Cố Cam Cam là một đứa trẻ đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho là như vậy, ít nhất bé được nuôi nấng rất tốt, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ sẽ luôn đáng yêu hơn một đứa trẻ chưa từng có nó.
Mặc dù nói như vậy không hề có đạo lí, nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng cảm thấy anh cả anh hai nhà mình không đáng yêu chút nào.
"Anh không đi sao?" Cố Cam Cam hỏi.
Nghiêm Thanh Viên không muốn vào căn nhà này, một khi cánh cửa đóng lại chính là ở địa bàn của người khác.
"Lúc đến đây anh nhìn thấy một công viên nhỏ bên đường, chúng ta đi đến đó được không?" Nghiêm Thanh Viên nghĩ, "Anh mời em ăn đồ ăn vặt."
Dù sao cũng là người quen, Cố Cam Cam vẫn đồng ý: "Anh chờ tôi thay quần áo."
Thời tiết bên ngoài không lạnh lắm, lúc này đã đến giờ tan làm, những người bán hàng rong đã lần lượt bắt đầu bày hàng, đủ loại đồ ăn vặt và chảo dầu bốc khói đã xuất hiện trên đường phố, thay vì nói là một công viên nhỏ chi bằng nói là một mảnh đất trống nhỏ, trong mảnh đất trống có bày rải rác một số dụng cụ thể thao.
Cố Cam Cam thay quần áo thật ra trông rất đẹp, là bộ quần áo dài màu vàng tươi, bé buộc tóc đuôi ngựa đơn giản với những chiếc kẹp hoa xinh xắn, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ, nhưng sau khi ra ngoài lại nới lỏng khăn quàng cổ, có lẽ là do chưa thích nghi với không khí bên ngoài, hình như đã lâu không ra ngoài nên không ngờ thời tiết bên ngoài lại nóng như vậy.
Nghiêm Thanh Viên chú ý đến ánh mắt Cố Cam Cam dừng lại vào những quầy hàng nhỏ ven đường, còn lén nuốt nước miếng, nói: "Nếu anh đã nói muốn mời em ăn, thì sẽ làm vậy, em đi tìm những món em muốn ăn đi."
Cố Cam Cam ngẩng đầu, giật giật miệng, nói một câu cảm ơn.
Tuy rằng Cố Cam Cam được ăn đồ ăn vặt trên mặt tràn đầy thỏa mãn, nhưng thực ra ăn vẫn rất nhã nhặn, hoàn toàn không giống với tướng ăn của cậu, Nghiêm Thanh Viên rất hoài nghi rốt cuộc mình di truyền tướng ăn của ai.
"Ngon không?" Hai người ngồi trong công viên, Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Cam Cam ăn.
"Anh không ăn sao?" Cố Cam Cam uống một ngụm trà sữa ấm áp, ánh mắt đều nheo lại.
"Anh không thể ăn những thứ ở quán ven đường." Dạ dày của cậu chưa bao giờ tốt.
"Vậy sao?" Cố Cam Cam hình như cũng không quan tâm mấy.
"Trước kia em thường xuyên ăn những thứ này sao?"
"Trước kia buổi tối ba về sẽ mang đồ ăn khuya cho tôi." Cố Cam Cam kiêu ngạo ngẩng đầu, khoe khoang Cố Trường Hà, nhưng sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên khóe miệng nhếch lên, "Nếu không phải tại anh trai, bây giờ ba chắc chắn còn ở nhà, đều là anh trai sai."
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Có phải em đã rất lâu rồi không ăn những thứ này không?"
"Mẹ rất bận, ba không ở đây nên mẹ phải đi làm rất nhiều công việc, em sắp phải đi học còn không có học phí." Đứa trẻ bảy tuổi đã hiểu chuyện, nhắc tới chuyện này tốc độ ăn uống cũng chậm lại.
"Cho nên em cũng phải cố gắng giảm bớt áp lực cho mẹ mới được." Trước mắt Nghiêm Thanh Viên hiện ra dáng vẻ bận rộn của Cố Hãn Hải, "Ngẫm lại có cái gì có thể làm được, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo cho nhà, để mẹ không vất vả như vậy không tốt sao? So với tìm ba thì trước làm tốt chuyện trong khả năng của mình nha?"
