Đối với Diêm Thanh Viên, sau khi biết bản chất của quyển sách, cả người cậu cũng vì vậy mà nhẹ nhõm, dường như nỗi lo lắng không có nơi nào để giải tỏa cuối cùng cũng có nơi để gửi gắm, bản thân Diêm Thanh Viên vô cùng căng thẳng đối với cái chết đã trở lại bình thường.
Diêm Thanh Viên không quan tâm nữa, nhưng tất cả những người tham gia 'thảo luận nội dung sách' đều cảm thấy phức tạp ở mức độ khác nhau.
Từ thực tế và sách đối chiếu, đây đã là nguyên nhân có khả năng nhất, vì vậy họ phải đối mặt với việc liệu họ có khiến Diêm Thanh Viên cảm thấy tuyệt vọng và sa sút tinh thần về một số việc hay không, từng người một đều suy nghĩ lại, hơn nữa thật sự nhịn không được bó buộc tay chân.
Mà trong đó bất thường nhất chính là Nghiêm Hãn Hải, 'thời hạn cái chết' của Diêm Thanh Viên đến gần, cậu cũng nhận ra tâm trạng người xung quanh thay đổi kỳ lạ.
Diêm Thanh Viên biết, chỉ là cậu cũng không để ý, dù sao khi thời hạn chết trôi qua, nội dung của quyển sách về cậu sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, ngay cả thế giới mà cái chết còn có thể đảo ngược thì còn có gì phải sợ chứ.
Diêm Thanh Viên ngồi cạnh Diêm Đàm trong nhà hàng vào buổi chiều nhàn nhã, cùng Diêm Đàm tắm nắng.
Nắng mùa thu không gay gắt, Diêm Thanh Viên cảm thấy rất thoải mái khi tắm nắng ấm áp trong tiết trời ấm áp này, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Diêm Đàm luôn thích ngồi ngoài trời.
Một lớn một nhỏ ngồi ườn trước cửa nhà hàng, Diêm Thanh Viên lười biếng khép hờ hai mắt.
"Hôm nay em đã thăng chức cho người ta lên quản lí, sau này cần dần dần dạy cách quản lí nhà hàng." Diêm Thanh Viên nói với Diêm Đàm.
"Ừ." Diêm Đàm cũng lười biếng, nhưng thật ra cơ thể của anh ấy đang căng chặt tập thể dục, nhìn như anh ấy đang ngồi ườn trên ghế nhưng thật ra bụng đang treo trên không, anh ấy đang tập thể dục mà không khiến người ta chú ý, Diêm Thanh Viên đương nhiên cũng không phát hiện ra.
"Đợi đến khi nhà hàng bên này hoàn toàn có thể giao cho quản lí làm, em định mở một chi nhánh." Trong giọng nói của Diêm Thanh Viên lộ ra ý cười, "Gần đây em đọc trang đánh giá nhà hàng, tất cả mọi người đều rất hài lòng với hương vị, rất ít người nói mùi vị không ngon, em cảm thấy em làm rất tốt."
"Ừ." Diêm Đàm trả lời, chuyện nhà bếp không nằm trong thuộc thẩm quyền của anh ấy.
"Đợi đến khi đạt đến qui mô nhất định, chúng ta sẽ về nhà, mở một chuỗi cửa hàng gần nhà." Diêm Thanh Viên nói.
Ánh mắt Diêm Đàm hơi lóe lên: "Hửm?"
"Sao vậy ạ?" Diêm Thanh Viên nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của Diêm Đàm, quay đầu lại hỏi.
"Em còn muốn quay về?" Ở cái nơi mà còn chưa quen được mấy người, bây giờ Diêm Thanh Viên còn muốn quay về?
"Đúng vậy." Ngược lại Diêm Thanh Viên kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ anh Diêm không muốn quay về sao?"
"Quay về làm gì?" Diêm Đàm không hiểu.
