Chương 1017
“Vậy thì rạch nát khuôn mặt này của tôi nhé?” Hoàng Trường Minh bắt lấy tay cô.
Lam Ngọc Anh thấy biếu cảm anh nghiêm túc, vội nói: “Không cho phép đùa giốn”
Hoàng Trường Minh cong môi, nâng niu khuôn mặt cô mà đặt lên đó một nụ hôn đầy thâm tình.
Ngoài cửa số, đêm đã buông.
‘Sau khi Lam Ngọc Anh mang thai vẫn luôn thèm ngủ, chỉ có điều đêm nay Hoàng Trường Minh có tiệc xã giao, về rất muộn. Tuy anh đã đặc biệt dặn dò kêu cô mười giờ phải nhằm mắt đi ngủ đúng giờ, nhưng không có anh bên cạnh, cô ngủ có chút không yên.
Khi dưới lầu có động tĩnh vang lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt, còn tưởng là anh đã về.
Nghe động tĩnh càng lúc càng lớn, Lam Ngọc Anh không khỏi ngồi dậy, vừa đi xuống lầu đã ngửi thấy mùi rượu không nhẹ Chỉ có điều người về không phải Hoàng Trường Minh mà là một người khác. Thím Lý đang không chống đỡ nối, nghe tiếng bước chân, vội lên đón: “Cô.
Ngọc Anh, cô bị làm ồn cho tỉnh à? Cô Phương Vũ đến rồi, cứ đòi gặp cô. Tôi đã nói là cô đi nghỉ rồi, nhưng hình như cô ấy uống say…”
“Tôi biết rồi, thím về phòng nghỉ trước đi!” Lam Ngọc Anh gật gật đầu.
Thím Lý giúp cô cùng đỡ Trịnh Phương Vũ đang ôm cầu thang đi tới ngồi xuống sô pha, sau đó thím Lý lại bưng một ly nước mật ong tới rồi mới quay về phòng với vẻ không quá yên tâm.
Nếu không phải thím Lý nói là cô Phương Vũ, ban đầu cô còn không nhận ra được Trịnh Phương Vũ. Tóc tai rối bù, quần áo trên người cũng nhãn nhúm.
Khi ngẩng mặt lên, lớp trang điểm đều đã trôi hết rồi. Kẻ mắt màu đen đều trôi xuống cả, vô cùng thê thảm.
“Làm sao thế này?”
Lam Ngọc Anh giật mình, vội vã hỏi Không hỏi còn tốt, vừa hỏi đã khiến nước mắt của Trịnh Phương Vũ ứa hết ra, chảy vô cùng nhiều, y như trẻ con thi khóc vậy.
Lam Ngọc Anh vội vã rút một tờ khăn giấy đưa qua, an ủi: “Đừng khóc nữa mà, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đây. Nửa đêm nửa hôm, cậu chạy đến chỗ tớ đại náo thiên cung cái gì vậy hả? Cậu không sợ anh Trường Minh của cậu đuổi cậu ra ngoài sao?”
“Lúc tớ đến đã trinh sát cả rồi, anh Trường Minh còn chưa về!” Trịnh Phương Vũ không hề sợ hãi, cầm khăn giấy lau lau mũi.
Lam Ngọc Anh thật sự hết cách với cô rồi.
Trịnh Phương Vũ vo khăn giấy lại nằm trong tay, đột nhiên tức giận trừng mất nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, tớ hận cậu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!