Người muốn đọc sách, là độc giả, tác giả muốn cho độc giả thấy cái họ muốn đọc, mà Cố Hãn Hải thay đổi thân phận, đè bẹp kẻ địch, đá bay nam phụ độc ác, tất cả những điều này đều sảng* đến làm sợi tóc cũng run rẩy.
*Sướng, phê, dễ chịu.
Nhưng trên thực tế không ai muốn làm một pháo hôi, không ai muốn làm một đá kê chân* cả, mặc dù cậu không thay đổi được gì, nhưng ít nhất cậu hy vọng chủ sức lực ít ỏi của mình có thể làm được điều gì đó.
"Là như vậy sao?" Tịch Hạc khởi động xe, "Nếu con đã nói như vậy thì mẹ sẽ không nhúng tay vào."
*Bàn đạp.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, dường như không ngờ vậy mà dễ dàng được mẹ đồng ý như vậy, nhưng chẳng phải mẹ cậu có tính cách muốn gì nhất định sẽ có được sao?
"Làm sao vậy?" Tịch Hạc nhìn đứa trẻ nhỏ nhà mình ngồi ở ghế sau lúc này đang mở to đôi mắt tròn tròn nhìn mình, bà hỏi.
"Chẳng lẽ mẹ không tranh luận với con nhiều hơn sao?"
"Vì sao mẹ phải làm như vậy?" Tịch Hạc thản nhiên nói, "Người ưu tú khắp nơi đều có, hắn thật sự hiếm thấy nhưng chưa chắc là duy nhất, con thích thì cứ tự mình cầm chơi đi."
Nghiêm Thanh Viên nghe được mà ngây ngẩn, nói: "Con không có ý chơi đùa với Cố Hãn Hải."
"Đó là chuyện của con, con phải tự học cách tự cất đồ chơi của mình đi, nếu con quản không tốt, mẹ sẽ luôn can thiệp." Tịch Hạc nói xong sau đó hỏi, "Con về nhà với mẹ, hay là đến cái nhà nhỏ con thuê kia?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Con về nhà thuê ạ."
"Con hoàn toàn không định quay về sao?" Tịch Hạc nhíu mày.
"Không phải ạ, bởi vì ở đây đi học thuận tiện hơn, không phải mẹ nói bây giờ mọi người đều rất bận sao? Công việc vốn dĩ đã rất khó khăn, con không nên gây phiền phức trong nhà nữa."
Tịch Hạc hơi nhướng mày, cuối cùng khẽ cười nói: "Nếu con muốn vậy, mẹ không sao cả."
"Hay là mẹ để con xuống ở đây đi, vốn dĩ rất gần, con tự trở về là được ạ."
Tịch Hạc trực tiếp dừng xe ở ven đường, Nghiêm Thanh Viên xuống xe, hơi nghiêng đầu gõ cửa sổ xe, Tịch Hạc hơi hạ cửa sổ xe xuống.
"Mẹ ơi, chào mừng mẹ về nhà ạ, chờ công việc của mọi người không bận nữa, con sẽ trò chuyện với mẹ nhiều hơn."
Sắc mặt Tịch Hạc vốn có chút không vui rõ ràng có chút thay đổi, một tay để lên cửa sổ xe như vô tình lại như cố ý ừ một tiếng, Nghiêm Thanh Viên cũng không nói thêm gì nữa, tự động rời đi.
Tịch Hạc nhìn bóng lưng Nghiêm Thanh Viên, vươn tay vén mái tóc xoăn gọn gàng ra sau, lộ ra vầng trán trắng nõn, trên gương mặt mang theo chút phiền muộn, đột nhiên mở điện thoại gọi điện.
Bản thân Diêm Đàm vẫn luôn đi theo phía sau tiểu thiếu gia, nhận được cuộc gọi lạ, bản thân vốn muốn cúp máy, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến nhận cuộc gọi.
"Diêm Đàm." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một người phụ nữ có chút lạnh nhạt nghe quen quen, âm thanh này nháy mắt làm Diêm Đàm cảm giác như đang đối mặt với Tịch Hạc, tức khắc mồ hôi đổ như mưa, vì sao phu nhân biết số điện thoại của anh ấy, chủ chính của anh ấy không phải nhị thiếu gia sao?
"Phu nhân."
"Nhà hàng nơi Cố Hãn Hải làm việc là nhà hàng nào?" Tịch Hạc hỏi, cùng với âm thanh chiếc xe quay đầu, tốc độ lái nhanh.