"Đó là nhà của chúng ta mà, khác với nhà ở đây, đó là nơi lần đầu tiên em được ở sau khi rời khỏi Nghiêm gia, ý nghĩa khác nhau." Đối với Diêm Thanh Viên mà nói cậu đã không có nhà, mà nơi kia lại là nơi bắt đầu cuộc sống mới của Diêm Thanh Viên.
"Đó chắc là quê hương, bây giờ chúng ta nên chuyển từ quê hương đến một thành phố mới, không cần phải nhớ mãi không quên những ngày tháng trước." Diêm Đàm cũng không hy vọng để Diêm Thanh Viên trở lại thành phố kia, ở đây Diêm Thanh Viên có người yêu thương chiều chuộng cậu, có người yêu cậu, ai cho cậu tất cả cậu cũng sẽ không từ chối, điều này có gì mà không tốt?
Diêm Đàm đã từng nhiều lần nghĩ cách cho Diêm Thanh Viên tiền đi học chứ không phải vất vả đi chuyển phát nhanh giao đồ ăn, nhưng Diêm Thanh Viên từ chối tất cả, anh ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện này.
"Nhưng nói thế nào cũng là nhà, vẫn muốn quay về thăm một chút." Diêm Thanh Viên từ nằm ườn chuyển sang ngồi thẳng trên ghế, nghiêng đầu hỏi, "Có phải thật ra anh Diêm thế nào cũng được không?"
Diêm Thanh Viên biết mình coi nơi đó như nhà chẳng qua cũng chỉ là một bên tình nguyện, dù sao cậu cũng không muốn nhận cha mẹ ruột của cậu, mà Diêm Đàm là người thân thiết nhất với cậu sau đó.
"Không." Diêm Đàm lắc đầu, "Anh ở đâu cũng chẳng sao cả."
Đối với anh trước đây, ở đâu cũng chẳng quan trọng, chẳng có nơi nào là nhà của anh ấy cả.
Đối với anh ấy của hiện tại, anh ấy có một em trai không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm còn phức tạp hơn cả quan hệ huyết thống, mặc dù anh ấy không có nhà, nhưng muốn biết em trai mình ở đâu, bất kể là nơi nào.
Đột nhiên Diêm Đàm phát hiện thì ra mình thật sự có cảm giác quen thuộc không phải là về một nơi nào đó, mà là người này.
"Hì hì." Diêm Thanh Viên biết Diêm Đàm sẽ nói như vậy, Diêm Thanh Viên đã sớm biết tính cách của Diêm Đàm nhờ căn nhà giống như ổ rác của Diêm Đàm mà cậu đã nhìn thấy trước đó, vì vậy nếu cậu nghĩ rằng nhà là ở đâu, thì nhà ở đó!
Ánh mắt Diêm Đàm dần trở nên dịu dàng.
Đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, Diêm Đàm nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, ánh mắt người kia vẫn đang nhìn Diêm Thanh Viên, bị Diêm Đàm đột nhiên bắt được cũng hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại của mình, dường như không có bất kỳ phản ứng gì đối với ánh mắt đối phương.
Sau khi Diêm Đàm nhìn thấy người đó thì lập tức an tâm, là đồng nghiệp, có lẽ người Nghiêm gia cử đến, trải qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua rõ ràng hôm nay xung quanh đều có thể nhìn thấy người cố ý sắp xếp lảng vảng khắp nơi, Diêm Đàm cũng không từ chối, tất cả người có thể bảo vệ Diêm Thanh Viên đều là người tốt, anh ấy chưa bao giờ để ý có bao nhiêu người sẽ bảo vệ Diêm Thanh Viên, anh ấy chỉ cảm thấy không đủ.
Cái chết, sự mất tích của một người, là chuyện của một người, nhưng người ở lại sẽ đối mặt thế nào khi mình mất đi người kia đây.
Diêm Đàm biết mình đã trực tiếp đối mặt với quá nhiều cái chết, rõ ràng là chuyện thường tình nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cơ thể anh căng thẳng và tâm trạng áp lực.
Mình thế này thì hình dung được người khác thế nào.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi những người này sẽ xuất hiện ở đây.
"Là người anh cả Nghiêm anh hai Nghiêm sắp xếp ạ?" Diêm Thanh Viên đột nhiên hỏi.
