Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1349

“Vậy em càng nhất định phải đi!” Trương Tiểu Du kiên trì nó Trần Phong Sinh mím môi thành đường mỏng, không biết nên nói gì “Cho dù anh không đồng ý, em cũng sẽ lén theo sau!” Trương Tiểu Du.

nghiến răng nghiến lợi đành phải nói câu này, thấy anh vẫn không hề động đậy, mở miệng, nhẹ nằm lấy bàn tay anh chân thành nói: “Phong Sinh, chúng ta là vợ chồng mà!”

‘Yết hầu của Trần Phong Sinh di chuyển, con ngươi màu hoa đào nhìn thật lâu trên người cô.

Tay trái dùng sức nắm chặt tay cô, ôm cô vào trong lòng, sau đó hỏi người lính bên cạnh: “Có thế đem theo một người nữa không?”

“Được được!” Người lính lúc này đã không thể nghĩ đến việc khác nữa rồi Nó không giống như tòa nhà thấp ngày hôm qua. Lúc đi tới vẫn còn nguyên dáng vẻ ban đầu, gần núi có một khu vực rộng lớn là phế tích nhà máy, thi thoảng đá rơi xuống trông giống một địa điểm quay phim trong một bộ phim lớn Lối vào quá nhỏ, gần như phải ngồi xốm để vào.

Sau khi người lính trước mặt tiến vào, Trần Phong Sinh quay lại kiểm tra mũ bảo hộ trên đầu cô, trên môi mỏng lộ ra một đường cong không đứng đản: “Cá vàng nhỏ, em có sợ không?”

“Không phải anh đang ở đây sao?” Trương Tiểu Du thản nhiên hỏi lại ‘Vẻ mặt anh cũng không chút thay đổi, mắt phượng dưới mũ bảo hiểm đang nhìn anh, ngay lập tức trả lời cũng là điều đương nhiên.

Trần Phong Sinh càng cong môi, không nói gì nảm tay cô bước vào bên trong.

Đi vào một lối đi tạm bợ gồ ghề, sau khi ngồi xổm đi hơn mười phút, cuối cùng cũng có thế đứng thẳng, hẳn là đã xuống được tầng hầm, với đèn khấn cấp thì có thể nhìn thấy không ít máy móc bị hỏng, dưới gầm máy có một người đang năm, đúng là người mà người lính kia nói.

Anh ta là nam, có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, cả hai chân đều bị máy ép vào, hơn nữa bên trên còn có nhiều tảng đá lớn nhỏ. Đội cứu hộ bên cạnh đang thận trọng cố gắng di chuyển từng tảng một, vì nếu sơ xuất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào mặt mày người kia tím tái, không chỉ khó thở mà lồng ngực còn phập phồng lên xuống.

Trần Phong Sinh không để ý đến cái chân bị thương của mình, nhanh chóng bước về phía trước, lấy ống nghe trong hộp thuốc ra, đặt lên ngực người kia, dường như sau khi cảm nhận được, giọng nói của ông ta run lên: “Bác sĩ… cậu là bác sĩ?”

“Phải, tôi là bác sĩ!”

Trương Tiểu Du đang đứng cách đó vài bước, nghe thấy giọng trả lời anh vô cùng mạnh mẽ, dường như mang đến cho đối phương một tia hy vọng Khi hai tay vô thức siết chất, nghe thấy anh quay đầu lại gọi cô: “Bà Trần, đến giúp anh với!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận