Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Ngôi nhà mới của Diêm Đàm là ngôi nhà rộng một trăm mét vuông tiêu chuẩn mà một gia đình nhỏ sẽ ở, hơn nữa chuyển quốc tịch và hộ khẩu của mình đến đây, rõ ràng là dự định sống cùng Diêm Thanh Viên, trang trí trong nhà này toàn bộ đều do Diêm Thanh Viên tự mình làm, rất đáng tiếc, Diêm Thanh Viên cũng không có thiên phú gì về thiết kế trang trí.

Đồ nội thất trong nhà rất phổ biến, bức tường TV màu sáng được trang trí bằng những đường hình học đơn giản và mượt mà, ghế sô pha gia đình thoải mái có tông màu ấm, TV LCD cỡ lớn chủ yếu dành cho Diêm Thanh Viên chơi game, ở một bên là máy chơi game đã có tuổi thọ lâu nhưng không sử dụng nhiều.

Ba phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ cộng với một phòng làm việc, một phòng khách, một nhà bếp và một nhà tắm, khi Diêm Đàm mua nhà đối tượng cân nhắc duy nhất cũng chỉ có Diêm Thanh Viên, anh ấy không có kế hoạch cho bất kỳ ai khác.

Tất cả các thiết bị gia dụng đã đầy đủ hết, chỉ là...

Diêm Thanh Viên mở tủ lạnh ra, nhìn tủ lạnh trống không, thở dài thật dài, cậu biết chỉ cần mình không về nhà cái tủ lạnh này chính là đồ trang trí.

Cậu nói với Nghiêm Trạch Thanh rằng cậu muốn đến nhà anh Diêm ở là muốn tạm thời giữ khoảng cách với Nghiêm Hãn Hải, vậy đến lúc đó cùng nhau ra ngoài chơi sẽ có cảm giác gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn*, có lẽ sẽ vui vẻ hơn cũng không chừng.

*小别胜新婚 (Tiểu biệt thắng tân hôn): Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc còn mạnh hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Lúc ấy ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh nhìn cậu vô cùng bình tĩnh, giống như cái gì cũng đã nhìn thấu, trái tim Diêm Thanh Viên như bị búa gõ, cuối cùng mới nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh khẽ cười cho qua.

"Viên Viên phải về nhà mẹ đẻ là chuyện rất bình thường mà." Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh cười nói những lời này, nhưng Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy vẻ mặt của y vô cùng đáng sợ, Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi, thật sự cảm thấy cảm giác như vậy rất khó chịu, mặc dù y có chút che giấu nho nhỏ, nhưng cậu thật sự nghĩ như vậy!

Diêm Thanh Viên nhét từng loại rau mà cậu mang về từ bữa ăn, vừa hay lấp đầy cả tủ lạnh.

"Anh Diêm ơi, trong ngăn đông em chuẩn bị cho anh thực phẩm đông lạnh đơn giản cho anh rồi đó, nếu anh lười gọi đồ ăn thì nhớ làm rồi ăn nha, hai ngày nay em sẽ ở lại đây cho nên những loại rau tươi này sẽ dùng hết, nhưng nếu còn dư thì anh nhớ phải dọn dẹp nha!"

Đến bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn còn nhớ một ngày nọ khi mình đột nhiên về, nhìn thấy đậu phụ khô có mùi hôi thối trong tủ lạnh và mùi thối đó gần như có thể khiến người ta bỏ đi, lần này mở tủ lạnh ra Diêm Thanh Viên đã nín thở vì sợ sinh ra bóng ma tâm lí cấp độ hai.

Diêm Đàm dựa vào cửa nhà bếp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diêm Thanh Viên chạy qua chạy lại trong bếp, anh ấy cởi áo khoác ở nhà, lộ ra dáng người cường tráng trong đó, dù là cuối thu nhưng anh vẫn không sợ lạnh, cứ như vậy dựa vào cửa vậy mà có cảm giác như quái vật khổng lồ đang đứng ở cửa.