Diêm Đàm sửng sốt, theo bản năng nhìn Diêm Thanh Viên, phát hiện ánh mắt Diêm Thanh Viên lúc này cũng dừng lại trên người người kia: "Em vậy mà biết?"
Diêm Thanh Viên trước kia rõ ràng ngay cả ai là vệ sĩ cũng không biết, bây giờ vậy mà có thể phân rõ sao?
"Ừm, dù sao em cũng trưởng thành, cũng trưởng thành khá nhiều rồi." Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, đột nhiên nói, "Anh Diêm, có một chuyện, em hy vọng anh giúp em một việc được không?"
Diêm Đàm nhướng mày.
——
Diêm Thanh Viên biến mất.
Theo lời nói thì buổi tối ngày hôm nay là ngày cậu chết.
Nghiêm gia thắp đèn sáng trưng, Nghiêm Trạch Thanh tìm khắp nơi trong phòng đều không thấy bóng dáng Diêm Thanh Viên.
Mà lúc này sắc mặt Nghiêm Hãn Hải càng tái nhợt như tờ giấy, trước giờ hắn chưa từng biểu hiện hoảng loạn như thế, người đàn ông luôn bình tĩnh tuyệt đối lúc này trông giống như một đứa trẻ mất phương hướng, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh mọi người, trong ánh mắt đều là hoang mang.
Nghiêm Trạch Thủy cầm lấy điện thoại, rất nhiều lần không thể kiềm chế tay mình, tay anh run rẩy đến mức không thể cầm lấy bất cứ thứ gì, tin tức Diêm Thanh Viên biến mất gần như không ngừng đập vào đầu óc anh, sợ hãi và đau đớn gần như khiến anh không cách nào hành động.
Diêm Thanh Viên biến mất, vào lúc bọn họ đề phòng mọi khả năng.
Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng lẽ, tương lai đáng sợ kia thật sự tái diễn ở thế giới này?
"Đi tìm, đi tìm!" Nghiêm Trạch Thanh sắp phát điên rồi, hai mắt như muốn vỡ ra, tròng trắng mắt của y gần như bị thay thế bằng đôi mắt đỏ ngầu, không quan tâm thậm chí điên cuồng đến mức muốn làm tổn thương bản thân, Hứa Tam Tối ở bên cạnh ràng nhận thấy tình trạng của Nghiêm Trạch Thanh rất nguy hiểm, để cho người giúp việc trong phòng nghĩ áp chế người.
"Các vị thiếu gia, trước tiên xin hãy tìm cách bình tĩnh lại, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ với những người có thể liên hệ để nhanh chóng tìm kiếm, các vị thiếu gia đã bố trí rất nhiều người bên cạnh Diêm tiểu thiếu gia, không thể nào một chút manh mối cũng không có." Lúc này Hứa Tam Tối là người trấn tĩnh nhất trong gia đình, nhưng cũng rất do dự có nên nói chuyện này cho tiên sinh và phu nhân hay không.
Não của Nghiêm Hãn Hải cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói, giọng nói của Hứa Tam Tối cuối cùng cũng được nghe thấy, hắn bất giác nắm lấy lưng sô pha, đưa tay che má, hít vài hơi khí lạnh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, móng tay ghim vào lòng bàn tay, giữa kẽ ngón tay chảy ra một tia máu đỏ tươi, cảm giác tê rần đau đớn cuối cùng cũng kéo hắn ra khỏi do dự và hoang mang vô hạn.
Nghiêm Hãn Hải hít một hơi thật dài khí lạnh, chia đầu ngón tay run rẩy bấm điện thoại, cho tất cả những người hắn sắp xếp.
Nghiêm Trạch Thủy ngước mắt nhìn Nghiêm Hãn Hải, sắc mặt trắng bệch và đôi mắt sâu thẳm của đối phương dường như đang cho thấy hắn mất bình tĩnh, nhưng giọng nói của hắn vẫn ổn trọng như trước, dường như sự chững chạc này đã sớm thấm vào tận xương tủy.
