Chim khổng tước đực sẽ không ngừng thể hiện vẻ đẹp của mình trước mặt khổng tước cái mà nó thích, mà trong mắt Cố Hãn Hải, Nghiêm Y không ngừng khiến Nghiêm Thanh Viên sinh ra sự ngưỡng mộ với y chính là xuất phát từ ý xấu, giống như đang phô trương tìm bạn đời của chim khổng tước vậy.
Đây là người đàn ông duy nhất khiến hắn từ khi sinh ra đến nay đã cảm thấy không hiểu được, đối phương cũng mạnh mẽ không kém bất cứ kẻ nào, bởi vì có áp lực, Cố Hãn Hải mới đột nhiên cảm nhận được cảm giác nguy cơ.
Nhưng thật sự khiến Cố Hãn Hải cảm giác được nguy cơ chính là Nghiêm Thanh Viên.
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt tới nay, Nghiêm Thanh Viên luôn ở bên cạnh hắn chưa từng rời đi, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến hắn, giống như cuộc sống của tiểu thiếu gia chính là xoay quanh hắn.
Cho dù là Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy cũng không thể so sánh với thái độ của tiểu thiếu gia đối với hắn, ánh mắt tiểu thiếu gia lúc nào cũng nhìn hắn khiến hắn cảm thấy an tâm.
Nhưng người này thì khác.
Sự xuất hiện của Nghiêm Y đối với tiểu thiếu gia mà nói là đại biểu cho những từ ngữ tích cực 'vui vẻ', 'thú vị' và 'chơi đùa', Nghiêm Thanh Viên mỗi lần nhắc đến nhà chính khi ăn tết đều sẽ gặp được đủ loại chuyện thú vị, khi kể mặt cậu tươi như hoa.
Đủ để thấy được Nghiêm Y ở trong lòng Nghiêm Thanh Viên chính là người sáng tạo trò chơi có thể mang đến trải nghiệm hắn không thể cho cậu được.
Đây là...
Cảm giác tự ti.
Cố Hãn Hải chưa bao giờ cho rằng mình tự ti, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía vị 'anh suối nước nóng' này tự nhiên lộ ra vẻ thả lỏng, cuối cùng vẫn khiến Cố Hãn Hải không cách nào kiềm chế sự kích động ấu trĩ, kéo tiểu thiếu gia về bên cạnh mình.
Nghiêm Thanh Viên nửa dựa vào ngực Cố Hãn Hải, hoang mang ngước mắt nhìn Cố Hãn Hải.
"Sao thế?" Nghiêm Thanh Viên có chút hoang mang, vì sao đột nhiên kéo cậu? Hơn nữa, lực tay Cố Hãn Hải hơi lớn, kéo rất đau.
"Chào ngài." Chỉ là nhất thời kích động, khoảnh khắc Nghiêm Thanh Viên trở lại bên hắn Cố Hãn Hải một lần nữa khôi phục lại trạng thái tỉnh táo.
"Xin chào." Nghiêm Y nửa nheo đôi mắt, đáy mắt thoáng qua nụ cười tinh nghịch, động tác đột ngột vừa rồi đã đủ để chứng minh suy đoán của y.
"Thật xin lỗi vì bây giờ dùng tư thái khiếm nhã như vậy để gặp ngài." Mặc dù Cố Hãn Hải đã khôi phục bình thường, nhưng tay vẫn cứ nắm chặt Nghiêm Thanh Viên không buông.
Nghiêm Y nhẹ giọng cười: "Ở một nơi như suối nước nóng này, nếu cậu ăn mặc vô cùng đứng đắn mới cảm thấy rất kỳ lạ."
Cố Hãn Hải từ chối cho ý kiến.
"Nhiêu đó được rồi, ngâm nữa chắc ngất mất." Đột nhiên Tịch Hạc đứng dậy vươn vai, làn da trắng nõn bị ngâm trở nên hồng hào.