Cố Hãn Hải đang giúp việc ở sau bếp, bây giờ vẫn chưa đến lúc đông khách nhất nên hắn có thể xử lý một số món ăn, nhưng lúc này quản lí nhà hàng vội vàng đến sau bếp tìm hắn.
"Cháu mau đi với chú." Lúc này quản lí nhà hàng lau mồ hôi, ánh mắt kỳ lạ nhìn Cố Hãn Hải vài lần, Cố Hãn Hải không hiểu lý do, vẫn giữ im lặng đi theo.
Mặc dù nói là nhà hàng, nhưng diện tích nhà hàng rất lớn hơn nữa còn thiết kế phòng riêng khép kín, quản lí nhà hàng lập tức dẫn Cố Hãn Hải đi, lọt vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen và đôi chân tinh tế trắng nõn đang ngồi trên ghế trong căn phòng kín, nháy mắt hắn đã hiểu thân phận người ngồi bên trong.
"Phải nói chuyện cẩn thận, phục vụ cẩn thận, là khách hành lớn đó, vừa rồi ông chủ gọi điện thoại nói nhất định phải chăm sóc tốt, lát nữa ông chủ sẽ tự mình lại đây, đối phương yêu cầu cậu chăm sóc, cho dù như thế nào cũng phải tiếp đón chu đáo."
Cố Hãn Hải gật đầu, mặc dù nghe quản lí nhà hàng khẩn trương đến mức nói hơi lắp, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, tựa như cho dù là ai hắn đều tin tưởng có thể phục vụ tốt nhất.
Quả nhiên Cố Hãn Hải nhìn thấy Tịch Hạc, Tịch Hạc dường như không thích hợp với bầu không khí như vậy, có lẽ là vì mặc dù là phòng riêng nhưng thật sự quá nhỏ, không thể chịu nổi khí chất của bà.
"Ngồi." Tịch Hạc vốn không định coi Cố Hãn Hải thành người phục vụ, thậm chí còn dễ gần mời hắn ngồi xuống đối diện, Cố Hãn Hải thuận theo ngồi xuống.
Tịch Hạc lại một lần đánh giá thiếu niên trước mặt, không thể không nói đây là một thiếu niên cho dù ở mặt nào cũng có thể xứng với hai chữ xuất sắc.
"Xin hỏi dì tìm cháu có việc gì?" Cố Hãn Hải hỏi.
Tịch Hạc tùy ý nghịch chén trà trước mặt, móng tay dài nhẹ nhàng gõ lên tách trà, biểu cảm của bà không có sự kiêu ngạo lúc trước Cố Hãn Hải đã thấy, bây giờ nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
Cố Hãn Hải an tĩnh đợi, sau đó mới nghe thấy Tịch Hạc chậm rãi nói: "Viên Viên dường như rất thân thiết với cậu?"
"Có lẽ vậy."
"Cậu thật sự là một người rất xuất sắc, nhưng dù ưu tú đến đâu cũng không phải là cái cớ để thân với ai, vì sao Viên Viên sẽ thân thiết với cậu? Lẽ nào tôi không ưu tú sao?"
Cố Hãn Hải: "..."
Đột nhiên hắn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, lúc này người phụ nữ luôn toát ra khí chất khôn khéo lanh lợi giờ đây lại hiếm thấy lộ ra sắc mặt bối rối.
"Tôi cho dù là diện mạo hay là năng lực, tôi đều rất xuất sắc mà." Tịch Hạc trước giờ luôn là một người phụ nữ kiêu ngạo tự tin, "Không chỉ con trai lớn con trai thứ tán thưởng tôi, tôi không hiểu nổi, tôi rốt cuộc có chỗ nào không lọt được vào mắt Viên Viên chứ."
Cố Hãn Hải: "..."
"Cậu dùng cách gì mới có thể khiến Viên Viên mê đắm cậu như vậy?"
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc, biểu cảm của bà cũng không giống như giả vờ, bà là thật sự buồn rầu, Cố Hãn Hải đột nhiên không biết nên nói gì.
"Trạch Thanh và Trạch Thủy không giống với Viên Viên, bọn họ vẫn luôn rất xuất sắc, hơn nữa biết mình muốn gì, biết làm thế nào, biết làm thế nào để đưa ra yêu cầu với tôi, nói thật hai đứa nhỏ này rất dễ chăm sóc." Trong lòng Tịch Hạc tất cả đều là buồn khổ, "Nhưng tôi thật sự không biết ở chung với Viên Viên thế nào, đứa nhỏ này vốn dĩ rất ngốc, ánh mắt nhìn người lại cực kém, cũng không biết đòi hỏi với tôi, rõ ràng chỉ cần nó chịu mở miệng tôi có gì mà không theo nó, sao nó lại không chịu thân thiết với tôi?"
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc trước mặt, loáng thoáng giống như hiểu được gì đó, hỏi: "Dì rất muốn thân thiết với Nghiêm Thanh Viên sao?"
"Nói tào lao quá, đó là con của tôi, tôi sinh ba đứa con, đứa nhỏ này là đứa dễ thương nhất hiểu chưa?" Tịch Hạc thật sự sắp bị chọc tức hộc máu, "Tôi đã vô cùng tôn trọng ý kiến của con trai, vừa rồi tôi còn nói là sẽ ở cạnh với nó, nó muốn làm cái gì tôi đều cho, nhưng nó vậy mà không chọn về nhà với tôi, mà là đi về nhà thuê, làm sao? Tôi ở nhà nó không chịu vui vẻ quay về sao?!"
Vẻ mặt Tịch Hạc rõ ràng rất buồn khổ, con trai của bà, vì sao không muốn thân mật với bà?
Rõ ràng khi còn nhỏ vẫn là một đứa bé nhỏ xíu dễ thương như vậy, mỗi ngày tìm bà muốn ôm một cái còn muốn làm nũng, không ôm thì không ngủ được, chỉ cần bà ở nhà thì sẽ dính lấy bà, vì sao càng lớn càng trở nên xa lạ vậy?
Cố Hãn Hải nghe Tịch Hạc nói thì trong lòng đã hiểu rõ, nếu Tịch Hạc là thái độ như này thì...
"Trước đó tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
"Ừm hửm." Tịch Hạc dựa vào trên sô pha.
"Ngài ghét bỏ qua Nghiêm Thanh Viên sao?"
"Tôi ghét bỏ nó cái gì? Miếng thịt trên người mình thì sao tôi phải ghét bỏ nó chứ?"
"Nhưng không phải ngài vẫn luôn nói em ấy ngốc sao?"
"Không phải nó thật sự ngốc sao?" Tịch Hạc rất đương nhiên nói, "Học ở trường cũng không làm tốt, cũng không có bất kỳ thiên phú nào."
"Cho nên ngài sẽ nói ngay trước mặt em ấy rằng em ấy ngốc sao?" Cố Hãn Hải nói.
"Đúng vậy, sự thật chính là sự thật, tôi trước giờ sẽ không nói dối, nó cũng phải tự mình biết lấy điều này, biết bản thân ngốc thì phải đề phòng bản thân ngốc, ít nhất sẽ không bị người ta lừa."
"Ngài còn nhớ một người tên là Tống Diễn Chi không? Đã từng là bạn của Nghiêm Thanh Viên."
"Biết." Lúc Tịch Hạc nhắc đến người này trên mặt hiện ra vài tia khinh miệt, "Đứa nhỏ này thật là một chút đề phòng cũng không biết, người ta rõ ràng là muốn tiếp cận làm quen mà cũng không biết đề phòng gì hết, tôi còn đặc biệt cho nó danh sách những người bạn có thể kết bạn chơi chung, trên danh sách đều là tôi tự mình lựa chọn thân phận địa vị nhân phẩm đều rất phù hợp với nó, những người thích hợp để kết bạn, đứa nhỏ này còn giận dỗi với tôi, Tống Diễn Chi kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Cuối cùng chẳng phải là được lợi ích rồi âm thầm lặng lẽ ngừng lại* sao?"
* 偃旗息鼓 (Hành quân lặng lẽ): Ngừng chiến hoặc âm thầm chấm dứt hoạt động, hoặc ngừng làm việc gì đó.
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc, đây quả thật là một người phụ nữ mạnh mẽ có chính kiến của mình, chỉ sợ đối với bà tất cả hành động của bà đều là tốt vì Nghiêm Thanh Viên, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên quan điểm về đúng sai và lợi ích vẫn chưa hình thành thì cậu hoàn toàn không hiểu.
"Vì sao dì ở trước mặt tôi gọi Nghiêm Thanh Viên là Viên Viên, nhưng ở trước mặt em ấy lại gọi bằng họ tên em ấy?"