"Nhưng nếu ba ở đây tôi căn bản không cần làm những chuyện này!" Cố Cam Cam lập tức nói.
"Nhưng bây giờ ba không có ở đây, đã như vậy em phải nghĩ cách làm quen với cuộc sống ba không có ở đây."
"Vậy vì sao không để cho ba quay về!" Cố Cam Cam đột nhiên ngắt ngang lời nói của Nghiêm Thanh Viên.
"Cố Cam Cam, em thật sự biết ba em đi đâu sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Cố Cam Cam nhất thời sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt tức giận, nhưng lại quay đầu đi, không nói gì.
"Cố Trường Hà đã làm sai, làm chuyện sẽ bị cảnh sát bắt, đây không phải là chuyện muốn thả người ra thì có thể thả ra, quốc có quốc pháp, giống như trường học có nội quy của trường học vậy." Nghiêm Thanh Viên hy vọng Cố Cam Cam có thể hiểu được điều này, "Hơn nữa Cố Trường Hà vẫn luôn đi làm kiểu bữa có bữa không, rất nhiều tiền của ông ấy đều là lấy từ Cố Hãn Hải, em cảm thấy đây là chuyện đúng đắn sao?"
Cố Cam Cam sao có thể không hiểu, nhưng mà...
"Nhưng ba tôi, thật sự là người ba tốt nhất." Nước mắt Cam Cam dần dần tích tụ nơi hốc mắt.
"Đây là bởi vì, ông ấy đối với em rất tốt, nhưng ông ấy đối với Cố Hãn Hải lại không tốt, đối với người vợ thật sự của ông ấy, đối với người dì đã đánh em không hề tốt." Nghiêm Thanh Viên tin rằng sau một trải nghiệm như vậy, cho dù Cam Cam không biết gì, cũng đã có dự cảm, "Cố Cam Cam, mẹ em mới thật sự là người thứ ba xen vào hôn nhân của bọn họ, dì ấy và ba em không có kết hôn, cho nên... Hai người ngay cả tư cách đến cục cảnh sát xin tha thứ* cũng không có."
*求情 (Cầu tình): Xin đáp ứng yêu cầu hoặc xin khoan thứ.
Cố Cam Cam khóc, ném ly trà sữa trong tay đi: "Đó cũng là ba tôi, ba rất thích tôi!"
"Nhưng bây giờ ông ấy có thích em cũng không thể chăm sóc em, bây giờ em cần phải làm là cố gắng sống cùng mẹ, không có ba, ít nhất em vẫn còn có mẹ! Mẹ của em, bây giờ đang làm việc chăm chỉ để nuôi em!"
Cố Cam Cam đột nhiên nghẹn lời, không biết nên nói tiếp với Nghiêm Thanh Viên như thế nào.
"Cam Cam!" Ven đường đột nhiên vang lên một giọng nói chói tai của một người phụ nữ, Nghiêm Thanh Viên ngước mắt lên liền nhìn thấy mẹ Cố Cam Cam.
Nàng vẫn mặt mặt mộc đơn giản, nhưng trông tiều tụy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nỗi lo lắng của nàng đối với Cố Cam Cam tràn ngập trong lời nói, cho dù nàng mất đi Cố Trường Hà, cô cũng sẽ kiên cường chăm sóc thật tốt cho con gái mình.
Nghiêm Thanh Viên nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, người như Cố Trường Hà cuối cùng đã không phá hỏng hai gia đình.
"Là cậu?" Người phụ nữ nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thì sửng sốt, theo bản năng hỏi Cố Cam Cam trước, "Cam Cam, con không sao chứ?"
"Con không sao." Cố Cam Cam lắc đầu.
Người phụ nữ vẫn còn lo sợ bị khống chế vì lần trước có ý định bạo lực với Nghiêm Thanh Viên, nhưng lần này nàng không dám làm gì, nàng chỉ cảnh giác nhìn cậu, nhưng...
"Cố Hãn Hải đang ở đâu? Người phụ nữ chết tiệt đó ở đâu? Sao bọn họ có thể đưa Cố Trường Hà đi! Bọn họ còn trái tim không?!" Người phụ nữ hung ác nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Viên, giống như muốn hận Nghiêm Thanh Viên đến tận xương tủy.