"Bác gái, không biết Cocktail cháu pha chế có phù hợp với khẩu vị của bác không?" Nghiêm Y rũ mắt nhìn thoáng qua ly Cocktail bên cạnh ao, đã trống rỗng.
"Tương đối ngọt, độ cồn rất thấp." Tịch Hạc cười như không cười nhìn lướt qua Nghiêm Thanh Viên, "Ngài nghe Nghiêm Thanh Viên kiến nghị pha chế rượu như vậy sao?"
"Phải." Nghiêm Y nói, "Bởi vì Nghiêm Thanh Viên nói uống rượu có hại cho sức khỏe, hơn nữa lúc ngài đến không phải còn lái xe sao?"
"Sợ gì chứ, tôi uống rượu, Viên Viên lại không uống rượu." Tịch Hạc cười nói.
"Hả? Con?" Nghiêm Thanh Viên lập tức sững sờ.
"Viên Viên biết lái xe sao?" Nghiêm Y hỏi, đó chỉ là một câu hỏi bình thường, không nghi ngờ gì nhiều.
"Không biết ạ."
"Bác gái à, để người không biết lái xe đi lái xe có phải là đang làm khó người khác không, cũng không thể mạo hiểm tính mạng của ba người nhỉ?" Nghiêm Y có chút bất đắc dĩ, y có tư liệu cuộc đời của Tịch Hạc, đây đích thật là một người phụ nữ làm việc vô cùng gan dạ, nhưng sự táo bạo của bà cho đến bây giờ vẫn không xảy ra vấn đề cũng là bởi vì luôn có người đứng sau giúp đỡ, là một người phụ nữ hạnh phúc.
"Làm sao con của tôi có thể không thừa hưởng cảm giác đua xe của tôi được? Tôi chính là học ngày đầu tiên sang ngày hôm sau đã có thể lên đường đua, chỉ cần có thể lái về, tốc độ chậm một chút cũng không sao."
Nghiêm Thanh Viên không biết Tịch Hạc rốt cuộc là người như thế nào, nhưng nghe lời này cũng sửng sốt, cho dù cảm giác xe của Tịch Hạc rất tốt, cậu cũng không phải...
"Mỗi người đều khác nhau, có giỏi cũng có không giỏi, thiên phú cá nhân không nhất định sẽ được di truyền." Nghiêm Y nghĩ, rồi đột nhiên khẽ cười nói, "Thật ra Viên Viên là một đứa trẻ rất giỏi quan sát chi tiết, tư duy cũng khác người thường, tính cách rất thú vị, thích hợp khám phá."
"Đứa nhỏ này là một đứa trẻ thích nghịch ngợm." Tịch Hạc cũng khẽ cười nói, "Cũng khiến gia chủ luôn lo lắng."
Cố Hãn Hải nghe thấy Nghiêm Y khen ngợi Nghiêm Thanh Viên, giữa hai hàng lông mày bất giác nhíu lại, ưu điểm của Nghiêm Thanh Viên mọi người đều nhìn ra được, nhưng riêng Nghiêm Y lại khiến hắn không thoải mái.
Nghiêm Y cười như không cười nhìn lướt qua Cố Hãn Hải, nói: "Cháu nghĩ cháu cũng nên trở về tìm người đồng hành của mình, thời gian dài như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ tới tìm cháu."
"Phải đi rồi sao? Có lẽ chúng ta có thể sang một bên để tìm một nhân viên mát xa*?" Tịch Hạc mời.
