Vóc dáng cô bé không cao, thấp hơn rất nhiều so với Nghiêm Thanh Viên, đủ để thấy được tuổi bé thật ra rất nhỏ, gương mặt non nớt chưa xuất hiện nhiều nét, bé xách trên lưng một cái cặp màu hồng nhạt, mặc áo bông dày cộp, hai tay đều rụt trong ống tay áo bông, thoạt nhìn giống như một quả bóng vậy.
Đây là một cô bé hoàn toàn xa lạ, chỉ là đôi mắt tròn của bé khiến Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao cảm thấy rất giống mình.
Nghiêm Thanh Viên nhìn chăm chú vào cô bé, có bé cũng nhìn chăm chú vào cậu, cô bé rõ ràng sợ hãi, hai người đàn ông cao lớn lúc này đứng bên cạnh bé, trong ánh mắt cô bé nhỏ tuổi rơm rớm nước mắt.
"Đừng sợ." Nghiêm Thanh Viên thấy cô bé kia muốn khóc, điện thoại trong cầm trong tay nhắm ngay bọn họ giống như có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào, Nghiêm Thanh Viên lập tức trấn an hơn nữa lui về phía sau hai bước, hỏi, "Sao em lại muốn gõ cửa nhà bọn anh?"
Cô bé trợn tròn đôi mắt, sau đó dường như thả lỏng một chút, bờ vai vì căng thẳng mà nhún lên một chút cuối cùng cũng thả lỏng, trong ánh mắt bé tất cả đều là bóng dáng của Nghiêm Thanh Viên, sau đó bé lắp bắp nói: "Anh... Anh là Cố Hãn Hải ạ?"
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn Cố Hãn Hải.
Lúc này Cố Hãn Hải nhíu mày, nhìn cô bé nhỏ: "Là tôi."
Cô bé rõ ràng sửng sốt, không ngờ Cố Hãn Hải vậy mà không phải người trước mắt, mà là người phía sau trông cao hơn và mạnh mẽ hơn, người đàn ông khó tiếp cận hơn.
"Em tìm Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải mười sáu tuổi ấy ạ." Cô bé lí nhí nói.
"Là tôi." Thật ra Cố Hãn Hải không kiên nhẫn đến vậy đối với cô bé.
Lúc này cô bé ngẩng đầu nhìn Cố Hãn Hải rất cao, mặc dù nhìn qua rất khó tiếp cận, nhưng hình như người này sẽ không hại người.
Hơn nữa hắn lớn lên đẹp trai quá, vóc dáng cũng rất cao, người này chính là Cố Hãn Hải sao? Là anh trai của bé sao?
Cô bé nắm chặt điện thoại trong tay, bé mở miệng nói: "Em tên là Cố Cam Cam, ba em tên là Cố Trường Hà, ba em có một người vợ trước, ba và vợ trước của ba có một đứa con tên là Cố Hãn Hải, là anh sao?"
Nghiêm Thanh Viên còn khiếp sợ hơn Cố Hãn Hải.
Cố Cam Cam?
Đây là em gái, cùng ba khác mẹ của cậu?
Em gái của cậu?!
Trong căn phòng cũng không rộng rãi mấy, Cố Cam Cam đã cởi ra áo khác dày cộp và cặp đặt một bên, bé mặc áo đỏ và váy đen nhỏ, hai bên tóc buộc thành hai đuôi ngựa, lúc này hai tay đặt trên hai đùi như học sinh tiểu học đang ngồi, rõ ràng cả người căng thẳng thấp thỏm bất an lại vô cùng tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
"Em tên là Cố Cam Cam, đúng không? Anh có thể gọi em là Cam Cam không?" Nghiêm Thanh Viên thật cẩn thận cố gắng tiếp xúc.
"Ừm, anh là ai?" Cố Cam Cam gật đầu, mắt to nhìn Nghiêm Thanh Viên, cứ cảm thấy anh trai lớn trước mặt trông rất quen thuộc.
"Anh là, Nghiêm Thanh Viên, em có thể gọi anh là anh Viên." Nghiêm Thanh Viên kiềm chế kích động nhỏ trong lòng, cậu không ngờ cậu vậy mà còn có thể có một cô em gái.
