tốt e rằng sẽ xảy ra vấn đề." Tịch Hạc rất lo lắng, vô cùng lo lắng, tính cách của Viên Viên nhất định sẽ giấu diếm không để mọi người lo lắng, cuối cùng tự mình gánh vác mà không biết vấn đề xảy ra ở đâu, vậy thì khiến cho người ta đau lòng biết bao.

"Không sao đâu mẫu thân, em hai quản lý ngân quỹ mà." Dù sao cũng là Nghiêm Trạch Thanh, em hai xuất sắc đến mức khiến anh tự thấy không bằng, "Huống chi em ba cũng đang hỗ trợ, em ấy sẽ không để Viên Viên chịu thiệt thòi."

Tịch Hạc nghĩ: "Con nói rất đúng, lát nữa mẹ muốn nói chuyện với Nghiêm Hãn Hải, để thằng bé lấy tiền từ chỗ mẹ."

Khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy nở nụ cười gượng, Nghiêm Hãn Hải đã hoàn toàn kế thừa vị trí gia chủ trên thực quyền, sao có thể thiếu chút tiền này?

Có điều Nghiêm Trạch Thủy cũng không dám nói, thái độ của cha mẹ đối với nhà hàng của Viên Viên đều là dựa trên tính chất để con mình chơi chơi cho vui*, nhưng anh biết Diêm Thanh Viên nghiêm túc thế nào đối với nhà hàng này.

*玩票 (Ngoạn phiếu): Chơi cho vui, không phải làm nghiêm túc.

Anh còn nhớ lúc Diêm Thanh Viên chọn địa điểm mở nhà hàng đã lo lắng nói với anh muốn về thành phố nhỏ mở nhà hàng, lúc ấy trong ý kiến của anh xen lẫn một chút lòng riêng.

Nếu ở nơi xa như vậy bọn họ muốn gặp nhau sẽ rất khó, làm nhà hàng không có ngày nghỉ, hơn nữa nếu như vậy Nghiêm Hãn Hải sẽ phải chạy đi chạy lại rất vất vả, cuối cùng sau khi Diêm Thanh Viên suy nghĩ xong đã từ bỏ ý định này, cuối cùng quyết định mở nhà hàng mà cậu vẫn muốn mở trong trung tâm thương mại gần nhà.

Mặc dù rất đáng khinh, nhưng anh hy vọng Diêm Thanh Viên có thể ở bên cạnh họ.

Sau khi xuống xe, Tịch Hạc từ xa liếc nhìn hàng người xếp hàng, mặc dù không quá hài lòng với chiều dài, nhưng sau khi nhìn xung quanh xác nhận hàng đợi ở nhà hàng Diêm Thanh Viên là dài nhất, cũng vì vậy mà cực kỳ hài lòng.

Tịch Hạc trang điểm xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt không ít người, ai cũng có thể nhận ra đây là một người phụ nữ thành thục hấp dẫn, bà trực tiếp bước vào nhà hàng, nhìn thấy Diêm Thanh Viên lúc này mặc đồng phục nhà hàng đang lách qua nhà hàng đông đúc.

"Mẫu thân." Nghiêm Trạch Thanh ở quầy, đeo kính trở lại, ăn mặc rất lịch sự, cố gắng kìm nén cảm giác nham hiểm tự nhiên của y, vô cùng đẹp trai.

Tịch Hạc nhìn con trai mình một cái, cũng không quá hứng thú, đối với việc Nghiêm Trạch Thanh chủ động từ bỏ công việc ở Nghiêm gia rồi bắt đầu làm nghề tự do thật ra ít nhiều gì cũng có chút bất mãn, nhưng cũng không quá bắt buộc như trước nữa, bây giờ nhìn Nghiêm Trạch Thanh làm việc đàng hoàng với Diêm Thanh Viên, thái độ cũng đã dịu đi khá nhiều.

"Thế nào rồi?" Tịch Hạc nửa tựa vào quầy lễ tân, cúi đầu nhìn quầy thu ngân của Nghiêm Trạch Thanh.

"Ngày đầu tiên, hoạt động diễn ra bình thường." Nghiêm Trạch Thanh nói.



Tịch Hạc nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thanh, bà biết rõ năng lực của Nghiêm Trạch Thanh, khẳng định sẽ không xảy ra sai sót về tiền bạc, cũng yên tâm.

Lúc này Tịch Hạc đặt cái hộp mình mang theo lên quầy, mở ra: "Trưng bày cái này ở quầy."

Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy cùng cúi đầu, sau khi nhìn thấy đồ trong hộp thì rơi vào trầm mặc.

Đây là vật trang trí được thiết kế thành cây may mắn, tặng vật trang trí là món quà bình thường đối với cửa hàng mới khai trương, chưa kể thiết kế của cây may mắn cũng rất độc đáo, nhưng mà...

