Chương 1014
Hoàng Trường Minh trầm giọng nói tiếp: ‘Dường như năm đó bà ấy đã làm việc với Nguyễn Hồng Mai một thời gian, đến lúc đó không ngại thì có thể hỏi bà ta một chứ Lam Ngọc Anh nghe vậy, trái lại cảm thấy có thể thực hiện được.
“Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ thôi!” Hoàng Trường Minh đã ôm cô Lam Ngọc Anh liếc mắt qua, đã mười giờ rồi. Từ sau khi mang thai, giờ giấc đi ngủ của cô anh cũng nắm trong tay. Đến mười giờ nhất định phải nằm trên giường đi ngủ, như thế mới ngủ đủ giấc, mới tốt cho cục cưng trong bụng.
Hoàng Trường Minh đưa tay tắt đèn trước, nhìn cô sau đó hôn môi cô.
Anh chỉ muốn hôn nụ hôn chúc ngủ ngon thôi, không nghĩ tới tay của cô lại rũ xuống khoác lên chiếc lưng cường tráng của anh, đồng thời chủ động đáp lại nụ hôn này.
Hoàng Trường Minh nhãn nại lâu như thế, sao có thể chịu được sự trêu chọc của cô, hôn một cái đã không thể kiềm chế được.
Nhiệt độ trong phòng mau chóng ấm lên, hơi thở trở nên nóng bỏng, nhưng chỉ có thế chôn mặt vào giữa cổ và gối của cô, thở nặng rề. “Ngọc Anh, nếu em cứ quyến rũ anh như thế thì sau này anh sẽ ngủ phòng khách đấy!”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô đang nhìn mình.
Ánh đèn chiếu rọi, tóc dài xõa tung trên gối, lộ ra môi hồng răng trắng, chính cô cũng không biết mình quyến rũ thế nào. Mà ánh sáng trong đôi mắt kia thật sự quá chọc người Máu huyết càng thêm sôi trào lên, không chỉ là nẵng mưa thất thường nữa Bây giờ anh muốn đứng dậy đi phòng khách ngủ, nhưng mà tay lại bị cô giữ chặt lại, cô chui người vào ngực anh.
“Nhưng mà không có anh bên cạnh em ngủ không ngon.
Nửa mặt Lam Ngọc Anh dán trên cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lại hơi nũng nịu.
Hoàng Trường Minh đành phải chịu cô kéo, cười nhẹ mảng chửi: “Yêu tỉnh quyến rũ người ta!”
Sáng ngày hôm sau, trong phòng làm việc, ai nấy đều đang rất bận rộn.
‘Sau khi Lam Ngọc Anh ngồi xuống liền cúi đâu chỉnh lý tư liệu tài vụ chưa phân loại trong tay, nhưng ghế ngồi có lót đệm màu hồng bên cạnh lại trống Lúc sáng đụng phải Triệu Vân cùng chấm công, ra khỏi thang máy thì đã mất tăm rồi.
Đến khi cô chỉnh lý xong hết tư liệu tài vụ, cuối cùng Triệu Vân mới buông được San San ra mà quay về.
Có điều vừa đặt mông xuống, Triệu Vân đã kéo ghế lại gần chỗ cô, trên mặt là vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Chị Lan nghiêng đầu nhìn sang một cái, không khỏi nói hai câu: “Triệu Vân, sáng sớm cô tới rồi sao không tranh thủ làm hết công việc của mình đi, chạy đi hóng chuyện cái gì hả?”
“Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!