Nghiêm Thanh Viên từ nhỏ chính là nhỏ nhất ở trong nhà nên trước giờ đều không biết cảm giác có em trai em gái, sau khi quen Cố Hãn Hải thì khí chất và dáng người hoàn toàn không thể phát triển theo hướng của em trai, không ngờ một ngày nào đó cậu cũng sẽ trở thành anh trai.
"Anh cũng ở nơi này sao?" Cố Cam Cam hỏi.
"Đúng vậy."
"Ba mẹ anh đâu?"
Nghiêm Thanh Viên sờ sờ gương mặt: "Đều ở đây, chỉ là quan hệ của anh và Cố Hãn Hải tốt, cho nên ở cùng một chỗ thuận tiện đi học thuận tiện chăm sóc."
"Ồ." Cố Cam Cam dường như không tò mò về Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt vẫn luôn nhìn Cố Hãn Hải đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức uống nóng.
Nhưng mà dù vậy Nghiêm Thanh Viên cũng không chịu nổi sự yêu thích đặc biệt của Nghiêm Thanh Viên đối với cô bé gái này, các bé gái từ trước đến nay luôn rất đáng yêu, Nghiêm gia trên cơ bản chính là một miếu hòa thượng, mẹ lại là người phụ nữ mạnh mẽ, nhìn thấy em gái mềm mại đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên không cách nào kiềm chế bản năng làm anh trai tràn đầy trong mình.
Trước mặt Cố Cam Cam được đặt xuống một ly cao cao nóng, đây là thức uống mà Nghiêm Thanh Viên yêu thích nhất, bản thân Cố Hãn Hải muốn làm nước trái cây cho Cố Cam Cam, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại lấy ra những thứ cậu đã lén giấu chủ động nhờ Cố Hãn Hải ngâm nó.
Cố Cam Cam nhìn ca cao nóng trước mặt, vẫn không động tới, thờ ơ nhìn ánh mắt mong chờ của Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, nói: "Uống đi, nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì cô, có hạ thuốc hay không cũng không quan trọng."
Cố Cam Cam nuốt nước bọt một cái, mùi socola thơm ngát làm cho bé rất muốn uống, nhiệt độ nóng hổi cũng có thể làm cho cơ thể bé ấm áp lên, nhưng không thể tùy tiện uống đồ người khác cho.
Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên cũng không thấy được Cố Cam Cam uống, ý muốn thỏa mãn tâm tư muốn cho đối phương uống thứ mình thích cứ như vậy không còn, Nghiêm Thanh Viên rất mất mát.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Cố Hãn Hải hỏi, giọng điệu bình tĩnh.
"Anh... Có thể trả ba lại cho em không?" Cố Cam Cam nói, "Ba là ba của em, mẹ anh đã ly hôn với ba em rồi, không thể độc chiếm ba em được, ba em là chồng của mẹ em."
Cố Hãn Hải nhíu mày, tuy Cố Cam Cam nói đơn giản, nhưng hắn nghe hiểu.
"Cố Trường Hà không ở chỗ tôi."
"Anh gạt người, ba đã rất lâu rồi không về nhà, chắc chắn là tới nơi này của anh!" Cố Cam Cam đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, mặc dù bé đứng lên cũng không cao lắm.
"Không có." Cố Hãn Hải lặp lại một lần nữa, hắn không muốn giải thích nhiều với một đứa trẻ, "Cô làm sao tìm được đến đây?"
"Đây là điện thoại của ba, trên đó có tin nhắn Tư Tuyết Ngữ gửi cho ba."
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn hai người, một lớn một nhỏ, Cố Hãn Hải dường như không thân thiện mấy với cô bé.
"Tôi cũng không biết chuyện này, nhưng hắn chưa từng tới nơi này." Từ lần trước bị Nghiêm Thanh Viên dọa sợ, Cố Trường Hà đã biến mất ẩn tích một thời gian dài.
Nhưng Cố Cam Cam lại tức giận nói: "Nếu không phải người phụ nữ kia gửi tin nhắn cho ba, sao ba có thể biến mất được? Quan hệ của ba mẹ rất tốt, đến cãi nhau cũng không có."
