Nghiêm Hãn Hải nhìn tin nhắn Diêm Thanh Viên gửi đến, khẽ nhíu mày, dừng công việc trong tay, dựa vào ghế, suy nghĩ về sự bất thường của Diêm Thanh Viên trong khoảng thời gian này.
Đối với người yêu luôn chú ý đến Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải dù bận rộn nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của Diêm Thanh Viên, làm sao hắn có thể không biết những thay đổi của Diêm Thanh Viên trong hai ngày qua.
Vì sao? Lí do là gì?
Nghiêm Hãn Hải không nhớ trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì khiến Diêm Thanh Viên vô cùng lo lắng, hắn không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào từ bất cứ đâu.
Nghiêm Hãn Hải suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Nghiêm Y.
"Sao thế?" Nghiêm Y nhận được điện thoại của Nghiêm Hãn Hải, giọng điệu rất nhẹ nhàng, từ khi từ chức gia chủ, y đã có thể thể hiện tài năng của mình trong lĩnh vực mình yêu thích, mà năng lực của Nghiêm Hãn Hải và cả nhà họ đều rất tốt hoàn toàn không cần lo lắng, Nghiêm Y cảm thấy mình thực sự đang sống một cuộc sống lý tưởng.
"Tôi cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Nghiêm Y: "..."
Cuộc sống lý tưởng của y cứ như vậy bị phá vỡ sao?
Nghiêm Y lập tức trở nên căng thẳng: "Sao... Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Sao cậu đột nhiên muốn nghỉ ngơi... Không phải... Không phải không muốn làm gia chủ nữa đó chứ?"
Nghiêm Y ít nhiều cũng có chút do dự, Nghiêm Hãn Hải trông giống như muốn làm gì thì làm, chuyện thật sự không muốn làm có lẽ thật sự sẽ tùy ý buông bỏ không muốn làm nữa.
"Hai ngày nay trạng thái của Viên Viên không đúng lắm, tôi cần kỳ nghỉ để làm bạn với em ấy."
Nghe được lý do của Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Y ngược lại thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: "Chỗ nào không đúng?"
Cơ hội Nghiêm Y tiếp xúc với Diêm Thanh Viên rất nhiều, y thích để Diêm Thanh Viên thử nghiệm nhiều tác phẩm mới, y còn sử dụng những món đồ chơi nhỏ mới được thiết kế của mình để làm thành phẩm làm quà tặng kèm sau bữa ăn của nhà hàng Viên Hải, thường xuyên qua lại Nghiêm Y phát hiện mình thật sự rất thích cậu bạn nhỏ này, đứa nhỏ này đáng yêu hơn Nghiêm Hãn Hải nhiều.
"Không biết."
Nghiêm Y nhíu mày, chuyện Nghiêm Hãn Hải không biết? Tính cách của đứa nhỏ Diêm Thanh Viên kia không phải cái gì cũng viết hết trên mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cùng sao?
Nếu ngay cả Nghiêm Hãn Hải cũng không biết, có lẽ thực sự là vấn đề rất nghiêm trọng, Nghiêm Y nghĩ, theo bản năng nhìn vào hành trình của mình, rất đáng tiếc là từ sau khi y bắt đầu ngành thiết kế đồ chơi thì không còn công việc nào 'nhất định phải tham gia'.
"Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi làm, cậu nghỉ đi." Nghiêm Y đột nhiên nhíu mày, "Gần đây bên cạnh cậu chắc là không xuất hiện người kỳ lạ nào khiến đứa nhỏ kia ghen đấy chứ?"
Nghiêm Hãn Hải ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Nghiêm Y:...
Thật là, không đáng yêu tí nào.
——
Nghiêm Trạch Thanh nghe Nghiêm Hãn Hải nghỉ, ngược lại cũng không ngạc nhiên, hoặc là nói trong khoảng thời gian này Diêm Thanh Viên như mất hồn mất vía, mọi người đều nhìn thấy.