Hắn hỏi tất cả những người đi theo bên cạnh Diêm Thanh Viên, nhận được câu trả lời đều là đột ngột biến mất, hơn nữa bị lạc ở những nơi khác nhau, Diêm Thanh Viên hẳn là biết người xung quanh cậu cố tình cách xa.
Theo lời kể của mọi người có thể lộ ra Diêm Thanh Viên đã tự mình tách khỏi tầm nhìn của họ, nhưng điều này là không thể.
Diêm Thanh Viên chưa trải qua đào tạo chuyên nghiệp không thể thoát khỏi tầm nhìn của người khác, nếu như không có người khác dạy dỗ thì không thể nào làm được điều này, Nghiêm Hãn Hải từ trong tư duy hỗn loạn chọn ra được một người —— Diêm Đàm.
"Diêm Đàm đang ở đâu?" Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải lạnh như băng, mọi người đều nín thở khi bị hắn liếc nhìn một cái, đến bây giờ Nghiêm Trạch Thanh cũng đã bình tĩnh lại, trong lúc bọn họ hoảng loạn không ngờ lại thiếu một người trong số bọn họ, mà người này có thể giúp Diêm Thanh Viên rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Nghiêm Hãn Hải nhận ra điều gì đó nên gọi thẳng cho Diêm Đàm, không phải tắt máy như dự liệu, mà là sau khi vang lên hai tiếng cuộc gọi đã được kết nối.
Khoảnh khắc cuộc gọi được nghe, Nghiêm Hãn Hải liền nói: "Anh muốn đưa em ấy đi đâu?"
Không nghi vấn, Nghiêm Hãn Hải chắc chắn Diêm Thanh Viên nhất định sẽ ở bên cạnh Diêm Đàm.
Diêm Đàm hít sâu một hơi, lại thở ra thật dài, hắn từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên ngồi ở ghế phụ, đối phương lúc này cũng đang nghiêng đầu nhìn mình.
"Chúng tôi đang đi tới một nơi, chúng ta cúp điện thoại trước đi, đổi thành video."
Diêm Đàm cúp điện thoại, vừa mới cúp máy video liền gọi tới, Diêm Đàm chỉ cảm thấy đầu đau nhức, biết mình lần này thật sự quá buông thả Diêm Thanh Viên, anh ấy thật sự quá nuông chiều cậu, rõ ràng kiểu gì cũng không đồng ý cậu làm như vậy, nhưng đến cuối cùng lại nhịn không được hỗ trợ.
Lúc này Diêm Thanh Viên mặc quần áo khác đi ra, trên người cậu là quần áo của Diêm Đàm, vì phòng ngừa trên quần áo của cậu có trang bị định vị.
Diêm Thanh Viên nở nụ cười xin lỗi với Diêm Đàm, sau đó lấy điện thoại từ trong tay Diêm Đàm, kết nối video.
Khi trong video xuất hiện khuôn mặt Diêm Thanh Viên, trái tim Nghiêm Hãn Hải mạnh mẽ thả lỏng, sau đó đại não mới dần dần trở về bình thường.
"Diêm Thanh Viên, em muốn làm gì?"
Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải lạnh lẽo lạ thường, Diêm Thanh Viên biết chuyện mình đang làm không xác thực, mím môi giải thích nói: "Gần đây anh cả Nghiêm anh hai Nghiêm, anh và anh Diêm thật cẩn thận không phải em không biết, nhưng em muốn nói thật sự không cần phải như vậy đâu, tựa như các anh cho rằng em không nên chú ý nội dung trong sách như vậy, theo em thấy, các anh cũng không nên vin vào việc quyển sách đã gây ra cái chết của em, cho dù thật sự có liên quan đến các anh, cuối cùng em mới là người lựa chọn cái chết, không phải sao?"
"Em quay về." Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải cuối cũng xuất hiện run rẩy, cực kỳ hiếm thấy, hắn đã ở bên bờ vực sụp đổ.