"Cố Trường Hà không có bất cứ liên quan gì với tôi, cô không thể tìm thấy hắn ở đây." Cố Hãn Hải lúc đối xử với cô bé này trông vẫn không có kiên nhẫn lắm, "Nếu muốn tìm chi bằng tìm xem những công ty đòi nợ đó, có lẽ bị bọn họ ném tới nơi nào đó làm cu li rồi."
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, quả nhiên nhìn thấy hai mắt Cố Cam Cam hoang mang: "Cu li gì?"
Xuất phát từ tình yêu dành em gái, Nghiêm Thanh Viên lập tức kéo Cố Hãn Hải lại, Cố Hãn Hải vốn đang muốn nói thêm gì đó, lại vì ánh mắt Nghiêm Thanh Viên nên từ bỏ.
"Không có, chỉ là ba Cố Trường Hà đã rất lâu rồi không đến đây, em tìm nhầm nơi rồi." Nghiêm Thanh Viên lập tức nói với Cố Cam Cam, cô bé nho nhỏ này thật ra rất giống Cố Trường Hà, có chút nam tính, thật ra cụ thể mà nói tướng mạo cũng không phải rất đẹp.
Đều nói con gái theo cha, con trai theo mẹ, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy so với Cố Trường Hà cậu lớn lên càng giống Tư Tuyết Ngữ hơn, cho nên Cố Cam Cam hẳn là con gái của Cố Trường Hà.
"Không thể nào." Cố Cam Cam dường như không tin, "Mấy anh đừng nói dối, trả ba lại cho em, trên pháp luật nói nếu ba còn ở cùng với hai người mới là phạm tội!"
Mặc dù Cố Cam Cam trông non nớt, nhưng hình như hiểu biết rất nhiều, Nghiêm Thanh Viên chưa từng tiếp xúc qua đứa nhỏ như vậy, nhất thời không biết nên giao lưu thế nào.
"Cho đến bây giờ Cố Trường Hà vẫn chưa ly hôn với Tư Tuyết Ngữ, hắn và mẹ của cô ở bên nhau hơn nữa còn sinh cô, từ góc độ pháp luật mà nói cô mới là con riêng, sống với mẹ của cô mới gọi là phạm tội."
Cho dù đối xử với một đứa trẻ, Cố Hãn Hải cũng không mềm mỏng, mà là trực tiếp chọc thủng nhận thức của đứa trẻ.
"Anh gạt người!" Cô bé đột nhiên nhảy dựng lên, tức không chịu nổi, "Mẹ em và ba là kết hôn mới có em, phòng của chúng em đến ảnh cưới đều có đủ, trong phòng mấy anh cái gì cũng không có!"
"Đã như vậy cô cho rằng đến đây có thể chờ được ba cô sao?" Cố Hãn Hải đột nhiên hỏi.
"Ba chắc chắn ở với mấy anh!" Cố Cam Cam tức giận ngồi trên ghế, "Em muốn ở đây chờ ba về! Ba vài ngày không về, mẹ mỗi ngày khóc, ba chắc chắn là bị mấy anh đoạt đi rồi!"
Nghiêm Thanh Viên nhìn cô bé trước mặt tức đến nỗi hai má phồng lên, Cố Cam Cam trong mắt cậu không thể nghi ngờ là rất đáng yêu.
Cho dù Cố Trường Hà là người như thế nào, thì Cố Cam Cam đều vô tội.
"Cô chờ ở đây, chẳng lẽ mẹ cô sẽ không buồn sao?" Cố Hãn Hải đột nhiên hỏi.
"Chỉ cần ba về, mẹ sẽ không buồn nữa!" Cố Cam Cam trả lời nói.
"Bây giờ mẹ cô đang buồn, chẳng lẽ cô không muốn ở bên cạnh làm bạn với mẹ cô để cô ta đừng buồn sao?"
Cố Hãn Hải nói ra câu này không chỉ Cố Cam Cam mà ngay cả Nghiêm Thanh Viên đều ngây ngẩn cả người.
Cố Hãn Hải là một người săn sóc như vậy sao?
"Nhưng mẹ là vì ba không ở đây nên mới buồn." Cố Cam Cam lắp bắp nói.
"Vậy không phải cô càng nên đảm nhận vai trò của một người ba để làm mẹ cô vui sao?"