Nghiêm Thanh Viên nhìn hai mẹ con trước mặt, mở miệng, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: "Hai người đừng tìm Cố Hãn Hải nữa, Cố Hãn Hải không có quan hệ gì với hai người, cậu ấy... Không phải con của Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, năm đó bởi vì có chuyện gì đó mà ôm nhầm, Cố Hãn Hải căn bản không có quan hệ huyết thống với Tư Tuyết Ngữ và Cố Trường Hà, nếu hai người không tin, tôi* có thể cho hai người xem xét nghiệm ADN."
*Khúc này mình không biết nên dùng xưng hô gì nữa nên để đại là 'tôi' luôn nha vì đã xé mặt nhau gòi:<
"Cái gì?" Người phụ nữ đờ người, mà Cố Cam Cam thì mở to đôi mắt nhìn, hai mẹ con cùng lúc lộ ra ánh mắt hoài nghi.
"Còn nữa." Nghiêm Thanh Viên nói tiếp, "Người đưa Cố Trường Hà vào tù, không phải Tư Tuyết Ngữ, cũng không phải Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải sẽ trở về gia đình ruột thịt của mình, gia đình cậu ấy rất lớn mạnh, có thể dễ như trở bàn tay khiến hai người không có chỗ đứng ở bất kỳ thành phố lớn nào, nếu hai người không có mắt nhìn thì sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."
"Cậu..." Người phụ nữ trợn to đôi mắt, "Vậy rốt cuộc là ai? Là ai đưa Cố Trường Hà anh ấy..."
Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, tiểu thiếu gia khép hờ đôi mắt nói: "Là tôi."
Cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn, Nghiêm Thanh Viên không nhớ rõ lắm.
Khi người phụ nữ nghe được là cậu tống Cố Trường Hà vào tù, người phụ nữ vẫn luôn căng thẳng dường như cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá, kêu gào phát tiết với cậu.
Vào khoảnh khắc đó, trong đầu Nghiêm Thanh Viên cũng hiện lên hình ảnh Tư Tuyết Ngữ nổi điên với cậu.
Nghiêm Thanh Viên không trốn ngay, chỉ ngơ ngác đứng ở đó, nhìn người phụ nữ không ngừng đến gần cậu, hơn nữa giơ cao tay lên, khiến cậu nhất thời cảm thấy đau xót trong lòng.
Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến một trận gió, vệ sĩ vẫn luôn quan sát tình hình từ xa không biết từ lúc nào đã tới gần cậu.
Một trong những vệ sĩ nhanh nhẹn đưa tay ngăn cản người phụ nữ, một vệ sĩ khác kéo cậu ra phía sau.
Mặc cho người phụ nữ khóc lóc và la hét về nỗi đau và sự tuyệt vọng của mình, Nghiêm Thanh Viên chỉ an tĩnh lắng nghe.
Cậu không muốn thương hại đối phương, hoặc là nói cậu hy vọng lúc này ai đó có thể tới thương hại mình dù chỉ là một chút.
"Sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mắt hai người nữa, Cố Hãn Hải cũng tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào với hai người, đừng tự mình chuốc khổ nữa, sống tốt cuộc sống hiện tại, mẹ con hai người phụ thuộc vào nhau, chưa chắc sẽ không sống tốt."
Ngạc nhiên thay, cuối cùng chính Cố Cam Cam đã ôm lấy người phụ nữ đó, vừa khóc vừa nói sau này hai người cũng có thể sống tốt, sau đó chờ ba ra tù, bé cũng có thể tham dự hôn lễ của ba mẹ.
Nghiêm Thanh Viên không biết rốt cuộc Cố Cam Cam đã nghĩ thông suốt hay chưa, nhưng ít nhất đứa nhỏ này đã lựa chọn đứng lên, Nghiêm Thanh Viên mơ hồ cảm thấy lời mình nói có lẽ bé đã nghe lọt.
Nghiêm Thanh Viên nói hết lời, kết thúc chuyến thăm hỏi hai mẹ con này, cậu xoay người rời đi.