"Các anh vẫn luôn bảo em đừng để ý, nhưng các anh vẫn luôn để ý, cứ tiếp tục như vậy sẽ không dứt được." Lấy hiểu biết của Diêm Thanh Viên đối với h chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy, "Các anh sẽ luôn để ở trong lòng, lần này không phải em chạy trốn, em sẽ quay về đàng hoàng, trong phòng của em có chuẩn bị một cái bánh kem siêu to, không biết các anh có nhìn thấy hay không."
Nghiêm Trạch Thanh giật mình như nhận ra điều gì đó, lúc y tìm trong phòng quả thực đã nhìn thấy cái bánh kem kia.
"Đợi đến khi em về, chúng ta cùng nhau ăn bánh kem nha, bánh kem không phải đều ăn lúc vui vẻ sao? Kiểu đoàn tụ với nhau ấy." Diêm Thanh Viên kéo video ra xa, để trong video có thể nhìn thấy càng nhiều chi tiết về hoàn cảnh xung quanh cậu, "Các anh đoán xem, bây giờ em muốn đi đâu?"
"Viên Viên, đừng nghịch nữa được không?" Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên nói.
Diêm Thanh Viên nghe xong sửng sốt, sau đó mím môi: "Em không nghịch mà."
"Cái này còn không gọi là nghịch à?" Đột nhiên giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh từ bên kia truyền đến, giọng nói của y cực kỳ lạnh lẽo, Diêm Thanh Viên lại trở lại thái độ khiến y đau đầu nhất, "Làm chuyện gì cũng không thương lượng với người khác, những lúc nguy hiểm như vậy tự mình làm việc mình muốn làm, hoàn toàn không quan tâm người bên cạnh có phải lo lắng cho em hay không, Diêm Thanh Viên, em luôn tùy hứng như vậy, em còn muốn tùy hứng đến khi nào!"
Diêm Thanh Viên mở miệng, cuối cùng cũng không phản bác, cậu biết rõ, Nghiêm Trạch Thanh nói không sai.
"Em cũng không định gạt các anh." Diêm Thanh Viên nói, "Vốn dĩ em muốn nói cho các anh biết em ở đâu."
Diêm Thanh Viên quay video trên điện thoại về phía cửa sổ, khung cảnh bên ngoài cửa sổ có thể được nhìn thấy rõ ràng từ video, trong nháy mắt này một ít địa danh mang tính biểu tượng liền lọt vào mắt mọi người, trong nháy mắt anh em Nghiêm gia không chút suy nghĩ liền đi đến gara, Hứa Tam Tối lập tức bước lên làm tài xế, ông sợ các vị thiếu gia trong lúc lo lắng xảy ra chuyện gì lớn.
Diêm Thanh Viên cầm điện thoại biết họ sẽ đến đây ngay bây giờ, cũng không nôn nóng, nói: "Nơi em muốn đến, chính là nơi em chọn cái chết trong mơ."
Diêm Thanh Viên không nói gì nữa, Diêm Đàm mở cửa sổ xe ngậm điếu thuốc lá, tùy ý để gió mùa thu lạnh thổi qua anh ấy, để anh ấy rửa sạch cái não úng nước của mình.
Xe cuối cùng cũng ngừng lại, Diêm Thanh Viên xuống xe, mà Diêm Đàm thì một tấc cũng không rời đứng bên cạnh Diêm Thanh Viên, lúc nào cũng có thể bắt lấy Diêm Thanh Viên.
"Anh Diêm, anh đừng căng thẳng như vậy, anh biết em không thể trốn thoát khỏi anh mà."
Diêm Đàm cười lạnh nhếch khóe miệng: "Vậy sao?"
Diêm Thanh Viên thở dài, đây rõ ràng có nghĩa là không tin.
Diêm Thanh Viên đưa Diêm Đàm đi qua những con hẻm, những nơi này cậu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cậu thường thích rong ruổi khắp các con hẻm khi chỉ có một mình, cậu nhớ rất rõ, cũng biết rất rõ, khi cậu không có ký ức về cái chết, Diêm Thanh Viên chỉ cần nhìn thấy thì liền quên mất, nhưng bây giờ trí nhớ của cậu rõ ràng như thế, cậu biết chính xác mình đang ở tòa nhà nào, làm sao đi lên, những ký ức này đều ở trong đầu.