"Lúc tôi gọi Nghiêm Trạch Thủy cũng gọi cả tên lẫn họ."
Ý lời nói là phải công bằng sao?
"Đứa nhỏ này sau khi gặp cậu, trưởng thành không ít." Giọng điệu Tịch Hạc thay đổi, mang theo vài phần xúc động, bà rũ đôi mắt xuống, nói, "Tôi muốn phần hợp đồng cậu đã ký với nó, nó từ chối, nói nói phải phụ trách với cậu, để cậu lựa chọn làm việc cậu muốn làm, trước kia chắc chắn nó sẽ không nghĩ những điều này, thời gian tôi ra nước ngoài cũng khá ngắn ngủi, đứa nhỏ này lớn lên như thế nào?"
Lông mi Cố Hãn Hải khẽ run, hơi ngước mắt nhìn Tịch Hạc: "Vì sao dì muốn hợp đồng của tôi?"
"Cậu là một học sinh rất giỏi, rất dễ uốn nắn, chỉ cần ở dưới tay tôi tôi có thể giúp cậu dạy cậu có lợi cho Nghiêm gia thậm chí là... Có lợi cho việc trợ thủ Nghiêm Thanh Viên, cho dù như thế nào, bây giờ Nghiêm gia cũng chỉ là một gia đình phân nhánh, con trai của Tịch Hạc tôi, sao có thể thấp hơn người khác?"
Cố Hãn Hải trầm mặc, những lời lúc trước hắn nói, Nghiêm Thanh Viên đều nghe vào.
"Nghiêm Thanh Viên là một người rất biết lắng nghe lời mọi người, người khác nói một hai câu sẽ rất dễ dàng để trong lòng, nếu trong lúc vô tình nói ra lời những lời tổn thương em ấy, em ấy sẽ không nói gì cả, cũng không phản bác, em ấy chỉ biết nhớ kỹ điều ấy."
Sắc mặt Tịch Hạc lập tức cứng đờ, dần dần sắc mặt càng trầm hơn, suy tư một lát mới nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tôi tổn thương nó?"
Bản thân Tịch Hạc cũng không biết mình đã làm việc gì để bị cho rằng là tổn thương Nghiêm Thanh Viên, bản tính như thế, tay bà nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhưng nếu thật sự đã làm, bà đương nhiên cũng sẽ không chạy trốn trách nhiệm.
"Ví dụ như?"
"Chuyện này người làm mẹ như ngài hẳn là nên tự suy nghĩ, mà tôi không thể lúc nào cũng chú ý lúc ngài và Nghiêm Thanh Viên ở cạnh nhau, cho nên chỉ sợ tôi không có cách nào cung cấp cho ngài tin tức chuẩn xác." Cố Hãn Hải từ chối rất dứt khoát, nhưng sau đó lại nói thêm một câu, "Khi đối xử với Nghiêm Thanh Viên, thật ra cách tốt nhất chính là trực tiếp nói cho em ấy ngài đang nghĩ gì, ví dụ như, ngài hy vọng em ấy làm nũng với ngài, cũng không ngại em ấy làm chuyện gì, những lời này, cứ nói thẳng là được."
Tịch Hạc há hốc mồm, nếu làm như vậy, người mẹ uy nghiêm như bà phải làm sao đây?
Nhưng bà lại trầm mặc.
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh hai đứa nhỏ này, từ trước đến giờ đều có lập trường rất rõ ràng, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không giống vậy.
Đứa nhỏ này làm bà nghi ngờ rốt cuộc có phải sinh ra từ tử cung của mình hay không, đứa nhỏ này mềm mại nhạy cảm, đối với tình cảm ỷ lại nghiêm trọng, khi còn nhỏ là như thế, dần dần bản thân Tịch Hạc cũng quen luôn.
Sau khi đã quen bị một đứa trẻ thân mật ỷ lại, cảm giác vắng vẻ thật ra cũng không tốt lắm, Tịch Hạc cho rằng bản thân ít nhất đã cố gắng làm rồi.
"Là phương pháp sai sao?" Dù sao Nghiêm Thanh Viên so với nhà bọn họ tính cách quá đặc biệt, "Đứa trẻ kia luôn không nói một tiếng còn thích chơi trò biến mất, trên cơ bản không cách nào giao lưu, có điều hôm nay... Thoạt nhìn quả thật có chút thay đổi."