Chậm rãi đi trên đường, Nghiêm Thanh Viên mới biết được vệ sĩ bên cạnh mình dường như lại nhiều thêm mấy người, là một thiếu niên ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi nhà, thậm chí còn không có kinh nghiệm ngủ lại ở bên ngoài, lần này Nghiêm Thanh Viên phát hiện một bất ngờ, sinh ra nghi ngờ liệu mình có thể suôn sẻ rời đi hay không.
Kế hoạch của cậu là vào ngày cậu rời đi, lá thư trong hộp thư sẽ được gửi cho tất cả những người có liên quan, chỉ cần họ biết chân tướng của sự việc, họ không chắc là sẽ không khiến cậu quá khó xử.
Dù sao vào giây phút cuối cùng trong sách, cho dù là lúc cậu tìm đến cái chết, cũng không có bất cứ ai đến ngăn cản cậu, khi đó bên cạnh cậu tất nhiên không có những vệ sĩ này.
Bên cạnh có nhiều vệ sĩ như vậy, vậy cậu muốn thuận lợi bỏ nhà ra đi đoán chừng sẽ rất khó khăn, Cố Hãn Hải hẳn là sẽ đi tìm vệ sĩ bên cạnh cậu, định vị chỗ của cậu.
Hơn nữa chủ nhân thật sự của những vệ sĩ này hẳn là anh hai, ở trong sách sau khi anh hai tan nát cõi lòng mới từ bỏ cậu, nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên cũng không làm chuyện gì khiến anh hai buồn, cho nên anh hai có thể cũng sẽ giữ cậu lại.
Nhận ra điều này làm cho nghiêm Thanh Viên trong lòng vừa vui mừng, vừa suy sụp.
Cậu cũng không muốn đối mặt với thái độ của cha mẹ, người nhà, còn có thái độ của tất cả những người cậu từng ỷ lại sau khi biết được chân tướng sự việc.
Cho dù đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên vẫn trốn tránh hiện thực đến.
Giữa đường, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên bị chặn lại, trong cửa sổ xe Nghiêm Trạch Thanh quay đầu lại nhìn cậu, tiểu thiếu gia vô cùng ngoan ngoãn lên xe, ngồi bên cạnh anh hai nhà mình.
"Sao đột nhiên nghĩ đến việc đi gặp bọn họ?" Thái độ của Nghiêm Trạch Thanh đối với Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn dịu dàng như trước, "Tinh thần của người phụ nữ ở cùng Cố Trường Hà cũng không bình thường lắm, em đến gần bọn họ sẽ bị thương, quá nguy hiểm, sau này đừng làm như vậy nữa."
"Vâng, anh hai, sau này em cũng không định gặp lại bọn họ nữa." Cậu phải rời khỏi thành phố, càng không gặp lại những người khác.
"Người như vậy hoàn toàn không cần phải quan tâm, Cố Hãn Hải cũng sẽ không quan tâm bọn họ, vì sao em cứ phải đi góp vui?" Nghiêm Trạch Thanh nhận được tin Nghiêm Thanh Viên suýt chút nữa lại bị người phụ nữ này làm tổn thương, lập tức bỏ lại công việc trong tay, đi đến bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, rất hiếm thấy lơ là công việc*.
*消极怠工 người lười biếng, không làm việc nghiêm túc, làm việc tiêu cực biếng nhác.
"Em không hy vọng họ lại đi tìm Cố Hãn Hải." Nghiêm Thanh Viên thành thật nói.
"Vậy anh hai để bọn họ biến mất ở thành phố này, thấy thế nào?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Cũng không cần thiết như vậy, đến bây giờ họ cũng không tìm được Cố Hãn Hải, chẳng qua vẫn hay đến nhà thuê mà thôi, em chỉ hy vọng không để lại tai họa về sau."
Nghiêm Trạch Thanh lắc đầu nói: "Làm việc kiêng kị nhất chính là do dự, nhổ cỏ tận gốc mới có thể khiến tương lai không xuất hiện biến cố."
"Bởi vì em biết Nghiêm gia rất phi thường, nếu đã phi thường như vậy, thì không cần quan tâm đến những người bình thường đó." Nghiêm Thanh Viên cũng không muốn vì mình mà khiến gia đình chỉ còn hai mẹ con trở nên tồi tệ hơn*.
*雪上加霜 (Tuyết thượng gia sương): Họa vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề).