Những căn phòng khác trong gia đình nhỏ của họ không quá lớn, nhưng nhà bếp lại lớn một cách bất thường, thậm chí có thể so sánh với một phòng ngủ lớn, Diêm Thanh Viên cũng có thể hiểu được mục đích Diêm Đàm thiết kế như vậy là để dành chỗ cho cậu thể hiện kỹ năng của mình, chỉ cần cậu ở nhà anh ấy nhất định sẽ sử dụng nhà bếp.



"Tối nay làm sủi cảo đi." Diêm Thanh Viên thịt ra bắt đầu băm nhân, "Để anh Diêm anh động tay chút mới được, dạo gần đây anh càng ngày càng lười."

Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy ghét nhất là làm loại công việc vụn vặt này, nhưng Diêm Thanh Viên bảo anh ấy làm, bình thường anh ấy đều ngoan ngoãn làm, chỉ là mỗi lần gói sủi cảo đều bị Diêm Thanh Viên cười nhạo sau đó chụp ảnh đem đi khoe, Diêm Đàm tỏ vẻ có chút mất mặt và không muốn làm.

"Mỗi ngày em đều làm những món tốn rất nhiều thời gian trong nhà hàng, đã lâu lắm rồi em mới làm sủi cảo cần phải làm một cách cẩn thận như vậy." Diêm Thanh Viên để thịt lên thớt, "Cố lên nha anh Diêm ơi."

Diêm Đàm thở dài, anh ấy biết ngay mà, loại chuyện băm nhân thịt này phải là anh làm.

Cam chịu số phận tiến tới nhận dao bếp, đặc thù nghề nghiệp khiến anh ấy có thể dễ dàng chơi với bất kỳ con dao nào, loại công việc tốn thời gian hao tổn sức lực này Diêm Thanh Viên luôn thích giao cho anh ấy làm.

Diêm Thanh Viên cười hì hì chạy đến phòng khách xem TV, cậu mang theo đồ ăn vặt, chuẩn bị cho buổi tối xem TV.

"Em rất phấn khích?" Diêm Đàm hỏi.

"Đúng vậy, ở nhà em rất ít khi làm như vậy." Diêm Thanh Viên nhét một miếng khoai tây chiên, nhai rột rột.

"Vì sao?" Diêm Đàm nghiêm túc bằm thịt, cẩn thận nhớ lại lời Diêm Thanh Viên nhắc nhở anh ấy, không thể quá mỏng, sẽ mất mùi vị, không thể quá dày, mùi vị sẽ không đều...

"Em có rất ít thời gian có thể ở bên Nghiêm Hãn Hải vào ban ngày, buổi tối thì sẽ ở bên nhau, nhưng bản thân Nghiêm Hãn Hải không phải là người thích ồn ào, hơn nữa luôn có công việc phải giải quyết vào ban đêm, em sẽ ở bên cạnh anh ấy chơi game lướt điện thoại, đeo tai nghe sẽ không phát ra tiếng."

Đương nhiên, sẽ không có cảnh xem TV và ăn khoai tây chiên trong phòng khách.

"Hơn nữa lần nào chú Hứa chuẩn bị cho em đều là đồ uống giải khát rất ngon, đồ ăn vặt, không dễ béo cũng không tích tụ mỡ, nếu chê ăn những thứ này thì em cảm thấy không hề tôn trọng đồ ăn."

Ánh mắt Diêm Đàm hơi trầm xuống, giọng điệu có chút trầm thấp: "Em không muốn à?"

Nếu cuộc sống ở Nghiêm gia sẽ khiến Diêm Thanh Viên không thoải mái, vậy chi bằng...

"Không có chuyện nguyện ý hay không nguyện ý, em thích ở cùng với anh Diêm như vậy, cũng thích ở cùng Nghiêm Hãn Hải như vậy, không hề mâu thuẫn." Diêm Thanh Viên mở một gói bánh xốp socola, "Em từng nghĩ mình sống thế nào, sống thế nào thì có thể qua ngày, cuộc sống như này ông trời quả thực đã quá tốt với em!"