"Đến rồi." Diêm Thanh Viên dừng ở mảnh đất trống phía trước, nơi này là một bãi đất trống đang thi công, buổi tối công trường không làm việc, cách hàng rào sắt bao quanh bọn họ cũng không nhìn thấy được bên trong.
Diêm Thanh Viên ngẩng đầu, nhìn bầu trời, không ai biết lúc này trong tầm mắt của cậu rốt cuộc xuất hiện cái gì.
Diêm Thanh Viên nhìn thấy tòa nhà rất cao nguy hiểm sắp bị phá hủy, cậu đi qua tường đi trong hành lang không có ai, cậu vẫn không có bất kỳ sợ hãi nào trong bóng tối mà cậu sợ, giống như tất cả đều là đương nhiên.
Diêm Thanh Viên hít thật sâu một ngụm khí lạnh rồi lại thở ra.
Nâng video điện thoại di động lên, nói: "Đây là nơi em chết trong sách, em rơi từ trên cao xuống, tay chân bị biển quảng cáo xung quanh cắt đứt đến gãy, cuối cùng rơi xuống đất, tan nát."
"Nhưng không có, ở đây không có tòa nhà trong mơ kia, nơi này đã sớm bị phá dỡ, mảnh đất này đã bị quy hoạch dùng làm công viên." Lời nói của Diêm Thanh Viên khiến mọi người trầm mặc, cậu nói tiếp, "Hai ngày trước trí nhớ của em trùng hợp với nơi này, em mới nhớ tới tòa nhà kia, thật ra đã sớm không còn, trước khi em nhận ra điều này, cái chết của em, thật ra đã không tồn tại ngay từ đầu."
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đang xem video trên điện thoại trong xe, tất cả sự hoảng loạn trong lòng cậu đều được giải tỏa bởi những lời này.
E rằng Diêm Thanh Viên biết, nếu cậu nói muốn đến đây, bọn họ kiểu gì cũng sẽ không đồng ý, nhưng phải tận mắt chứng kiến, mới có thể an tâm, cho nên Diêm Thanh Viên dùng biện pháp rất mạnh.
Khi người Nghiêm gia đến, Diêm Thanh Viên đang ngồi bên cạnh hàng rào, tựa vào trên mặt tường bằng sắt, mà Diêm Đàm đang đứng bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu, tuyệt đối không để cho cậu có cơ hội chạy trốn.
Lúc này Diêm Thanh Viên nhìn video rung lắc trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hãn Hải, hơi ngượng ngùng.
"Em xin lỗi, lần này lại tùy hứng, nhưng..." Diêm Thanh Viên mở đồng hồ trên điện thoại, xoay điện thoại lại cho những người khác xem, "Đã mười hai giờ rồi, thời gian đã trôi qua, không có tòa nhà nào, không có cái chết, cái gì cũng không có, sau này chúng ta thanh thản ổn định sống tốt được không?"
Trong lòng Nghiêm Hãn Hải dâng lên một cảm giác tức giận hiếm có không gì sánh được, nhưng nó nhanh chóng xì hơi như quả bóng bay bị thủng.
Cuối cùng Nghiêm Hãn Hải tiến lên, kéo cổ tay Diêm Thanh Viên, ôm ngang Diêm Thanh Viên lên, không quay đầu rời đi.
Hắn muốn trừng phạt.
Sử dụng phương pháp mà hắn cho rằng sẽ nhớ lâu nhất.
Cuối cùng Nghiêm Trạch Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy Diêm Thanh Viên an toàn, trước khi rời đi vô thức liếc nhìn nơi Diêm Thanh Viên vừa ngồi, rồi quay người rời đi mà không cần suy nghĩ.
Nơi Diêm Thanh Viên ngồi, trùng hợp kết cục của cái chết ở kiếp trước.
Mà giờ đây, tất cả đều được viết lại, một cuộc sống mới đã được sinh ra.