*Nguyên văn là 技师 (Kỹ sư, kỹ thuật viên) á, nhưng mà mấy câu bên dưới cũng dùng mấy từ này mà mình thấy không hợp ngữ cảnh nên mình xin phép đổi xíu nha, nếu bạn nào có ý kiến thì góp ý cho mình với ಥ_ಥ
"Nhân viên mát xa ở đây rất giỏi, hy vọng bác gái có thể hưởng thụ, đương nhiên Viên Viên cũng có thể, kỹ thuật của thợ mát xa sẽ không làm tổn thương đến cơ thể vẫn đang phát triển của Viên Viên." Nói xong Nghiêm Y đột nhiên cười xấu xa, "Có lẽ mát xa một chút có thể phát triển vóc dáng."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một lúc, sau đó nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Khi vẫn còn là một đứa trẻ nhìn thấy anh suối nước nóng đã nói mình nhất định sẽ cao hơn anh suối nước nóng, năm thứ hai nói mình đã cao lên nhưng tốc độ hơi chậm, đến năm thứ ba còn nói mình thật sự sẽ lớn lên rất cao, năm thứ tư đã nói tuổi dậy thì của mình nhất định sẽ cao hơn một cái đầu.
Mà hiện tại Nghiêm Thanh Viên đối với chuyện chiều cao này ngậm miệng không nói, nhưng cậu không nói, Nghiêm Y vẫn nhớ rõ ràng.
Nghiêm Y không có ý tốt mà cười, không nói gì nữa xoay người rời đi.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, trong lòng tất cả đều là nghi ngờ.
"Mẹ ơi, nếu là gia chủ, chẳng lẽ lúc này vun đắp tình cảm một chút không tốt sao? Tại sao lại để cho anh ấy đi ạ?"
"Cũng không phải người nào cũng ở khoảng cách gần mới tốt." Tịch Hạc híp mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Y rời đi, nói xong cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, nghĩ rồi nói: "Con cũng không cần để ở trong lòng."
"Khi con ở cùng với anh suối nước nóng trước giờ chưa từng nói xấu về người trong nhà mình." Nghiêm Thanh Viên vô cùng nghiêm túc nói.
"Mẹ biết."
"Cho nên con hẳn là không làm chuyện khiến người trong nhà khó xử." Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa thanh minh.
"Không sao." Tịch Hạc vươn tay xoa mái tóc Nghiêm Thanh Viên, bởi vì vừa nãy tắm suối nước nóng nên ướt sũng, như là một chó con rơi xuống nước, sau khi nhìn thấy thái độ gia chủ đối với Nghiêm Thanh Viên bà đã chắc chắn, đối phương cũng không phải tiếp cận Nghiêm Thanh Viên vì muốn đạt được tin tức gì đó về nhà bọn họ.
Tất cả chỉ là một ngoài ý muốn.
Là một thanh niên ham chơi từ trong xương tủy vẫn chưa vứt bỏ được đã đứng ở trên đỉnh, có thú vui trêu chọc một đứa trẻ bình thường mà thôi, ngay từ đầu là do bọn họ nghĩ quá nhiều.
"Kết bạn bình thường mà thôi, mẹ sẽ không hạn chế con." Tịch Hạc cúi đầu nhìn con trai nhỏ nhất của bà, đến bây giờ vẫn chưa cao mấy, nhưng đã càng ngày càng hiểu chuyện, suy nghĩ vì người nhà, tấm lòng này, bọn họ cũng thật có lỗi nếu không tiếp nhận nó, "Cứ chơi vui vẻ đi."
Gia chủ hy vọng rằng có người có thể chơi thật vui vẻ dưới sự sắp xếp của mình.
Họ cũng hy vọng rằng có thể bảo vệ sự hồn nhiên chưa từng bị ô nhiễm trong gia đình mình.
Bọn họ đều đem nguyện vọng tốt đẹp trong lòng mình cùng gửi gắm ở trên người một đứa nhỏ, không biết đứa nhỏ này có cảm thấy áp lực hay không.
"Viên Viên." Tịch Hạc chậm rãi nói, "Ba mẹ có làm con không vui không?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nắm tay Cố Hãn Hải, người nên trả lời những lời này không phải là cậu, mà là Cố Hãn Hải.