Cố Hãn Hải không nói chuyện, dư thừa không nằm trong phạm vi can thiệp của hắn.
Tịch Hạc uống trà của mình: "Cậu có để ý việc tôi đi xem nhà thuê của cậu không?"
"Có thể." Cố Hãn Hải nói.
"Cậu có muốn đi theo tôi học hỏi không?" Tịch Hạc đổi chủ đề.
"Cảm ơn sự nâng đỡ của ngài, nhưng giống như Nghiêm Thanh Viên đã lựa chọn phụ trách với tôi, tôi cũng sẽ tôn trọng chờ mong của Nghiêm Thanh Viên đối với tôi."
Tịch Hạc hất nhẹ mái tóc mình, mái tóc xoăn dài gợn sóng một chút: "Tôi có thể hỏi cậu vì sao đối xử với Viên Viên đặc biệt như vậy không?"
"Ngài làm sao nhìn ra được?"
Tịch Hạc đương nhiên sẽ không nói cho Cố Hãn Hải nghe, khóe miệng cười tươi, hỏi: "Viên Viên đặc biệt đối với cậu, có thể đặc biệt đến mức nào?"
Cố Hãn Hải cuối cùng cũng trầm mặc về cuộc nói chuyện này, thật lâu sau hắn mới nói: "E là bây giờ tôi không có cách nào cho ngài một câu trả lời chuẩn xác."
"Phải không?"
"Tương tự tôi cũng muốn hỏi ngài một vấn đề." Cố Hãn Hải hỏi, "Vì sao ngài đối xử đặc biệt với Nghiêm Thanh Viên?"
"Đặc biệt?" Tịch Hạc nhướng mày.
"Nghe cách ngài nói, tôi nghĩ là thái độ của ngài đối với hai người kia không giống khi đối xử với Nghiêm Thanh Viên phải không?"
"Có lẽ là vì mọi người sẽ luôn thiên vị với đứa trẻ đáng yêu." Thật ra Tịch Hạc cũng không có câu trả lời cố định, chỉ là muốn thân thiết với Nghiêm Thanh Viên mà thôi, cũng không có lý do gì khác.
Cố Hãn Hải nhìn, hắn không cách nào có được đáp án hắn muốn từ trên người Tịch Hạc, chỉ sợ Tịch Hạc cũng mơ hồ về câu trả lời này.
Tịch Hạc nhìn thời gian rồi đứng lên: "Tôi đi đây, lúc này có lẽ tôi vẫn còn kịp đưa Viên Viên đi ăn cơm tối."
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc gấp đến, nói được mấy câu lại gấp đi, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng nụ cười của hắn chỉ được trong giây lát.
Mặc dù rất kỳ lạ, nhưng cứ cảm thấy Nghiêm Thanh Viên trở thành dáng vẻ như bây giờ, giống như bị cố tình sắp xếp, không tìm thấy bất cứ lý do gì.
Tịch Hạc lái xe dừng trước cổng khu dân cư, khu dân cư kiểu cũ cơ bản không có chỗ đậu xe, Tịch Hạc ngồi trong xe lấy ra một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, định châm lửa nhưng rồi lại thôi.
Thà nói chuyện trực tiếp với Nghiêm Thanh Viên còn tốt hơn là giấu như bây giờ? Ít nhất Tịch Hạc cảm thấy bản thân cho đến giờ đã rất thẳng thắn, nhưng Nghiêm Thanh Viên giống như không thể hiểu nó nên cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Nói thẳng, chẳng lẽ bảo bà nói thật ra bà cũng rất nhớ mong con trai nhỏ nhà mình, Nghiêm Thanh Viên chỉ lo gọi cho ông ba già vô tâm kia mà không thèm gọi cho bà một cuộc sao?
Nghĩ đến đây Tịch Hạc lại bắt đầu bực bội, bà thật sự là không hiểu, nếu bàn về quan hệ tốt, bà rõ ràng dễ lấy lòng hơn người đàn ông Nghiêm Kỳ Thúy đó mà, vì sao Nghiêm Thanh Viên không chọn bà trước?
Tịch Hạc thở dài mấy lần, gọi điện thoại cho Nghiêm Thanh Viên, nhưng vẫn luôn không có người nhận.
Dần dần Tịch Hạc không còn nhẫn nại nữa, dứt khoát xuống xe luôn.