"Biết rồi, biết rồi, anh hai nghe em." Nghiêm Trạch Thanh duỗi tay xoa mái tóc Nghiêm Thanh Viên, "Có điều sau này đừng như vậy nữa, anh hai vừa tưởng tượng em sẽ bị thương, liền cực kỳ căng thẳng."
"Em là một chàng trai cường tráng á! Phụ nữ không thể đánh bại em." Nghiêm Thanh Viên làm một tư thế gồng lên, khiến Nghiêm Trạch Thanh ngồi bên cạnh phải bật cười, mặc dù khuôn mặt Nghiêm Trạch Thanh tràn đầy mệt mỏi, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên sẽ luôn lộ ra vẻ dịu dàng.
Nghiêm Thanh Viên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh hai, vỗ vỗ hai chân của mình, nói với y: "Đã rất lâu anh hai không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. Anh có muốn nghỉ ngơi một lát ở đây không, em có dùng đầu gối làm gối cho anh hai."
"Được." Nghiêm Trạch Thanh không từ chối, dựa vào, tài xế rất tự nhiên giảm tốc độ xe.
Trong hoàn cảnh chật hẹp yên tĩnh này, bầu không khí yên tĩnh nhàn nhạt giữa cặp anh em.
Nghiêm Trạch Thanh hưởng thụ sự yên bình ngắn ngủi này, mà Nghiêm Thanh Viên làm sao không phải đang hưởng thụ sự dịu dàng có thể là lần cuối cùng đây?
Nghiêm Thanh Viên cũng biết muốn để anh hai buông lỏng cảnh giác với mình, từ đó giảm bớt số lượng vệ sĩ là điều không thể.
Anh hai là người nhạy cảm, thái độ của cậu có thể ở một mức độ nào đó đã lây nhiễm cho anh hai, khiến cảm xúc của y không thể kiểm soát được.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể bỏ lại vệ sĩ, thuận lợi rời đi đây?
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy IQ của mình có hạn, chỉ có thể lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ của cư dân mạng, để không bị phát hiện, còn đặc biệt đăng ký rất nhiều acc clone, đăng thông tin trên các trang web khác nhau, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ.
Đột nhiên có người kết bạn với cậu, Nghiêm Thanh Viên bấm vào thì nhìn thấy một bức ảnh đại diện màu đen, trông không giống người tốt lắm.
Vốn dĩ muốn từ chối thẳng, lại nhìn thấy ba chữ trên đó: Tôi giúp cậu.
Giúp mình?
Nghiêm Thanh Viên rất mê man, giúp cậu cái gì? Tiểu thiếu gia hiện tại đang cần giúp đỡ khẩn cấp hoàn toàn không biết nên làm gì như bị ma xui khiến bấm chấp nhận, bên kia rất nhanh gửi tới một tấm hình, vô cùng dứt khoát lưu loát.
Lúc nhấn vào tấm hình Nghiêm Thanh Viên vẫn chưa hiểu gì, lại cẩn thận quan sát sau đó phát hiện đây vậy mà là một tấm bản đồ.
Nơi này Nghiêm Thanh Viên rất quen thuộc, là nơi Nghiêm Thanh Viên từng một mình đi khắp nơi đi và ngõ hẻm để dạo phố vô cùng quen thuộc, là nơi tập trung nhiều tòa nhà cao tầng và khu dân cư phổ thông, đường sá chằng chịt, từng là sân chơi yêu thích của Nghiêm Thanh Viên.
Sau khi nhìn thấy bản đồ, trái tim Nghiêm Thanh Viên bắt đầu đập lệch nhịp, trước mắt từng đợt mơ hồ, đột nhiên giữ điện thoại vào lòng, vừa ngẩng đầu lại đột nhiên đụng phải ánh mắt Cố Hãn Hải.
Bây giờ họ đã ăn cơm tối ở nhà, Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn mình trong phòng khách bật TV chơi điện thoại, còn Cố Hãn Hải thì học bên cạnh cậu.
Cố Hãn Hải đã quyết định trường đại học mà hắn muốn học và chuyên ngành của hắn, đã chuẩn bị cho các khóa học đại học.
Cố Hãn Hải buông quyển sách trong tay xuống, đứng lên, Nghiêm Thanh Viên theo động tác của đối phương tim đập nhanh thình thịch, nhưng Cố Hãn Hải không làm gì mà lướt qua cậu.
