Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Lúc này trong phòng trà tầng trệt của tòa nhà Nghiêm thị, hai nữ nhân viên đang tận hưởng giờ nghỉ trưa, hai người mang theo cơm hộp đến, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Gần đây sao cứ cảm thấy ăn liên hoan đặc biệt thường xuyên ấy nhỉ, không biết bà có phát hiện ra hông? Hình như thỉnh thoảng lại có người đề nghị muốn ăn liên hoan, hơn nữa mỗi lần liên hoan đều tổ chức ở nhà hàng Viên Hải." Nữ nhân viên A ăn một miếng đồ ăn.

Nữ nhân viên B trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn nữ nhân viên A, lúc này nữ nhân viên A lộ ra vẻ hoang mang, vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn cô? Giống như chuyện gì đó khiến người ta sốc lắm vậy.

"Không phải bà không biết đó chứ? Đây không phải là bí mật đã công khai sao?" Nữ nhân viên B nói lảm nhảm liếc nhìn xung quanh, xác định không có người nghe lén thì mới nhỏ giọng nói, "Ông chủ nhà hàng kia, bà vẫn nhớ phải không?"

"Nhớ chứ, là một ông chủ nhìn rất trẻ tuổi đáng yêu." Nữ nhân viên A cũng bị ảnh hưởng, cố ý hạ thấp giọng nói.

"Bà tới sau nên có thể không biết, về chuyện này, haiz, thật sự không thể dùng hai ba câu để giải thích rõ ràng được, bà chỉ cần biết là ông chủ nhỏ này và Nghiêm tổng có quan hệ rất thân thiết là được." Nữ nhân viên B xúc động nói.

"Quan hệ thân thiết, với Nghiêm tổng nào? Họ hàng hả?" Nữ nhân viên A kinh ngạc, cô không ngờ vậy mà còn có thể nghe được một bí mật như vậy.

"Cậu ấy là người yêu đồng tính của gia chủ, hơn nữa đã ở nhà chủ tịch rồi, quan hệ siêu tốt."

Nữ nhân viên A hít hà một hơi.

"Bây giờ tất cả nhân viên của công ty đến nhà hàng Viên Hải để tổ chức liên hoan chi tiêu bao nhiêu thì về công ty sẽ được công ty hoàn trả toàn bộ, không giới hạn! Vì vậy vừa có thể ăn nhiều lại ngon, một số người vì lấy lòng Nghiêm tổng còn đặc biệt không cần hoàn trả, sau đó cấp trên sẽ phát thưởng cho người tổ chức, tuy rằng không nhiều nhưng đều là cơ hội tốt đoạt được sự ưu ái của Nghiêm tổng đó."

"Khó trách... Khó trách mà!" Nữ nhân viên A toát mồ hôi lạnh, "Tôi đã nói mà, mặc dù đồ ăn ở nhà hàng Viên Hải rất ngon nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày, thì ra chuyện là như vậy."

"Bà tới sau nên không biết, bà không biết đấy thôi, chứ nhân viên thu ngân của nhà hàng Viên Hải ấy, ánh mắt người đàn ông thoạt nhìn có chút giống anh em, thật ra là nhị thiếu gia Nghiêm gia đó, Nghiêm Trạch Thanh đấy!"

"Chời... Đây đã không còn là quan hệ họ hàng nữa đâu, đây hoàn toàn là do nhà mình mở rồi!" Nữ nhân viên A xúc động nói.



"Chậc, bà không hiểu rồi, cái này khác với nhà hàng do nhà mình mở, bây giờ Nghiêm gia lớn như vậy còn quan tâm đến tiền của một nhà hàng nhỏ sao? Đó là vì ông chủ nhà hàng có địa vị rất lớn trong Nghiêm gia! Bởi vì bọn họ cưng chiều ông chủ nhỏ, cho nên mới trong tối ngoài sáng đưa tiền cho người ta!"

"Không đến mức như vậy mà?" Nữ nhân viên A hít một hơi không khí lạnh.

"Sao không đến mức, chủ tịch hội đồng quản trị Nghiêm, chủ tịch Nghiêm Kỳ Thúy ấy chắc bà cũng biết mà ha, mặc dù chúng ta rất ít thấy, nhưng ông ấy đặc biệt dẫn người từ nước ngoài đến nhà hàng Viên Hải ăn liên hoan, những người đó là nhân vật lớn thế nào bà không tưởng tượng được đâu, chạy về trong nước chỉ để ăn một bữa liên hoan như vậy, bà ngẫm lại xem chủ tịch cưng chiều ông chủ nhỏ kia biết bao!"

"Sao có thể cưng chiều đến như vậy, cậu ấy không phải chính là người yêu của gia chủ sao? Đây chẳng phải là đang muốn lấy lòng sao?"

"Lấy lòng? Chủ tịch còn cần lấy lòng à? Con trai thứ ba của chủ tịch bây giờ sắp kế thừa vị trí gia chủ, bên Nghiêm Y bây giờ cơ bản là sống ẩn ngoại trừ những dịp quan trọng, tất cả thực quyền đều nằm trong tay Nghiêm Hãn Hải, thân phận chủ tịch càng là nước nổi bèo nổi, cho dù là người yêu, vậy còn cần lấy lòng à?" Vẻ mặt nữ nhân viên B như kiểu bà đúng là không hiểu gì hết.

"Nhưng... Nhưng sao có thể cưng chiều một người đến mức như vậy? Không có lý mà? Dính bùa sao?" Nữ nhân viên A cảm thấy không thể tin nổi.

"Cái này không gọi là cưng chiều." Nữ nhân viên B lén nhìn thoáng qua vẫn lo lắng hạ thấp giọng tới gần nữ nhân viên A, "Lúc bà đi nhà hàng Viên Hải, chẳng lẽ không phát hiện xung quanh không có nhà hàng nào nữa sao?"

Nữ nhân viên A gật đầu, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ cục: "Lẽ nào?"

"Không sai! Toàn bộ nhà hàng đều bị đuổi ra ngoài, không còn sót lại một cái!" Nữ nhân viên B càng hạ thấp giọng nói, "Là thật đó, phu nhân làm như vậy, chủ tịch ngầm đồng ý, chỉ là để tránh cho ông chủ nhỏ suy nghĩ nhiều nếu lỡ như người khác chọn thứ khác, dù sao những cửa hàng gần cửa hàng ông chủ nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều bị thu mua hơn nữa đuổi đi, bây giờ miễn là các doanh nghiệp mới định cư không kinh doanh dịch vụ ăn uống, tiền thuê có thể giảm một phần ba."

Lập tức nữ nhân viên A xoa xoa cánh tay, toàn thân ớn lạnh: "Đúng là đáng sợ quá, đây là thế giới tư bản gì vậy chứ."

"Còn không phải sao, giá như tui có số tốt như vậy thì tuyệt quá." Nữ nhân viên B vừa ăn một mình vừa nói, "Bây giờ ai nấy đều muốn làm quen với ông chủ nhỏ, trong đó bà có phát hiện ra một chuyện vô cùng bí ẩn không, mỗi lần chỉ cần ông chủ nhỏ trông như đang vô cùng vui vẻ, Nghiêm tổng... Tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy cũng sẽ tốt, khi đó sẽ không dễ nổi giận, chuyện này tui cũng chỉ nghe nói, chức vị của tôi không gặp được Nghiêm tổng, nhưng nghe nói đúng là có chuyện như vậy."

"Này... Này, nếu nói trưởng bối yêu thương con dâu tui còn hiểu được, nhưng anh cả yêu thương con dâu thì sao lại như vậy? Yêu ai yêu cả đường đi à? Không lẽ người bên cạnh không nghĩ nhiều sao?" Nữ nhân viên A cảm thấy hôm nay mình nghe được những chuyện hóng hớt giật gân.

"Haiz, chuyện này tui cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói nhiều người biết lý do lắm, nhưng mọi người cam chịu không nói." Nữ nhân viên B nói rồi thở dài thật dài, "Mỗi người mỗi số, đó chính là một nhà hàng nhỏ, dựa lưng vào cây đại thụ Nghiêm gia này, cho dù không kiếm tiền cũng không sao cả, đoán chừng ông chủ nhỏ kia cũng ra ngoài chơi chơi cho vui."