Tiếng giày cao gót giẫm trên hàng lang cũ nghe vô cùng rõ ràng, Tịch Hạc nhìn bức tường bên cạnh, trên tường chỗ nào cũng có vết cào xước lộn xộn, trong không tràn ngập mùi cũ nát, còn có thể nhìn thấy các tờ giấy quảng cáo, cầu thang chật hẹp hàng lang chật chội, vì sao con trai của bà lại đặc biệt muốn đến nơi này để sống?
Không lẽ Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh bắt nạt cậu?
Tịch Hạc tới cửa, không tìm thấy chuông cửa, dứt khoát dùng tay gõ cửa, có trời mới biết bà đã bao lâu rồi không làm động tác này.
Cửa bị gõ rất lâu sau mới được mở ra, nhưng mở ra lại không phải người bà cho rằng là Nghiêm Thanh Viên, mà là một người phụ nữ xa lạ.
Người phụ nữ mặc một bộ váy ngủ hơi cũ, mái tóc thẳng mềm mại tùy ý xõa xuống, gương mặt vô cùng hiền dịu, quá khác biệt với vẻ đẹp chói lọi của Tịch Hạc, gương mặt của cô rõ ràng như đang kiềm chế, thậm chí nhìn có chút khiếp sợ, lúc nhìn thấy Tịch Hạc rõ ràng sửng sốt, mắt to hiện lên vẻ hoang mang.
"Xin hỏi bà tìm ai?"
"Tư Tuyết Ngữ?" Tịch Hạc nhớ đến thông tin trong tư liệu.
"Bà là?" Tư Tuyết Ngữ nhíu mày.
"Tôi là Nghiêm Thanh Viên..." Nhưng Tịch Hạc còn chưa nói xong, Tư Tuyết Ngữ đã bất ngờ đóng cửa, động tác của cô không hề do dự, nhưng phản ứng của Tịch Hạc cũng tuyệt đối là siêu nhanh, trước khi Tư Tuyết Ngữ kịp đóng cửa mạnh mẽ chặn động tác của cô, cái cửa chống trộm tội nghiệp bị hai người phụ nữ siết chặt trong tay, Tịch Hạc cười lạnh một tiếng, "Tôi còn chưa nói xong đâu nhá, cô đóng cửa cái gì?"
"Tôi mặc kệ bà là ai, nhưng đây là nhà tôi, Nghiêm Thanh Viên chẳng qua chỉ là sống nhờ, cậu ta không có tư cách mời bất cứ ai lại đây!"
Tịch Hạc nhìn vẻ mặt rõ ràng nôn nóng và phiền chán của Tư Tuyết Ngữ, nhướng mày: "Sống nhờ? Ai nói cho cô Nghiêm Thanh Viên sống nhờ ở chỗ này?"
Vẻ mặt Tư Tuyết Ngữ ngay lập tức trở nên châm biếm: "Con trai tôi tìm chỗ này, cậu ta không mời tự đến, đây không phải sống nhờ thì là gì?"
"Nhưng sao tôi lại nhớ rõ là chính Nghiêm Thanh Viên thành thật thanh toán tiền thuê nhà ấy nhỉ, còn phụ trách nguyên liệu nấu ăn mua sắm các thứ trong nhà ta? Thật sự chiếm tiện nghi là mấy người nhỉ?" Sức của Tịch Hạc lớn hơn Tư Tuyết Ngữ nhiều, Tư Tuyết Ngữ vô cùng muốn đóng cửa lại nhưng lại phát hiện cho dù dùng lực như thế nào cửa cũng không di chuyển.
"Nơi này là nhà tôi, con trai tôi cho cậu ta vào ở đã là tận tình tận nghĩa rồi, mấy người suốt ngày cứ tới nhà của tôi và con trai tôi, mấy người đây là xâm nhập trái phép!" Tư Tuyết Ngữ rõ ràng vô cùng không vui.
"Con trai tôi đưa tiền thuê nhà, đây chính là nhà thuê hợp pháp, chẳng lẽ trên hợp đồng mấy người có viết không được mời người tới hả?"
"Con trai bà?" Tư Tuyết Ngữ sửng sốt một chút, đã hiểu rõ thân phận người trước mắt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, "Thật đúng là mẹ nào con nấy, bà dã man như vậy cũng khó trách con trai bà mỗi ngày không học giỏi cứ muốn gần gũi với con trai tôi."