Đi nhà vệ sinh ư?
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi Cố Hãn Hải rời khỏi cậu, trái tim dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này mới phát hiện phản ứng của mình thật sự quá nhạy cảm, có thể sẽ khiến Cố Hãn Hải nhìn ra điều gì đó hay không.
Cố Hãn Hải thông minh như vậy chắc chắn vẫn luôn có cảm giác, nhưng Cố Hãn Hải vẫn luôn mặc kệ cậu.
Mặc dù cậu lợi dụng sự tin tưởng của Cố Hãn Hải, nhưng, ai bảo cậu là một tiểu thiếu gia tùy hứng chứ.
Chỉ cần cậu vẫn còn ở đây, tất cả mọi chuyện bị phơi bày có thể hết thảy đều không chịu sự khống chế của cậu, cho dù như thế nào cũng không muốn xảy ra nội dung trong sách, phải ngăn chặn tất cả khả năng!
Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho người có ảnh đại diện màu đen không có tên acc.
Viên Viên và Đại Hải: Anh là ai?
Viên Viên và Đại Hải: Anh biết tôi muốn gì sao?
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ xóa dấu vết duyệt và tìm kiếm khác trên điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân Cố Hãn Hải trở lại.
Cậu ôm điện thoại vào ngực, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Hãn Hải bưng một ly sữa đặt trước mặt cậu.
Sữa đã được hâm nóng, nhiệt độ vừa phải, tỏa ra mùi sữa đặc trưng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cố Hãn Hải lại nhặt cuốn sách lộn ngược lên và tiếp tục đọc.
Nghiêm Thanh Viên nhìn sườn mặt của Cố Hãn Hải, trong chốc lát vậy mà bị mê mẩn.
Cố Hãn Hải thật sự quá đẹp, quả thực giống như con cưng của trời* vậy, trên mặt hắn bất kể là từ bất kỳ góc độ nào cũng đẹp, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng đã mang đến cảm giác rất thành thục, chững chạc lại khiến người ta sinh ra cảm giác tín tưởng.
*天之骄子 (Thiên chi kiêu tử): Trong trường hợp này thì được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.
Người như vậy, cũng khó trách tất cả mọi người đều thích.
"Đẹp không?" Cố Hãn Hải đột ngột hỏi, hắn không ngước mắt lên, nhưng hắn biết Nghiêm Thanh Viên đang nhìn hắn.
"Đẹp, đẹp nhất trên đời." Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn không cảm thấy giọng điệu của mình nghe khoa trương.
"Tự hào không?" Giọng điệu Cố Hãn Hải rất bình tĩnh, không hề phập phồng, ngược lại nghe có hơi lạnh lùng, giống như một loại nhạc cụ nào đó có giọng tự nhiên.
"Tự hào cái gì?" Nghiêm Thanh Viên mất một lúc mới hoàn hồn trước giọng nói rất hay có một không hai.
"Người đẹp nhất trên đời, là người thuộc về Nghiêm Thanh Viên."
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, căn bản không biết nên mở miệng như thế nào, hoặc là nói cho dù cậu muốn mở miệng cũng không mở miệng được, bây giờ cả người cậu đều ngây ra.
Sắc mặt từng chút một bắt đầu đỏ lên, sau đó đỏ đến tận cổ, Nghiêm Thanh Viên thật sự bị một câu nói của Cố Hãn Hải trêu chọc đến mức tim đập nhanh hơn, nhưng cố tình Cố Hãn Hải coi đó là điều đương nhiên, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu trêu chọc nào.
Nhưng ở góc độ Nghiêm Thanh Viên nhìn không rõ, Cố Hãn Hải lại gợi lên một nụ cười nhạt.
Nghiêm Thanh Viên vô thức cúi đầu nhìn về phía điện thoại, người có ảnh đại diện màu đen đã gửi tin nhắn cho cậu, nhìn những tin nhắn kia Nghiêm Thanh Viên dần dần tỉnh táo lại.
: Sau này tôi sẽ để cậu gặp tôi, hiện tại vẫn chưa phải lúc.
: Nếu cậu cần tôi giúp đỡ, vậy nói cho tôi càng sớm càng tốt, tôi sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ để đưa cậu ra ngoài.