"Nhưng đồ ăn của nhà hàng Viên Hải quả thật vô cùng ngon." Nữ nhân viên A nghĩ, "Chơi chơi cho vui cũng không làm được ngon như vậy đúng chứ?"

"Ai biết được, có thể thật sự có thiên phú về mặt này, haiz, thật sự hâm mộ chết được, tui cũng hy vọng có được nhà chồng thương tui như vậy, đúng là khiếp trước cứu cả thế giới mới có thể tìm được nhà chồng như vậy." Nữ nhân viên B xúc động cực kỳ, thở dài thườn thượt.

"Bà nỗ lực thì vẫn được mà, không phải còn hai người độc thân sao?" Nữ nhân viên A trêu chọc.

"Đừng nghĩ nữa, người như vậy sao có thể đến lượt chúng ta?"

Ở bên ngoài phòng trà, không ai nhìn thấy ông chủ nhỏ mà họ đang nói đến chạy lon ton qua lối đi trong giờ nghỉ trưa yên tĩnh, còn xách theo hộp đồ ăn vào lúc này.

——

Ông chủ nhỏ của nhà hàng Viên Hải xuất hiện trong tòa nhà của doanh nghiệp Nghiêm thị, Diêm Thanh Viên gõ cửa rồi im lặng chờ đợi.

Cánh cửa được mở ra, Nghiêm Hãn Hải lọt vào tầm nhìn của Diêm Thanh Viên từ ánh sáng của văn phòng.

Thanh niên chính trực Nghiêm Hãn Hải đã hoàn toàn thoát khỏi sự non nớt của thiếu niên, toàn thân đều là khí chất thành thục và thận trọng, dung mạo của hắn trầm ổn hơn nhiều so với vẻ đẹp quá sắc bén trước kia, đôi mắt đen nhánh có thể khiến bất cứ ai sinh ra cảm giác tin cậy.

Nghiêm Hãn Hải rũ mắt cúi người, dùng đôi tay thon đẹp cầm lấy hộp thức ăn trong tay Diêm Thanh Viên, màu sắc đôi tay kia trông khỏe mạnh làn da rất tốt, có thể thấy bình thường bảo dưỡng đến mức nào.

"Hôm nay em mang đến món ăn thử, muốn cho anh nếm thử." Ánh mắt thiếu niên sáng lấp lánh, khi nhìn Nghiêm Hãn Hải tràn đầy vui mừng chia sẻ, "Hôm nay đầu bếp bánh ngọt được ba mời từ nước ngoài đến nhà hàng của chúng ta để dạy món tráng miệng ngọt á, nghe nói ông ấy sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, vậy nhà hàng của chúng ta có thể chuẩn bị món tráng miệng sau bữa ăn rồi!"

Đôi mắt đen nhánh và sâu của Nghiêm Hãn Hải sẽ khiến người nhìn khó chịu, nhưng khi đôi mắt này nhìn về phía Diêm Thanh Viên, tất cả bóng tối dường như bị xua tan, chỉ còn lại dấu vết của sự mềm mại và ấm áp.

Diêm Thanh Viên bày các hộp thức ăn ra từng lớp, mùi thơm tươi mát của thức ăn lập tức tràn ngập văn phòng, tăng thêm một chút sức sống cho văn phòng màu lạnh không sáng sủa.

"Ừm." Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải từ trên người Diêm Thanh Viên dời đi, cúi đầu nhìn món điểm tâm ngọt mới của Diêm Thanh Viên, quá đáng yêu, món tráng miệng ngọt nho nhỏ làm thành hình thú cưng, mềm mềm như thể có độ đàn hồi cực tốt, không hiểu sao Nghiêm Hãn Hải nhìn món tráng miệng mềm mại trắng tròn kia lại nghĩ đến cảnh tượng ánh mặt trời sáng sớm thức dậy chiếu lên người thiếu niên.