"Khi ba mẹ không thể bầu bạn với người trong nhà, thật ra không vui." Làm sao có thể không oán giận được, những ngày đêm chưa từng được cha mẹ đặt vào trong mắt, những ngày còn bé lúc nhớ mong có được tình cha tình mẹ mà hết lần này đến lần khác thất bại, sao có thể không nhớ rõ được.
Nhưng...
"Nhưng bây giờ ba mẹ đã bắt đầu đối xử rất tốt với con rồi, cho nên bây giờ con vui là được rồi, còn chuyện đã qua thì đâu còn cách nào không phải sao?"
Cha mẹ không yêu con cái, cũng không phải là những nỗ lực đơn phương của con cái thì có thể thành công đảo ngược hiện trạng.
Giữa những đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau, nhưng sao có thể an ủi được nỗi buồn cha mẹ vắng họp?
Nhưng dù vậy, bây giờ mọi chuyện đã khác trước đây.
Ba mẹ đã biết quan tâm đến con cái, biết con cũng cần ba mẹ, cho dù là tình yêu thương đến muộn, với con cái thế này cũng đủ rồi.
Tịch Hạc mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: "Mẹ xin lỗi."
Tịch Hạc là một người kiêu ngạo ra sao, trước giờ bà chưa bao giờ nghĩ rằng những gì mình làm là sai, ngay cả khi bà đi đến con đường tự hủy diệt, đó cũng là sự lựa chọn của chính bà, không hề liên quan gì đến người khác.
Nhưng bây giờ bà đã biết, đứa trẻ cũng không phải là người mà bà có thể làm theo cách của mình như trước đây.
Tịch Hạc muốn nuôi thật tốt đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ lớn như vậy, đã đến tuổi bớt lo rồi, Tịch Hạc không biết nên đối xử tốt với đứa nhỏ như thế nào.
Vì vậy Tịch Hạc chỉ có thể sử dụng các mánh khóe mình đã sử dụng để đối xử với bạn bè lên người Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường mát xa, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt bối rối.
Mà Cố Hãn Hải đứng sang một bên, rõ ràng không chịu hợp tác.
"Mẹ ơi, mát xa là cảm giác gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên có chút thấp thỏm bất an, không hiểu vì sao Tịch Hạc lại dẫn cậu đi mát xa.
"Cảm giác rất thú vị."
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên như chết lặng, nghe thấy âm thanh có người đến đây, cả người đều trở nên căng chặt.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên trắng như tuyết nằm trên giường mát xa, thiếu niên hơi gầy yếu dáng người mảnh nhỏ thon dài, dưới ánh đèn dịu nhẹ trở nên càng trắng nõn, bởi vì thiếu niên quá căng thẳng, đường cong cơ bắp lộ ra độ cong cực kỳ đẹp mắt và tràn đầy sức sống, cậu cưỡng ép mình không được lộn xộn nhưng lại rất đề phòng động tĩnh xung quanh, không hiểu sao lại phác họa ra cảm giác kỳ lạ.
Khi nhân viên mát xa đến gần Nghiêm Thanh Viên liếc mắt một cái liền nhìn thấy cơ bắp vô cùng căng chặt của Nghiêm Thanh Viên, nhẹ giọng nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng."
Người mát xa cho Nghiêm Thanh Viên là một nữ nhân viên trung niên, giọng nói rất dịu dàng dễ nghe, đầu tiên là để xoa dịu cảm xúc của Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên trước kia vẫn hay ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng mát xa thì đây thật sự là lần đầu tiên, cậu không có hứng thú với việc mát xa, hoặc là nói chỉ nghĩ đến cảm giác cậu ở trên giường mặc cho người ta nhào nặn giống như là một miếng thịt xông khói đang chờ được nếm thử, kiểu gì cũng có cảm giác kỳ cục kỳ lạ.
Khi nữ nhân viên chạm vào bờ vai Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng trốn tránh, nữ nhân viên dứt khoát trực tiếp dùng tay ấn một chút, chỉ nghe thấy Nghiêm Thanh Viên cố nén phản kháng lại không nhịn được bật cười.