Cố Cam Cam tức khắc nghẹn lại.
"Thay vì đi tìm người khác chi bằng tự mình nghĩ cách, trên đời này không phải chỉ có một cách có thể giải quyết vấn đề." Cố Hãn Hải giống như một người cố vấn về nhân sinh, không thèm phỏng đoán tuổi của Cố Cam Cam có thể nghe hiểu những điều đó hay không, cứ như vậy nói thẳng.
Cố Cam Cam nửa ngày không nói nên lời.
"Không nhìn thấy Cố Trường Hà từ khi nào? Giữa lúc đó có chuyện gì xảy ra hay không?" Nghiêm Thanh Viên chủ động ngắt ngang bầu không khí vô cùng xấu hổ hỏi.
"Ba biến mất ba tuần rồi, chưa bao giờ liên lạc với người nhà, hai ngày trước đột nhiên có một đám đến nhà em nói ba nợ bọn họ rất nhiều tiền, bảo hai mẹ con em trả tiền, nhưng mẹ không có tiền, em cũng không có tiền, ba lại không ở đó, mẹ không biết nên làm cái gì bây giờ." Cố Cam Cam nói với hốc mắt đỏ lên.
Nghiêm Thanh Viên biết e là Cố Trường Hà lại đi trốn nợ.
Trước đây Cố Trường Hà thiếu nợ rất nhiều, lúc trước chú tìm mọi cách tới trong nhà này để trừ tiền, nhưng từ khi Cố Hãn Hải thay đổi điện thoại không hề dùng tiền mặt, hơn nữa còn bị Nghiêm Thanh Viên đe dọa, chỉ sợ Cố Trường Hà không dám xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn không trả tiền nổi, cho nên dứt khoát bỏ một gia đình khác của mình rồi bỏ trốn.
Nghiêm Thanh Viên thật sự không thể tin được người có thể vứt bỏ con của mình hai lần liên tiếp vậy mà là ba ruột của cậu, hiện tại Cố Cam Cam tuổi còn nhỏ lắm.
Lúc trước khi Cố Hãn Hải bị vứt bỏ là bao nhiêu tuổi, năm đó Cố Hãn Hải muốn chống đỡ chỉ sợ rất khó khăn phải không, Cố Cam Cam có phải cũng giống Cố Hãn Hải không?
"Không khóc, đừng khóc nha." Nghiêm Thanh Viên lấy khăn giấy đi lên hơi cong lưng lau khô nước mắt không ngừng chảy ra của Cố Cam Cam, nhưng có lẽ là vì được an ủi, nước mắt Cố Cam Cam ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
Nghiêm Thanh Viên thở dài, đột nhiên có cảm giác đồng cảm* với Cố Cam Cam, cậu vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ, tùy ý đối phương khóc thút thít, vừa vỗ vỗ lưng Cố Cam Cam, vừa trấn an.
*同病相怜 (Đồng bệnh tương liên): (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Có lẽ Cố Cam Cam cũng đang cố gắng chống đỡ, ba của cô bé biến mất, mẹ bị người đòi nợ uy hiếp, tình huống hiện tại cũng không biết như thế nào, chỉ sợ Cố Chanh Cam cũng đã lấy hết dũng khí mới tới nơi này tìm Cố Hãn Hải.
"Đừng khóc nha, anh trai giúp Cam Cam nghĩ cách ha." Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Cam Cam, "Cam Cam trước tiên đừng khóc nha."
Cố Hãn Hải an tĩnh ngồi một bên, nhìn Nghiêm Thanh Viên vụng về đi an ủi một người khác, nhưng thật ra bản thân lại luống cuống, lại tựa như muốn cố gắng chống đỡ tỏ vẻ bề ngoài mình không thành vấn đề.
Cố Hãn Hải không nói gì thêm, cũng không ngăn cản, mặc dù hắn không muốn liên quan gì với Cố Trường Hà, Cố Trường Hà mỗi ngày nuôi một gia đình khác kia, đều là moi tiền từ trong nhà bọn họ để đi nuôi nấng gia đình kia.