Tịch Hạc cười lạnh một tiếng: "Lần trước từ chức đến nay cô cũng không có việc gì làm nhỉ? Bây giờ còn dựa vào con trai cô nuôi sống, con trai cô đã đồng ý cho tôi tới, cô có tư cách gì ngăn cản tôi?"
"Dì ơi? Dì đang làm gì vậy?" Đột nhiên âm thanh Nghiêm Thanh Viên truyền đến từ phía sau, lúc này tay hai người phụ nữ đều đột ngột buông lỏng.
Tịch Hạc ngẩng đầu nhìn, nhưng lúc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm xuống.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mặc một cái tạp dề, tay áo xắn lên trên tay ướt sũng, còn dính một ít rau, rõ ràng là đang rửa rau.
"Mẹ ạ?" Nghiêm Thanh Viên rất kinh ngạc mở to đôi mắt, không ngờ Tịch Hạc sẽ xuất hiện ở chỗ này.
"Con đang làm cái gì?!" Tịch Hạc lập tức đẩy Tư Tuyết Ngữ ra đi lên hai bước trực tiếp nắm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Viên, quay đầu nhìn trong bếp, lúc này đã có một ít rau cắt xong, dường như sắp nấu cơm.
Tịch Hạc quả thật không thể tin được hai mắt mình, con trai nhỏ được bà nuông chiều từ bé trong nhà bây giờ vậy mà ở bên ngoài nấu cơm?
Biểu cảm Tịch Hạc không tốt lắm, nhưng lại bình tĩnh hỏi: "Con nấu cơm là cho con ăn sao? Người phụ nữ này có phần không?"
Cả người Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng, thật sự không hiểu Tịch Hạc sao lại đột nhiên tới nơi này.
"Sao nào? Cậu ta sống ở đây tất nhiên phải làm chút việc, cậu ta khoảng thời gian trước vì học nấu cơm mà lãng phí bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, bây giờ rất vất vả mới có thể nấu còn không cho chúng tôi ăn?" Tư Tuyết Ngữ khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Tịch Hạc đột nhiên đi vào, "Tôi không biết mấy người có phải người giàu có gì không, nhưng nếu muốn ở nơi này thì phải học làm việc nhà, chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ cậu ta sao?"
"Cũng ở nơi này, vậy còn cô thì sao?" Tịch Hạc đột nhiên quay đầu lại, "Cô có làm việc nhà sao?"
"Này có liên quan gì đến bà à? Không muốn làm thì đi đi, chúng tôi không phục vụ diễn kịch hầu hạ mấy người có tiền đâu, đây là chỗ tôi và Tiểu Hải ở, con của bà tự mình chen chân vào chẳng lẽ còn muốn tôi cung phụng cậu ta?"
Tịch Hạc đột nhiên cười lạnh một tiếng, Nghiêm Thanh Viên lúc này duỗi tay túm chặt ống tay áo của bà, Tịch Hạc đột nhiên quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn lướt qua Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên vốn đã quen với ánh mắt khinh thường của Tịch Hạc nháy mắt nhận ra sự lạnh lùng trong ánh mắt này, nháy mắt buông lỏng tay ra.
Nếu là trước đây Tịch Hạc có lẽ sẽ không để ý động tác nhỏ này, nhưng lúc này đây Tịch Hạc lại chú ý, thiếu niên lúc này mặc dù đang nhìn bà, nhưng lại có chút thấp thỏm, không thử nữa.
Lần này Tịch Hạc không để ý Tư Tuyết Ngữ, mà là nhìn Nghiêm Thanh Viên, chờ động tác của Nghiêm Thanh Viên.
"Mẹ ơi, con nấu cơm, mẹ có muốn thử không ạ? Con cũng muốn cho mẹ nếm thử tay nghề của con." Nếu là Nghiêm Thanh Viên của trước đây, chắc chắn sẽ không thử nữa.
Nhưng mà, bây giờ là bây giờ.
Không muốn làm hai người cãi nhau, Nghiêm Thanh Viên tiếp tục nói: "Mặc dù tay nghề của con tiến bộ rất chậm, nhưng trên cơ bản có thể làm rất nhiều món ngon, cũng... Học làm món mẹ thích ăn, chỉ là bây giờ làm chưa tốt lắm ạ, vốn dĩ muốn làm càng tốt hơn sau đó làm cho mẹ ăn, ha ha."
___
5/12/2022.
20:31:10.