"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự ngứa quá, dì chạm vào con con liền cảm thấy rất ngứa, ha ha ha ha." Nghiêm Thanh Viên giãy giụa, cười đến khóe mắt cũng có nước mắt.
"Xin lỗi, thật sự, ưm..." Dường như Nghiêm Thanh Viên bị chạm phải nơi nào nên cảm thấy có chút nhoi nhói, trong tiếng cười pha lẫn một tia đau đớn.
Tay nghề nhân viên mát xa vô cùng tốt, Nghiêm Thanh Viên bắt đầu thích ứng cảm giác ngứa ngáy dần dần cảm nhận được sự thoải mái khi bị chạm vào, bất giác rên rỉ. Lúc này Tịch Hạc quay đầu, nhìn về phía đứa trẻ đang tận hưởng mát xa.
Nhìn xem dáng vẻ nhỏ nhắn kia kìa, cũng là một người biết tận hưởng mà.
Tịch Hạc cười khẽ ra tiếng, sau đó ánh mắt hơi chuyển sang Cố Hãn Hải, người không muốn mát xa và đợi ở một bên.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Hãn Hải, ý cười trêu chọc của Tịch Hạc càng lớn hơn.
Nhịn đi nhá.
Nhìn người mình yêu phát ra thanh âm như vậy, còn có thể nhịn được thì còn là đàn ông à?
Tịch Hạc đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình trở nên đang khoái hơn vì nhìn thấy Cố Hãn Hải xấu hổ.
Nghe nghe nghe nghe.
Âm thanh của Viên Viên nhà bà nghe thật hay.
Hay như tiếng chim hót.
Giống như thì thầm.
Cậu chịu được?
Cậu thật sự chịu được?
Tịch Hạc cảm thấy tâm trạng mình bây giờ bỗng rất tốt, nằm trên giường lại lộ ra một ít ác ý bình thường không biểu lộ ra.
Cố Hãn Hải hít thật sâu.
Ấn huyệt thái dương một chút.
Trước kia chưa từng tra tấn như vậy.
Hắn và Nghiêm Thanh Viên cùng giường chung gối không phải ngày một ngày hai, nhưng đơn thuần ngủ đơn thuần đùa giỡn, chỉ là thỉnh thoảng mới có xúc động nhưng rất nhanh đã đè nén xuống.
Rõ ràng Nghiêm Thanh Viên căn bản không hiểu giọng nói của mình dưới tình huống như vậy, gần như xé nát ý chí của hắn.
Huống chi hắn có thể thấy rõ ràng Tịch Hạc đang trêu chọc, Cố Hãn Hải dứt khoát đi ra ngoài, quyết định đi tìm nhà vệ sinh rửa mặt để tỉnh táo lại.
"Cố Hãn Hải ra ngoài rồi... Ưm..." Nghiêm Thanh Viên thoải mái đến mức da đầu tê dại.
"Ừ, đi nhà vệ sinh nhỉ?" Tịch Hạc nhếch khóe miệng, nụ cười xấu xa che giấu cũng không che được.
Cố Hãn Hải đến nhà vệ sinh, xốc nước lạnh vào mặt, lúc này mới thật vất vả mới áp chế được một chút cảm xúc gắt gỏng, Cố Hãn Hải ngước mắt nhìn chính mình trong gương, là sự bất lực và mất khống chế, chớp chớp mắt cưỡng chế cảm xúc không thể tiêu tan, thở dài.
"Năm nay cậu, chỉ mới mười sáu tuổi à?" Đột nhiên ở phía sau truyền đến giọng nói vừa mới rời đi cách đây không lâu, Cố Hãn Hải hơi dời tầm mắt, từ trong gương nhìn thấy Nghiêm Y đứng ở phía sau hắn nửa dựa vào cánh cửa, Nghiêm Y nhếch môi, "Cậu nói cậu trông hai mươi tuổi tôi cũng tin, người trẻ tuổi bây giờ thật sự càng ngày càng phô trương, vừa đẹp vừa cường tráng."