Nghiêm Thanh Viên cũng đang suy tư, ở trong sách một gia đình khác của Cố Trường Hà bởi vì thật sự không quan trọng lắm, cho nên miêu tả rất ít.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng biết vật họp theo loài, Cố Trường Hà chưa từng ly hôn với Tư Tuyết Ngữ, mà mẹ Cố Cam Cam chắc chắn cũng biết, biết rõ còn phạm xây dựng gia đình với một người đàn ông đã có vợ, thật sự không thể lấy suy nghĩ của người bình thường để suy xét ý nghĩ của người phụ nữ kia.
Nhưng Cố Cam Cam vô tội, bé không thể lựa chọn xuất thân của mình, không thể lựa chọn ba mẹ của mình, cũng không thể lựa chọn giáo dục của mình, họa không liên quan đến trẻ con, Nghiêm Thanh Viên cũng biết đạo lí này.
Nghiêm Thanh Viên lén nhìn Cố Hãn Hải, cảm xúc của hắn bình tĩnh, đối với cô bé cũng không cũng hảo cảm gì.
Lấy lập trường 'con trai vợ trước của Cố Trường Hà' mà xem, cho dù là Cố Trường Hà hay ngôi nhà khác của Cố Trường Hà, chỉ sợ đều không thể nhắc tới hảo cảm.
"Ba của em đi đâu rồi?" Cố Cam Cam cố nén tiếng khóc của mình, lúc này nâng đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, nghẹn ngào dò hỏi.
"Thật sự chưa từng tới đây, chúng ta cũng không biết ông ấy đi đâu nữa." Mặc dù nói muốn tìm cách, nhưng bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng thật sự không có cách nào.
"Anh vừa mới nói giúp em nghĩ cách là gạt em sao?" Hốc mắt Cố Cam Cam đỏ lên, trong đôi mắt to tất cả đều là lên án, Nghiêm Thanh Viên mở miệng, vừa muốn nói gì đó, tiếng chìa khóa xoay nắm cửa đột ngột phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tư Tuyết Ngữ vừa mới tan làm đứng ở cửa.
Quả nhiên ánh mắt Tư Tuyết Ngữ nhìn thấy đầu tiên chính là Cố Hãn Hải, giọng điệu tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Hải, mẹ đã trở lại rồi, hôm nay Tiểu Hải thi cuối kỳ thế nào? Mẹ mời Tiểu Hải ra ngoài ăn một bữa tối ngon miệng được không?"
Sống lưng của Nghiêm Thanh Viên nháy mắt cứng đờ.
Cố Hãn Hải đứng lên, hơi chặn Nghiêm Thanh Viên, nói chuyện với Tư Tuyết Ngữ: "Đêm nay con phải đi làm."
"Vừa mới thi xong trước tiên hãy thả lỏng đi, Tiểu Hải của chúng ta vất vả như vậy, mẹ cũng muốn thưởng một chút cho Tiểu Hải á." Tư Tuyết Ngữ tiến lên ôm Cố Hãn Hải một cái, Cố Hãn Hải bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng Tư Tuyết Ngữ đột nhiên chú ý đến trên sô pha có một cái áo khoác nhỏ, chú ý thấy trong nhà có người đến, nháy mắt sắc mặt tươi tắn trở nên âm trầm, giọng điệu cũng từ phấn khích trở nên lạnh như băng.
"Nghiêm Thanh Viên, cậu không thể nhớ lâu à? Đây là lần thứ mấy?"
Cho dù Nghiêm Thanh Viên không thông minh lắm nhưng cậu cũng biết cái này không ổn, có lẽ Cố Hãn Hải có thể bình tĩnh đối đãi với Cố Cam Cam, nhưng Tư Tuyết Ngữ chắc chắn sẽ không.
"Xin lỗi, đây là em gái con." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng thấp thỏm nói, "Hôm nay em gái con đặc biệt đến thăm con, em ấy có hơi lạnh cho nên vào ngồi một chút cho ấm áp, bây giờ con đưa em ấy đi liền."
Lúc này Cố Cam Cam cũng thấy Tư Tuyết Ngữ, từ trong lòng ngực Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu lên, gương mặt có vài phần tương tự với Nghiêm Thanh Viên khiến Tư Tuyết Ngữ tin, cô vừa muốn nói gì đó, nhưng ngại lúc này Cố Hãn Hải còn ở đây, Tư Tuyết Ngữ nhẫn nại cảm xúc của mình không nói gì.