Sắc mặt Diêm Đàm dịu lại, nhìn nhân thịt.

"Bây giờ em có hạnh phúc không?"

"Dạ, quả thực giống như nằm mơ vậy." Lúc Diêm Thanh Viên nói đến đây, quay đầu nhìn về phía nhà bếp cười, bị Diêm Đàm nhìn thấy, Diêm Đàm biết, Diêm Thanh Viên nói thật.

Vậy dưới sự thật đó Diêm Thanh Viên đang che giấu điều gì?

Qua cửa bếp, Diêm Đàm nhìn Diêm Thanh Viên đang ngồi trên sô pha đang cười rạng rỡ xem TV, dao bếp trong tay vô thức rạch ra vài vết cắt đẹp đẽ rồi trực tiếp băm lên thịt băm, ánh mắt Diêm Đàm hơi trầm xuống.

Lần này Diêm Thanh Viên chuẩn bị rất nhiều nhân thịt, cậu còn định làm một ít sủi cảo đặt trong ngăn đông tủ lạnh, tay Diêm Thanh Viên gói sủi cảo rất nhanh, nhưng tuy rằng Diêm Đàm băm nhân thịt rất giỏi nhưng anh ấy gói sủi cảo lại coa vẻ rất phóng khoáng, anh ấy luôn thích nhét đầy nhân thịt vào sủi cảo, trông căng phồng giống như sủi cảo bị béo.

Mỗi lần Diêm Thanh Viên thấy vậy đều sẽ nhịn không được mà cười, không thể không nói loại điều này thật sự rất phù hợp với tính cách của Diêm Đàm, cậu dần dần phát hiện Diêm Đàm thích ăn rất nhiều thịt.

"Anh Diêm ơi."

"Hửm?" Diêm Đàm lười biếng đáp lại.

"Anh có muốn tìm người yêu không ạ?"

"Không có." Đối với Diêm Đàm mà nói, gặp được người mình thích là may mắn, không gặp được là bình thường, mọi chuyện đều tùy ý mà làm, không nhất định phải ép buộc đi tìm mới là tốt nhất.

Nhìn thấy Diêm Thanh Viên im lặng, Diêm Đàm nghĩ, tiếp tục nói.

"Em không cần quá áp lực trong lòng, anh cũng không phải là người có thể không buông bỏ được tình cảm, tình cảm không phải là không thay đổi, tình yêu cũng vậy, chúng ta hiện tại là người nhà, tình cảm giữa người nhà chưa chắc sẽ nhẹ hơn tình yêu." Diêm Đàm từng không phải là người tin vào tình cảm, đương nhiên sau khi gặp Diêm Thanh Viên anh ấy đã thay đổi rất nhiều.

Sau khi nói xong câu đó Diêm Đàm cũng kinh ngạc, anh ấy cũng nhận ra mình không phải đang lừa Diêm Thanh Viên, mà là thật sự nghĩ như vậy, những thay đổi tinh tế trong tình cảm của anh ấy dành cho Diêm Thanh Viên khiến anh trở nên, thậm chí có lẽ càng có tình cảm hơn cũng không chừng.

"Anh Diêm, thật ra, trên đời này, tuy lúc chia ly sẽ rất đau khổ, nhưng thật ra thời gian sẽ chữa lành tất cả."

Diêm Đàm nhíu mày: "Cái gì?"

"Thì là, khi chia ly thì đừng buồn quá, thời gian sẽ..." Diêm Thanh Viên còn muốn lặp lại nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Diêm Đàm, vẻ mặt trong nháy mắt cứng đờ, "Anh... Anh Diêm ơi..."

Diêm Thanh Viên lắp bắp, thấy Diêm Đàm lúc này rõ ràng lộ ra vẻ không vui, lạnh lẽo hơn so với ngày thường, cả người đều tỏa ra hơi thở không vui, Diêm Thanh Viên cũng không phải đứa ngốc, lúc này cũng lặng lẽ an tĩnh lại.