Tuy rằng đang nói đánh giá về ngoại hình, nhưng giọng điệu của Nghiêm Y cũng hề có ý mạo phạm nào, không mang theo trêu chọc trong lời y nói, đó chỉ đơn thần là thưởng thức.
Ánh mắt Cố Hãn Hải dần dần lạnh lùng, trong gương đều lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Nghiêm Y khẽ cười nói: "Cậu không cần có thái độ thù địch với tôi, tôi đối với bạn nhỏ Viên Viên chỉ là yêu thích bình thường đối với hậu bối, em ấy thích tôi cũng chỉ là yêu thích rất bình thường đối với người bình thường mà thôi."
Cố Hãn Hải đương nhiên biết, nhưng cũng chính vì điều này mà khó chịu.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên sẽ sinh ra kháng cự đối với bất cứ ai bên cạnh, nhưng duy nhất chỉ có người này là không có, lý do rất đơn giản, đây là cách dẫn dắt Nghiêm Thanh Viên mà đối phương cố ý biểu hiện ra ngoài.
"Nói thật, thật ra tôi rất có hứng thú với cậu, làm gia chủ Nghiêm gia, tôi luôn tin tưởng vào tầm nhìn của bản thân, cậu là thiên tài, là viên đá thô, là đứa trẻ khiến tôi không muốn bỏ lỡ."
Vẫn mặc chiếc áo choàng tắm rộng rãi, khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Y nở một nụ cười bí hiểm, khí chất vẫn luôn khiến Nghiêm Thanh Viên cho rằng là dịu dàng, thật ra dùng một từ khác sẽ càng phù hợp hơn —— mê hoặc.
Người đàn ông này là người sẽ khiến cho người ta cảm thấy yêu tà*.
Cố Hãn Hải nhìn thấy tư liệu trong tay Nghiêm Y: "Tốc độ của anh rất nhanh."
"Nếu là tôi đi điều tra cụ thể thì có thể rất chậm, nhưng bác trai và bác gái thậm chí cả hai đứa em trai của tôi đã kiểm tra thông tin của cậu nhiều lần, những tư liệu này cũng chỉ là tổng hợp mà thôi."
Ánh mắt Cố Hãn Hải khẽ động, đối phương nói như vậy thiếu chút nữa vạch trần hắn xếp vào ở dưới mí mắt Nghiêm gia cho hắn rồi, tình huống như vậy không hề che giấu cũng là một mặt làm cho Cố Hãn Hải kiêng dè.
"Anh muốn làm gì?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Cậu rất thông minh, thông minh đến mức làm người ta kinh ngạc cảm thán, tôi vừa điều tra tư liệu của cậu với tâm lý muốn có trợ thủ đắc lực, nhưng phát hiện một chuyện thú vị, hiện tại cha mẹ cậu một người ở trong tù một người ở bệnh viện tâm thần, nhưng rõ ràng cậu không có bất kỳ khúc mắc nào."
"Vậy thì sao?"
"Nói thật ra, thái độ thờ ơ của cậu đối với người thân làm tôi nhớ đến bác trai, bác trai cũng đối xử không theo lẽ thường* với những người xung quanh, hơn nữa diện mạo của cậu, cũng rất giống bác trai." Nghiêm Y không nói tiếp nữa, chỉ nhìn diện mạo làm cho người ta nghi ngờ.
*不近人情 (Bất cận nhân tình): Không gần, không theo thường tình con người.
"Không liên quan gì đến anh." Cố Hãn Hải lạnh lùng nói.
Sau khi Nghiêm Y nhìn thấy vẻ mặt của Cố Hãn Hải, dùng tư liệu trong tay che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài kia, y loáng thoáng cảm thấy thái độ của Cố Hãn Hải dường như không đúng.