Không phải không nôn nóng, chỉ là y không hy vọng chuyện này phản ứng của Nghiêm Hãn Hải chậm hơn y, là người yêu của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải nhất định phải gánh vác trách nhiệm của hắn với tư cách là người yêu, bất cứ lúc nào cũng phải quan tâm đến cảm xúc của người yêu.
Tịch Hạc gọi điện thoại: "Gần đây mẹ muốn ra ngoài đi du lịch, bảo Viên Viên chuẩn bị đi, mẹ dẫn thằng bé đi."
Khi Nghiêm Trạch Thanh nghe câu này thì biết đối phương nhất định biết tâm trạng Diêm Thanh Viên gần đây không tốt, cho nên mới làm như vậy, y nghĩ rồi nói: "Nghiêm Hãn Hải đã xin nghỉ dài hạn, trong khoảng thời gian này chắc là sẽ ở cạnh Viên Viên."
Tịch Hạc ở đầu dây bên kia im lặng một lát, cuối cùng đơn giản đáp một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Nghiêm Trạch Thanh ngồi ở quầy, ngước mắt nhìn người đang nằm sấp trên bàn ngủ trưa, đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh cậu.
Diêm Thanh Viên đã trưởng thành hơn rất nhiều so với đứa nhỏ trước đây, dần dần học được cách xử sự khéo léo, học cách làm người.
Cao lên rồi, cũng... So với dáng vẻ đáng yêu không phân nam nữ đến bây giờ cao lớn trông thanh tú hơn, là người vẫn luôn nhìn Diêm Thanh Viên trưởng thành, Nghiêm Trạch Thanh ngẫu nhiên sinh ra cảm giác xúc động.
Tính cách con người có thể thay đổi theo hoàn cảnh, nhưng bản chất sẽ không, dù lớn lên bao nhiêu đi chăng nữa thì cách đứa trẻ này nhìn họ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Nghiêm Trạch Thanh ngồi đối diện Diêm Thanh Viên, chưa từng thay đổi còn có thói quen xấu tiềm ẩn của đứa nhỏ này, đối với chuyện lo lắng phản ứng đầu tiên không phải là nói ra tìm kiếm sự giúp đỡ, mà là tự mình gánh vác.
Ngón tay lặng lẽ quấn lấy ngọn tóc của Diêm Thanh Viên, dường như gần đây không ngủ ngon nên ban ngày lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật, bây giờ lại ngủ say trong cửa hàng ấm áp.
Nhìn nhìn, Nhìn, ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh dần dần trở nên dịu dàng hơn.
Mái tóc được đầu ngón tay quấn quanh, được nhẹ nhàng chơi đùa, Nghiêm Trạch Thanh đang nghĩ có nên đưa Diêm Thanh Viên đi thay đổi tạo hình mới, trở thành một người đẹp trai thời thượng hay không.
Diêm Thanh Viên càng lớn càng đẹp, nhiều cô gái trẻ đã đến cửa hàng để xem cậu, điều này khiến Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy tự hào lắm.
Lúc trước Diêm Thanh Viên ở trường không tìm được người bạn nào, hiện tại đã trở thành ngôi sao lấp lánh trong đám đông, Viên Viên nhà y quả nhiên lúc nào cũng là tốt nhất.
Diêm Thanh Viên nhíu mày, nức nở một tiếng, sợi tóc từ ngón tay Nghiêm Trạch Thanh trượt xuống, cậu ngồi dậy, trên mặt in đầy vết hằn, trông hơi ngốc, còn sót lại cảm giác buồn ngủ và không biết mình đang ở đâu, khiến Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
"Vẫn chưa có khách, em ngủ thêm một lát nữa cũng được." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Bây giờ Diêm Thanh Viên rất thích ngủ trưa, có là do buổi tối Nghiêm Hãn Hải dùng sức quá sao? Hay là... Có thai sao? Nghiêm Trạch Thanh bị choáng ngợp bởi não bổ của mình.