Đá quý khảm trên cây may mắn có nhiều màu sắc khác nhau, thông qua thiết kế sắp xếp hợp lý hoàn hảo, vẻ đẹp độc đáo nhất của một số loại đá quý có thể được thể hiện đầy đủ, giảm thiểu khung hình để cho mặt đẹp nhất của đá quý được thể hiện ra.

"Như vậy không tốt lắm đâu." Nghiêm Trạch Thủy cũng nói.

"Tặng quà khai trương cho Viên Viên." Tịch Hạc nhướng mày liếc xéo Nghiêm Trạch Thủy, "Không tốt chỗ nào?"

"Có lẽ sẽ tăng khả năng bọn trộm cướp sẽ đột nhập qua cửa sổ." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh không lớn, người ở đây nhìn thấy liền biết giá trị của mấy thứ này là bao nhiêu.

Bất kỳ một viên đá quý nào trong số này đều có thể được bán với giá cực cao, không ngoa khi trực tiếp mua toàn bộ trung tâm thương mại với bất kỳ viên nào trong số chúng, những thứ như vậy được đặt ở mặt tiền cửa hàng, khiến những người biết nhìn hàng nhìn rồi thì nhịn không được nhìn mãi.

"Thứ này chỉ để ngắm thôi, không phải để ngắm thì mua để làm gì?" Tịch Hạc rõ ràng rất hài lòng với món quà của mình.

Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn cây may mắn kia, suy đoán những viên đá quý này vốn là được bán riêng, Tịch Hạc mua từng viên đá quý và nhờ một người đặc biệt thiết kế hình dạng rồi khảm chúng, chi phí thiết kế và vật liệu e rằng lại càng là mức giá không nhỏ.

Sau khi suy nghĩ, y đặt nó lên quầy, sau đó gửi tin nhắn cho Diêm Đàm để bảo anh ấy mua két sắt về, thứ này nếu mất e rằng Diêm Thanh Viên có thề khóc đến hết nước mắt.

Diêm Thanh Viên nhìn thấy bóng dáng của Tịch Hạc, hai mắt lập tức sáng ngời, trong lúc rảnh rỗi đột nhiên nhanh chóng chạy đến chiếc tủ bên cạnh, lấy ra hai cái bình chè đậu xanh dường như được tự tay làm chạy đi, lon ton chạy đến ôm chặt lấy Tịch Hạc, hơn nữa còn nhét thẳng chè đầu xanh vào tay Tịch Hạc.

"Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đến thăm con!"

Diêm Thanh Viên còn chưa nói hết, phía sau đã có người gọi phục vụ, không đợi Tịch Hạc trả lời liền nhanh chóng quay đầu đi tiếp khách.

Tịch Hạc nghiêng đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua chè đậu xanh trong tay, trên ly chè đậu xanh có viết hai chữ 'cho mẹ', khóe miệng Tịch Hạc bất giác cong lên.

Con dâu thật tốt.

Đáng yêu hơn con trai mình nhiều.

Tịch Hạc âm thầm xúc động, sau đó nói: "Vừa rồi Viên Viên ôm mẹ."



"Vâng, con thấy rồi." Trong tay Nghiêm Trạch Thủy cũng được Diêm Thanh Viên nhét một ly chè đậu xanh, tiện tay mở ra, chè đậu xanh mát lạnh mang theo một chút vị ngọt xua tan hơi nóng.

"Gọi người tới giúp đi, Viên Viên sắp lo không nổi rồi." Tịch Hạc rất tự nhiên nói, sau đó chụp một bức ảnh gửi cho Nghiêm Kỳ Thúy.

"Lúc đầu con cũng nghĩ như vậy, Viên Viên từ chối, nói muốn trả lương, nhưng trước mắt em ấy cần kiểm soát chi phí." Nghiêm Trạch Thủy biết nhất định sẽ rất vất vả, cũng hiểu được đề nghị của Tịch Hạc là vì đau lòng Diêm Thanh Viên, nhưng nhà hàng của Diêm Thanh Viên, quả nhiên vẫn phải do Diêm Thanh Viên làm chủ.

"Nghiêm Hãn Hải đâu?" Tịch Hạc nhìn một vòng không tìm được người.

"Ở sau bếp." Nghiêm Trạch Thanh nói.

Dường như Diêm Thanh Viên không muốn vẻ ngoài quá đẹp của Nghiêm Hãn Hải cộng điểm cho cửa hàng, dù sao Nghiêm Hãn Hải có công việc riêng không thể ở đó mọi lúc, vì vậy hắn được phân công ở sau bếp.

Tịch Hạc nhìn lướt qua điện thoại, cầm lên đưa cho Nghiêm Trạch Thủy: "Từ công ty của con điều động vài người đến giúp đỡ, phụ thân con đã nói như vậy."

Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nghiêm Kỳ Thúy, dở khóc dở cười, kiểu sủng ái này thì có hơi quá rồi.

"Mẫu thân à, để Viên Viên tự mình quyết định đi."

Đôi mắt hình viên đạn của Tịch Hạc liếc nhìn Nghiêm Trạch Thủy một cái, không hài lòng trong im lặng.
Nhấn Mở Bình Luận