"Cậu không muốn cuộc sống càng tốt hơn sao?"
Câu hỏi tương tự, Tịch Hạc hỏi hắn sẽ trả lời, bởi vì Tịch Hạc là mẹ của Nghiêm Thanh Viên.
Nhưng Nghiêm Y hỏi hắn lại không có bất cứ lý do gì phải trả lời.
Hắn căn bản không để bụng Nghiêm Y nghĩ thế nào.
Nghiêm Y tất nhiên là nhìn thấu thiếu niên trước mắt đối với y không thèm để ý, trong lòng thật sự khâm phục.
Không vì tác động của bên ngoài mà thay đổi, không vì vinh quang và nhục nhã mà trở nên sợ sệt*, đây thật sự là một phẩm chất vô cùng hiếm thấy.
*Không vì bị môi trường tác động nên thay đổi bản chất, không vì thành công và thất bại mà trở nên e dè, nịnh hót kiêng kỵ (dạng vậy).
"Cố Hãn Hải, lấy thân phận hiện tại của cậu có thể cần một khoảng thời gian mới có thể đạt được thành tựu nào đó, có lẽ cậu không ngại nỗ lực, nhưng những người bên cạnh cậu không thể lúc nào cũng chờ đợi cậu, nếu cậu có hứng thú, tôi chờ cậu tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Cố Hãn Hải không nói bất cứ điều gì, lướt qua bên cạnh Nghiêm Y.
Nghiêm Y chớp chớp mắt, nói một câu cuối cùng: "Đứa nhỏ Viên Viên là một đứa trẻ vô cùng có chính kiến của mình, đứa trẻ như vậy cần một thế giới rộng lớn hơn."
Cố Hãn Hải cuối cùng dừng bước sau khi nghe đến tên Nghiêm Thanh Viên, hắn quay đầu lại, nhìn Nghiêm Y: "Em ấy cần tôi."
Nghiêm Y nở một nụ cười bất đắc dĩ, người này đối với bản thân thật đúng là tự tin.
"Cứ như vậy để cậu ta đi à?" Lúc này ở trong góc người đi cùng với Nghiêm Y bước ra hỏi.
"Tôi cũng không xác định lắm, giống như cậu ta đối với tôi cũng không xác định." Nghiêm Y nhìn tư liệu trong tay trong khoảng thời gian ngắn đã thu thập được.
Thật ra phần tư liệu này đã sớm ở trên bàn y, chỉ là y không muốn mở ra xem thôi.
Bởi vì bạn nhỏ Viên Viên đáng yêu như vậy, y cũng không hy vọng dùng đủ loại tư duy làm ô nhiễm y và tình bạn trong sáng với đứa nhỏ, cho nên cứ thế xem nhẹ một người khí thế cao ngút trời như Cố Hãn Hải.
Nhưng xem xong tư liệu, lại làm cho người ta nhận ra bất thường không cách nào che giấu trong tư liệu.
Trong mấy thứ này, có cảm giác rất kỳ lạ xen lẫn ở trong đó.
"Nhắc mới nhớ cậu cảm thấy Nghiêm Thanh Viên lớn lên có giống bác trai bác gái không?" Nghiêm Y như bị ma xui quỷ khiến hỏi.
"Không giống." Người đồng hành nói, "Trông như đột biến gen vậy."
Nghiêm Y rũ mắt, tỉ mỉ nhìn tư liệu, ánh mắt nhìn vào tin tức Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải sinh ra trong cùng một bệnh viện không mấy bắt mắt.
Đột nhiên ý nghĩ kỳ lạ từ trong đầu hiện lên, Nghiêm Y nhíu mày.
Nghiêm Y dùng đầu ngón tay che môi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Nếu như nói Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên là hai người có thân phận bị đảo ngược, thì tất cả mọi chuyện đã được giải thích rồi không phải sao?
Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc không phải kẻ ngốc, nhưng đối với đứa nhỏ đã nuôi dưỡng mười sáu năm có thể sẽ không nghĩ đến ngay, nhưng Nghiêm Y lại vô cùng to gan nghĩ như vậy
Ánh mắt Nghiêm Y lập tức cực kỳ phức tạp, nếu... Thật ra chuyện này Cố Hãn Hải đã sớm biết thì sao?
Trong tư liệu của Nghiêm Y đương nhiên có Cố Hãn Hải lấy thân phận bạn đời của Nghiêm Thanh Viên ở lại Nghiêm gia, nếu Cố Hãn Hải biết mình thật ra là người Nghiêm gia mà Nghiêm Thanh Viên thì không phải, có phải hắn cố tình giữ bí mật này vì tình cảm hay không?
Có khả năng này không?
Hay là do y nghĩ quá nhiều?
Nghiêm Y cảm thấy có lẽ mình hiểu biết về Cố Hãn Hải quá ít, căn bản không cách nào đoán được bất kỳ suy nghĩ khả năng nào của thiếu niên.
"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Người đồng hành hỏi.
Nghiêm Y quay đầu, chợt nắm chặt tư liệu trong tay: "Chỉ là cảm thấy Cố Hãn Hải thật sự là một hậu bối vô cùng thú vị, tôi cảm thấy tôi không nhìn thấu được cậu ta."
"Còn có người gia chủ ngài nhìn không thấu sao? Ha ha ha ha." Người đồng hành không phải nịnh hót, chỉ là nói thật mà thôi.
"Đúng vậy, bạn nhỏ Viên Viên thật sự là một đứa trẻ lần nào cũng khiến tôi cảm thấy kinh ngạc vui mừng, quả nhiên ăn tết nhất định phải nhìn thấy bạn nhỏ Viên Viên mới được." Nghiêm Y vừa trêu chọc người bên cạnh, vừa rời khỏi nhà vệ sinh.
"Nếu như gia chủ thích thì chi bằng để cho họ đưa đứa nhỏ kia tới đây một khoảng thời gian đi ở cạnh gia chủ đi, bọn họ sẽ rất vui lòng." Người bên cạnh sắc mặt không đổi nịnh nọt, "Nếu là con của nhà tôi, tôi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự."
"Không được không được, vậy sao mà được?" Nghiêm Y híp mắt lại như thật như giả nói: "Bác trai bác gái thích bạn nhỏ Viên Viên như vậy, sao có thể cho tôi mượn đưa đi được chứ?"
"Haiz, Nghiêm Kỳ Thúy có tiếng là làm việc không lẽ thường*, mối quan hệ của ông ta và Nghiêm Trạch Thủy mọi người đều rõ như ban ngày, sao có thể không công bằng chỉ yêu thương con trai nhỏ chứ."
*不近人情 (Bất cận nhân tình): Không gần, không theo thường tình con người.
"Vậy sao? Ngược lại tôi có thể hiểu được." Nghiêm Y khẽ cười, như thể hồi tưởng lại gì đó, "Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã thẳng thắn, nói rất nhiều điều thú vị với tôi, nhưng không có một lần nào nói xấu về Nghiêm gia, khi ấy em ấy còn nhỏ tuổi như vậy, cho dù tâm tư kín đáo thế nào cũng sẽ không đến mức không chút sơ hở* phải không?"
*滴水不漏 (Tích thủy bất lậu): một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
"Cũng đúng, có thể người Nghiêm gia rất thương em ấy, nhưng ngài cũng đâu đến mức dẫn theo bên cạnh rồi không hề đề phòng như vậy." Người đồng hành cũng cúi đầu hơi suy nghĩ một lát, sau đó nói với Nghiêm Y, "Chi bằng, chuyện này tôi đi hỏi đi."
"Vậy sao?" Nụ cười của Nghiêm Y dần dần sâu xa, "Vậy thì phiền ngài rồi."
___
16/1/2023.
15:45:05.