"Diêm Thanh Viên." Hai tay Diêm Đàm dính đầy bột mì, còn mặc tạp dề trông có vẻ kỳ lạ, nhưng điều đó không làm tổn hại đến khí chất của anh ấy, Diêm Thanh Viên vô thức nuốt nước bọt, mặc dù Diêm Đàm đã rời khỏi ngành kia, nhưng bây giờ... Khí thế dường như không hề kém năm đó.

"Hả?" Diêm Thanh Viên kinh sợ không chịu nổi.

"Anh cùng người Nghiêm gia khác nhau, sẽ chờ em nuông chiều em." Vẻ mặt Diêm Đàm có chút lạnh lùng, "Bây giờ trạng thái của em rất kỳ lạ, tốt nhất em nên thành thật nói cho anh biết vì sao?"

Diêm Thanh Viên ngẩn ra, cậu cũng biết mình biểu hiện rất rõ ràng, thế nhưng trực tiếp bị vạch trần nói như thế nào cũng có chút tâm lí phản nghịch, Diêm Thanh Viên mím môi nhìn đi chỗ khác không muốn nói.

"Diêm Thanh Viên!" Diêm Đàm cũng không có người nhà gì, cũng không có khái niệm về người nhà, nhưng khi đối mặt với Diêm Thanh Viên lại đột nhiên có cảm giác em trai không nghe lời thật đúng là muốn mạng mình mà.

"Em..." Diêm Thanh Viên oan ức cúi đầu, lúc này cũng không dám giận dỗi.

Yan Tan có chút khó chịu xoa xoa lông mày: "Vì sao muốn giấu diếm? Em đối với cuộc sống hiện tại có bất mãn gì à?"

"Không có." Diêm Thanh Viên oan ức nói.

"Vậy nói thật." Trước giờ Diêm Đàm không thích quanh co lòng vòng, anh ấy thật sự không có suy nghĩ tinh tế như vậy, "Bây giờ em như vậy, em cho rằng người bên cạnh thấy sẽ thoải mái sao?"

Diêm Thanh Viên nghẹn lời, bị dạy rồi... Đã đoán được sẽ bị dạy mà.

"Em..." Đến giờ Diêm Thanh Viên vẫn chưa nói cho Diêm Đàm chuyện mình có một quyển sách, nhưng chuyện này, đã sớm không còn là bí mật, "Em có hơi sợ chết."

"Sợ chết?" Diêm Đàm nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, ánh mắt bức bách âm trầm liếc nhìn Diêm Thanh Viên, "Có người uy hiếp em?"

Diêm Đàm cảm thấy không thể nào, không ai có thể phá vỡ phòng tuyến bảo vệ của anh ấy để gây cản trở Diêm Thanh Viên, nhưng trông Diêm Thanh Viên lại không giống đang nói dối, chết tiệt... Chẳng lẽ anh ấy thực sự buông thả?

Diêm Thanh Viên lo lắng nhìn Diêm Đàm không biết sao đột nhiên toàn thân đều tản ra bầu không khí nguy hiểm, lắp bắp hỏi: "Anh Diêm? Anh sao vậy ạ?"

Diêm Đàm ngẩng đầu, híp mắt, anh ấy muốn kiểm tra lại xem có phải gần đây mạng lưới bảo vệ xảy ra vấn đề không.

"Lý do là gì? Ai uy hiếp em? Vì sao em lại cảm thấy mạng sống của em đang gặp nguy hiểm?" Đã quen với cái chết, Diêm Đàm lại phát hiện mình căn bản không thể đằt chữ 'chết' lên người Diêm Thanh Viên.

"Bởi vì, nói ra thì rất dài..." Diêm Thanh Viên nói.

"Tối nay có rất nhiều thời gian để em nói." Diêm Đàm nheo mắt lại.

Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi, sau đó thở ra: "Được rồi, em..."

Đột nhiên, cửa bị gõ vang.
Nhấn Mở Bình Luận