Nghiêm Hãn Hải nhắm mắt lại, từ sau khi hoàn toàn nhấm nháp được niềm vui ở một phương diện nào đó, nhìn thấy Diêm Thanh Viên thì luôn không thể nhịn được muốn đến gần, giống như sự xúc động vẫn luôn đè nén trong lòng bị Diêm Thanh Viên hoàn toàn phóng thích, không cách nào bắt đầu lại.

"Em tự làm sao?" Nghiêm Hãn Hải cầm lấy bánh sữa thỏ trắng như tuyết trong đó, hỏi.

"Đúng vậy, vốn còn những hình dạng khác nữa, nhưng em nghĩ sẽ đáng yêu hơn nếu dùng hình con thỏ trắng." Diêm Thanh Viên vô thức nói.

Nhưng Nghiêm Hãn Hải cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, màu trắng, con thỏ, những từ này không hiểu sao lại khiến hắn nghĩ đến vẻ ngoài trắng nõn xinh đẹp của Diêm Thanh Viên dưới ánh mặt trời vào buổi sáng, ngón tay tựa như trong suốt kéo lấy quần lót màu trắng, nơi thần bí mà hắn yêu thích từng chút từng chút một quấn lấy hắn, Nghiêm Hãn Hải che kín mặt.

Gần đây... Có phải hắn xảy ra vấn đề gì không?

"Hôm nay em vất vả lắm mới để được anh hai ở lại để đến đây vào buổi trưa đó, bình thường em không có cơ hội như vậy để đến văn phòng của anh vào buổi trưa đâu nha." Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Hãn Hải lúc này đã ngồi trên ghế ông chủ, dứt khoát trực tiếp ngồi trên đùi Nghiêm Hãn Hải, lập tức cảm nhận được cả người Nghiêm Hãn Hải căng chặt, lén cong khóe miệng nói, "Không ngờ buổi trưa văn phòng vắng vẻ như vậy, cảm thấy cũng chỉ có hai chúng ta."

Giữa lông mày Nghiêm Hãn Hải nhảy dựng lên, đây đã không còn là ảo giác của hắn nữa.

Diêm Thanh Viên rõ ràng đang ám chỉ hắn cái gì đó.

"Trong khoảng thời gian này công việc của anh rất vất vả, chờ anh làm việc xong, chúng ta tìm một nơi để chơi đi." Diêm Thanh Viên bóc vỏ bánh sữa thỏ trong tay Nghiêm Hãn Hải, đút vào miệng Nghiêm Hãn Hải.

Vị ngọt nhẹ của sữa lan tỏa trong miệng, vị của bánh sữa thỏ không hề gắt, nhẹ mà ăn rất ngon.

"Trông rất ngon." Ánh mắt Diêm Thanh Viên lúc này len lén nhìn Nghiêm Hãn Hải, mím môi cười.

"Hương vị..." Nghiêm Hãn Hải vẫn đang tự hỏi làm thế nào để Diêm Thanh Viên nếm trải chính xác hơn, lại đột nhiên bị thiếu niên hôn.

Dường như thiếu niên đang cố ý dụ dỗ hắn, xâm nhập vào miệng hắn nhẹ nhàng hút lấy hương sữa còn sót lại, Nghiêm Hãn Hải không chút khách khí đảo khách thành chủ, hôn sâu hơn nụ hôn mà thiếu niên tự mình đưa lên.

Hai má Diêm Thanh Viên ửng hồng che đôi môi hơi sưng lên ra khỏi văn phòng, bước chân nhẹ nhàng, ở nơi không ai nhìn thấy che miệng cười trộm.

Gần đây có lẽ là do bọn họ quá bận rộn, cũng lâu rồi không vuốt ve an ủi, Diêm Thanh Viên ngồi không yên nên làm một chút thủ đoạn nhỏ.

Ví dụ như, đồ ăn bồi bổ tinh lực.

Ví dụ như, lời nói ám chỉ nè.

Ví dụ như... Diêm Thanh Viên lén cười ra tiếng.

Bọn họ đã hẹn rồi.

Đêm nay vuốt ve an ủi nha!

Khà khà khà khà khà.
Nhấn Mở Bình Luận