Diêm Thanh Viên mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, dường như thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt tập trung, dần dần lộ ra biểu tình ngượng ngùng khi bị bắt gặp đang ngủ.
"Ngủ quên lúc nào không hay, đã dọn bàn hết chưa ạ?" Diêm Thanh Viên theo bản năng nhìn cả nhà hàng, nhìn thấy khắp nơi đều sạch sẽ, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh mỉm cười, nhưng đáy mắt hơi trầm xuống, y nhìn thấy sự sợ hãi chưa kịp thu hồi trong đôi mắt vẫn trước khi tỉnh táo.
Cậu đang sợ cái gì?
"Viên Viên." Nghiêm Trạch Thanh hỏi, "Gần đây buổi tối có phải em quá mệt mỏi không? Có phải Nghiêm Hãn Hải đã giày vò em không?"
Ngay từ đầu Diêm vẫn chưa kịp phản ứng được giày vò này là có ý gì, nhưng sau khi hiểu được sắc mặt đỏ lên, nhìn sang nơi khác, "Không có ạ."
Nghiêm Trạch Thanh đau đầu, vẻ mặt này rõ ràng là giày vò mà, mặc dù vô cùng không hài lòng với việc em trai mình vậy mà lại nằm dưới, nhưng họ thích thì y sẽ không nói thêm gì nữa.
"Anh hai giúp em dạy dỗ nó?" Đối với những chuyện về Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải đều sẽ để người khác tùy tiện mắng mỏ, hơn nữa sẽ thực sự kiểm điểm bản thân.
"Không... Không cần đâu mà, cũng không khó chịu như vậy." Diêm Thanh Viên đang ở thời sung sức nhất đã nếm trải được khoái cảm nên ít nhiều cũng có chút phóng túng.
"..." Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy mình thật sự càng nghe càng tức giận.
"Vậy buổi sáng mở cửa hàng muộn chút đi, hoặc là thuê vài người." Nghiêm Trạch Thanh đề nghị, nhà hàng đã hoạt động được một thời gian, ít nhất cũng có lợi nhuận, làm ông chủ cũng không thể lúc nào cũng dành thời gian ở nhà hàng này, cũng phải có cuộc sống riêng tư.
"Em cũng đang cân nhắc chuyện này." Bất ngờ chính là lần này Diêm Thanh Viên lại chấp nhận chứ không như mấy lần trước luôn từ chối đề nghị này, "Có điều không phải bây giờ, gần đây em đang tiết kiệm tiền."
"Em tiết kiệm tiền để làm gì?" Nghiêm Trạch Thanh nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước em đã tính rồi, bây giờ tất cả chi phí trang trí và vật tư đều đã thanh toán hết, bây giờ tất cả đều là lợi nhuận." Để đảm bảo hoàn cảnh trong cửa hàng, ngay từ đầu Diêm Thanh Viên đã sử dụng những thứ tốt nhất, chi phí rất cao, hơn nữa lại không có kinh nghiệm mở cửa hàng gì, nếu không phải Nghiêm Trạch Thanh thỉnh thoảng sẽ cho cậu ý kiến, e rằng cậu còn phải tiêu nhiều tiền uổng phí hơn nữa.
"Ừm, Viên Viên làm rất tốt, thật sự giỏi cực kỳ."
Đột nhiên Diêm Thanh Viên cười.
"Sao thế?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Anh hai của trước kia, lúc nào cũng bắt bẻ với em, nhưng bây giờ anh hai luôn thích khen em." Diêm Thanh Viên nói.
Nghiêm Trạch Thanh khẽ cười nói: "Khi đó..."
Luôn tức giận vì không cách nào bảo vệ hoàn toàn Diêm Thanh Viên, giận chính mình, giận Diêm Thanh Viên luôn không nghe lời, nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên đã dùng đủ hành động để chứng minh rằng tất cả sự tức giận của y là uổng công.