"Vậy nhanh đi đi."
"Xin lỗi." Nghiêm Thanh Viên lo lắng nhanh chóng cầm áo khoác bên cạnh mặc cho Cố Cam Cam, muốn dẫn người đi.
Cố Cam Cam nhìn Tư Tuyết Ngữ, một lúc sau chợt nhận ra điều gì đó, hỏi: "Bà chính là người phụ nữ xấu xa quyến rũ ba tôi sao?"
Câu này nói ra, cả người Nghiêm Thanh Viên lập tức cứng đờ, Cố Hãn Hải không biết xuất phát từ tâm trạng gì lại không giúp Nghiêm Thanh Viên che chắn nữa.
Tư Tuyết Ngữ híp đôi mắt một lần nữa cẩn thận nhìn Cố Cam Cam, giọng điệu lạnh băng: "Mày tên là gì?"
"Tôi là Cố Cam Cam, năm nay bảy tuổi, ba tôi tên là Cố Trường Hà."
Nhưng Cố Cam Cam vừa dứt lời, Tư Tuyết Ngữ đột ngột giơ cánh tay cao lên mạnh bạo tát xuống má Cố Cam Cam.
Lần này không chút lưu tình, nhanh đến mức Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp chú ý thấy, thậm chí Cố Cam Cam bị tát một lúc mới kịp phản ứng, sau đó đột nhiên thét lên rồi khóc thút thít.
"Người phụ nữ xấu xa, người phụ nữ hư hỏng này, mẹ nói không sai, bà chính là người phụ nữ xấu xa, a ——" Cố Cam Cam gào lên khiến Tư Tuyết Ngữ giơ tay lần nữa, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng ôm lấy đầu Cố Cam Cam, nhưng Tư Tuyết Ngữ lại trực tiếp đá vào bụng Cố Cam Cam.
Giày mùa đông không phải là loại giày cao gót bén nhọn mà Tư Tuyết Ngữ thường hay mang lúc trước, nhưng dù vậy Cố Cam Cam vẫn bị đánh tơi tả.
"Dì!" Nghiêm Thanh Viên dứt khoát kéo Cố Cam Cam ra phía sau mình, "Dì bình tĩnh một chút, em ấy không hiểu gì cả."
"Sao nó lại không hiểu? Vừa này không phải vẫn luôn gọi tôi là người phụ nữ xấu xa sao?" Lúc này Tư Tuyết Ngữ căn bản không quan tâm người trước mắt này là Nghiêm Thanh Viên người bình thường cô ghét nhất vì luôn đoạt âu yếm của Tiểu Hải dành cho cô, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên người bé gái đứng phía sau kia, "Trường Hà đem bọn họ giấu rất kỹ, cho dù tôi tìm như thế nào cũng không thấy, lúc này vậy mà tự mình đưa tới cửa?"
"Dì, Cố Trường Hà lại biến mất, chú ấy chạy, chạy trốn nợ rồi." Nghiêm Thanh Viên cũng không muốn chỉ trích Tư Tuyết Ngữ cái gì, đối với Tư Tuyết Ngữ mà nói cô làm sao có thể không phải là một nạn nhân tầm thường, chỉ có thể tìm cách thay đổi chủ đề.
Động tác của Tư Tuyết Ngữ đột nhiên dừng lại, nhìn Nghiêm Thanh Viên.
"Cố Trường Hà lại bỏ lại nhà kia bỏ chạy." Nghiêm Thanh Viên lặp lại một lần nữa.
Tư Tuyết Ngữ mở to hai mắt, đáy mắt không có hồn, đột nhiên khóc: "Chạy, lại chạy, người đàn ông kia, anh ta lại chạy, người đàn ông không có tiền đồ, quỷ nghèo, hu hu hu..."
Cả người Nghiêm Thanh Viên cứng đờ, không biết nên làm gì.
"Không sao, không sao, Cố Trường Hà thế nào cũng được, mình còn có Cố Hãn Hải, mình chỉ cần Tiểu Hải." Tư Tuyết Ngữ xoay người, giống như là nhìn vật mình thành kính nhất, vươn tay chạm vào Cố Hãn Hải.
___
16/12/2022.
12:50:35.