Viên Viên và Đại Hải: Nhưng anh không nói cho tôi anh là ai, vậy anh muốn tôi phải tin tưởng anh thế nào đây? Nếu tôi đi theo anh, anh bán tôi cũng không ai biết.
: Cậu không phải là con ruột của Nghiêm gia.
Khi Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy câu này, nhất thời đầu óc bị tê liệt, một tiếng nổ vang lên bên tai, chuyện cậu vẫn luôn che giấu chỉ có vài người biết, đột nhiên bị người lạ mặt này tiết lộ.
: Còn cần thêm chứng minh không?
Viên Viên và Đại Hải: Tôi muốn biết vì sao anh lại giúp tôi như vậy?
: Sau khi cậu nhìn thấy tôi, thì sẽ hiểu vì sao.
: Bây giờ xóa tất cả tin nhắn, tôi đã giúp cậu lên kế hoạch, đến ngày cậu quyết định rời đi, tôi sẽ liên hệ lại với cậu.
: Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ đưa cậu đi.
: Chờ tin nhắn của tôi.
Rồi sau đó, cho dù Nghiêm Thanh Viên gửi loại câu hỏi và tin nhắn thế nào đi nữa cũng không nhận được câu trả lời của đối phương, mặc dù trong lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo lời nói của đối phương, xóa bỏ tất cả tin nhắn.
Thêm nhiều chờ mong, cũng thêm nhiều an tâm, ít nhất cậu không phải một thân một mình, cho dù đây chẳng qua chỉ là một người không biết tên.
Dù sao Nghiêm Thanh Viên cũng không có tự tin có thể dựa vào năng lực của mình rời khỏi phạm vi giám sát của Nghiêm gia.
Nghiêm Thanh Viên lại ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hãn Hải đang nghiêm túc học tập.
"Cố Hãn Hải ơi."
"Ừ."
"Sách của cậu trông đặc biệt khó hiểu."
"Ừ."
"Đừng xem nữa, chúng ta chơi không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, đối với Cố Hãn Hải vô cùng quan tâm việc học chắc chắn sẽ từ chối đề nghị của cậu, mà Nghiêm Thanh Viên chỉ là muốn nói chuyện mà thôi.
Nhưng bất ngờ là Cố Hãn Hải lại buông quyển sách trong tay xuống, sau đó đứng dậy.
Dưới ánh đèn sáng trưng, giữa tiếng TV, Cố Hãn Hải cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn bị sốc, đôi mắt cậu trợn to ngốc nghếch nhìn người trước mặt, theo bản năng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa hay đúng như ý muốn của Cố Hãn Hải, bị đối phương tàn sát bừa bãi trong miệng.
Thật lâu sau Nghiêm Thanh Viên mới được buông ra, lúc này đã thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, lo lắng nhìn Cố Hãn Hải: "Sao... Sao vậy?"
"Trên mạng nói quấy rầy bạn đời làm chính sự, tám chín phần mười là có ý này." Cố Hãn Hải bình tĩnh nói.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Đừng xem những thứ kỳ quái này trên mạng!"
Cố Hãn Hải cười, nụ cười trầm thấp hiếm thấy: "Giả."
Nghiêm Thanh Viên hoang mang: "Cái gì giả?"
"Tôi chỉ là muốn hôn em thôi."
Hai má Nghiêm Thanh Viên lại đỏ bừng, ngẩng đầu chủ động tiếp tục.
Mặc dù chỉ đến gần như vậy, ít nhất giờ phút này, cậu cảm thấy mãn nguyện.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình thật sự quá kém cỏi.
Cuối cùng của cuối cùng, cậu vẫn lợi dụng Cố Hãn Hải để thỏa mãn tư tâm bé nhỏ không đáng kể của mình, mà đến cuối cùng cậu lại không thể bù đắp gì cho Cố Hãn Hải.
Nhưng ít nhất, cậu cho Cố Hãn Hải một gia đình không lạnh lẽo, khác với trong sách.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chạy trốn, cuối tuần một chương 1 vạn chữ (1 vạn = 10 nghìn chữ, 8 ngàn chữ edit) bằng hai chương thường, 21 giờ đăng.
___
27/1/2023.
23:21:26.