"Thật ra em đang nghĩ, dùng lợi nhuận... Ừm, à thì..." Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, gương mặt hơi đỏ lên, tìm kiếm trong điện thoại, rồi đưa đến trước mặt Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh cúi đầu nhìn lướt qua, trong lòng khẽ động.
Trên màn hình điện thoại viết là đoàn du lịch cao cấp ba ngày hai đêm, giá là hai vạn tệ* một người.
*Hai vạn tệ = 20.000 tệ = 68.765.848,32 Đồng.
"Em muốn đi nghỉ với Nghiêm Hãn Hải à?" Nghiêm Trạch Thanh nghĩ đến điều này đầu tiên, nhưng Diêm Thanh Viên lại lắc đầu.
"Không phải cùng Nghiêm Hãn Hải, là cùng anh cả Nghiêm, anh hai Nghiêm, Nghiêm Hãn Hải, còn có ba mẹ, anh Diêm cùng nhau đi du lịch cả nhà."
Diêm Thanh Viên vừa nói xong, Nghiêm Trạch Thanh đã theo bản năng tính toán lợi nhuận trước mắt trong đầu, Diêm Thanh Viên gần như muốn tiêu hết toàn bộ lợi nhuận trong chuyến đi này, đây rõ ràng là một mánh khóe đi du lịch để quảng cáo ư?
Nhìn thoáng qua nội dung du lịch, du lịch này tuy rằng nói là đoàn du lịch xa hoa, nhưng ba ngày hai đêm hai vạn tệ thật sự không đủ xem, nhưng đối với Diêm Thanh Viên mà nói dường như là một kế hoạch rất tốt, Nghiêm Trạch Thanh nuốt lời phủ định, hỏi: "Vì sao đột nhiên nghĩ đến đi du lịch cả nhà?"
"Không phải mọi người đều nói việc đầu tiên sau khi đi làm là mua đồ cho người nhà sao? Nghiêm gia... Nghiêm gia rất có giàu có, nếu chỉ mua một món quà bình thường thì có vẻ rất keo kiệt."
"Chúng ta sẽ không ghét bỏ em vì sự keo kiệt, Viên Viên à, em nghĩ như vậy chúng ta sẽ buồn lắm." Nghiêm Trạch Thanh theo bản năng nói, nhìn thấy Diêm Thanh Viên lập tức đỏ mặt.
"Em biết, em không phải có ý này, em hy vọng có thể cho cả nhà những điều tốt đẹp nhất, đây là chuyến du lịch tốt nhất của đoàn du lịch này theo em thấy." Diêm Thanh Viên lập tức nói.
Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh thình thịch một tiếng, lập tức dịu giọng lại, y không định dọa Diêm Thanh Viên.
"Vậy Viên Viên không còn tiền riêng nữa, có muốn tiết kiệm không?" Đây gần như là tất cả tiền lời, bây giờ Diêm Thanh Viên tiết kiệm như vậy, thật sự không giống tính cách sẵn sàng tiêu nhiều tiền.
"Không cần đâu, cứ... Cứ tiêu tiền thôi." Diêm Thanh Viên chắc chắn nói, "Em muốn cùng mọi người đi chơi một chuyến!"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn ánh mắt kiên định của Diêm Thanh Viên, trong lòng lại ấm áp không thể nói thành lời, bất cứ lúc nào em trai của y cũng luôn nghĩ đến mọi người.
Lần này đi du lịch, Diêm Thanh Viên cũng hy vọng là lời tạm biệt với chính mình trong sách, sau ngày mình chết, chúc mừng bản thân có thể bình an vô sự có được cuộc sống mới, ở cạnh những người cậu yêu.
Chỉ cần... Bình an vô sự vượt qua ngày cậu vốn nên chết.