Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ



**********
Chương 301: Đúng là cô ta
Bởi vì sợ ảnh hưởng tới những vị khách khác dùng cơm nên giám đốc mềm giọng thương lượng thật lâu mới giải quyết xong vụ này.

Nữ nhân viên phục vụ kia cũng đã đứng dậy, liên tục kh lưng nói xin lỗi.

Nữ khách hàng hừ lạnh, ném cục giấy lau quần áo vào mặt nữ nhân viên phục vụ, thế mới miễn cưỡng bỏ qua.

Suốt cả quá trình, nữ nhân viên phục vụ đều cúi đầu, trông rất hèn mọn, sau đó vội vã rời đi.

Hoàng Thanh Thảo cũng quay lại liếc nhìn, sau đó nhún vai: “Ngành dịch vụ chính là như thế."
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trước kia cô cũng từng làm rất nhiều công việc để kiếm tiền thuốc thang cho bà ngoại, thế nên cô có thể hiểu được nỗi vất vả của nghề dịch vụ, lúc làm việc khó tránh khỏi xảy ra sơ xuất, thường xuyên gặp phải những vị khách kiên quyết không tha, nhưng người trực tiếp đánh người như thế này vẫn là thiểu số, nữ nhân viên phục vụ vừa rồi thật xui xẻo.

Sau khi vụ việc này trôi qua, nhân viên phục vụ cũng bưng bít tết lên cho hai người.

Hoàng Thanh Thảo cầm dao nĩa cắt bít tết, nhưng ảnh mắt lại nhìn chằm chằm đối diện.

Bà đưa miếng thịt bò đã cắt vào miệng, vừa nhai vừa ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Cải Trắng, bây giờ cháu vẫn cô đơn, hay là…." “À, cháu vẫn...!Lam Ngọc Anh khựng lại.


“Vậy à?” Hoàng Thanh Thảo cười gật đầu, không hỏi thêm gì mà chỉ nhíu mày: “Lúc ở trong khách sạn cô cũng đã nói rồi, cô có ý định nhận cháu làm con gái nuôi, cô thấy cháu cứ cô đơn thế này thì không yên lòng, cần cô giới thiệu bạn trai cho cháu không?” “Không cần đầu cô.” Lam Ngọc Anh vội lắc đầu.

Nhớ lại bốn năm trước Hoàng Thanh Thảo cũng từng làm chuyện như vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi nhấn mạnh: “Tạm thời cháu không có ý định đó.

“Cũng tốt” Hoàng Thanh Thảo không ép buộc mà chỉ cười đầy ẩn ý.

Lúc hai người trò chuyện, nữ nhân viên phục vụ kia bưng khay đi ngang qua hai người, hình như cô ấy đã vào trong sửa soạn lại, tóc đã được búi lên gọn gàng, nhưng vết tát trên mặt vẫn còn sưng vù.

Có lẽ là vì lúc này dáng vẻ của mình quá chật vật nên cô ấy luôn cúi đầu lúc bưng đồ ăn, đưa salad cho khách hàng rồi gật đầu rời đi.

Khi cô ấy lại đi ngang qua chỗ mình, Lam Ngọc Anh thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Cô nghi hoặc chớp mắt, quay sang nhìn về phía bóng lưng nữ nhân viên phục vụ kia.

Sau đó cô thu hồi tầm mắt, bởi vì trong lòng có tâm sự nên chỉ cắt mấy miếng thịt bò rồi đặt dao nĩa xuống: “Cô ơi, cháu đi toilet trước đã, cô ăn tiếp đi.

“Đi đi.” Hoàng Thanh Thảo đang uống rượu vang, gật đầu nói: “Đi nhanh rồi về, bít tết mà nguội thì không còn ngon nữa đâu.” “Vâng” Lam Ngọc Anh cầm miếng vải che đùi rồi đứng dây.

Tuy nhiên khi rời đi, cô không trực tiếp vào toilet mà đi theo nữ nhân viên phục vụ kia vào sau bếp.

Cách vài bước chân, nữ nhân viên phục vụ ôm khay cúi đầu đứng trước cửa, giám đốc nhà hàng đang cao giọng răn dạy cô: "Rốt cuộc cô có làm được không hả? Cô nói xem đây là lần thứ mấy cô làm đổ nước sốt lên người khách hàng rồi?” “Xin lỗi!” Nữ nhân viên phục vụ cúi đầu.

“Xin lỗi có tác dụng gì?” Giám đốc nhà hàng không hề nể mặt, giọng tức tối hơn nữa: “Chuyện cỏn con như bưng đồ ăn mà cũng không làm được.

Nếu không phải ngoại hình của cô còn được thì tôi đã cho cô vào bếp rửa bát rồi! Cô khóc cái gì? Cô đến đây làm công kiếm tiền, chẳng lẽ còn tưởng mình là cành vàng lá ngọc chắc? Cho dù là cành vàng lá ngọc thì cô cũng chỉ có thân thể của cành vàng lá ngọc, nhưng chỉ có số làm người hầu thôi.

Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn gây phiền phức cho tôi thì hãy cút xéo đi!” “Vâng vâng!” Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu, sợ mình sẽ bị sa thải.

Giám đốc nhà hàng mắng xong, trừng cô một cái rồi vén rèm vào bếp.

Nữ nhân viên phục vụ vừa lau nước mắt vừa xoay người, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, trông có vẻ rất tủi thân, không cam lòng, nhưng nhờ cậy người ta nên không thể không khuất phục.

Sau đó cô mới ngẩng đầu lên tiếp tục làm việc.

Khi hai người đối diện với nhau, Lam Ngọc Anh hoàn toàn sửng sốt.


Đúng là cô ta.

Lam Ngọc Thiên?
Lam Ngọc Anh thật sự không dám tin nữ nhân viên phục vụ trước mặt mình lại chính là Lam Ngọc Thiên.

Cảnh tượng vừa rồi còn quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì dựa theo lẽ thường thì đáng lý vị trí của Lam Ngọc Thiên và nữ khách hàng kia phải đổi ngược lại mới đúng.

Lẽ ra người tát nhân viên phục vụ phải là cô ta, thậm chí cô còn nghi ngờ chắc là cô ta đã bước chân vào showbiz, có khi đang đóng vai nào đó cũng nên...!
Lam Ngọc Anh thực sự không thể tưởng tượng nổi Lam Ngọc Thiên ngày xưa đi đến đâu cũng kiêu căng như một con chim công, lúc nào cũng mặc đồ hàng hiệu, giờ lại lưu lạc đến nước này.

Thấy cô, sắc mặt Lam Ngọc Thiên cũng thay đổi: “Lam
Ngọc Anh?” "Sao cô lại..

Lam Ngọc Anh không nén nổi kinh ngạc.

“Ha, cô vui mừng lắm đúng không?” Lam Ngọc Thiên nghiến răng nghiến lợi, đụng phải vết thương trên má khiến cô ta đau đến mức trợn mắt: “Đừng có ở đó mà giả vờ giả vịt! Thấy tôi ra nông nỗi này, chắc chắn cô mừng rơn đúng không? Lam Ngọc Anh, cô cố ý chạy đến đây xem trò hề của tôi thì việc gì còn phải giả vờ như kinh ngạc chứ?” “Sao cô lại ở đây làm nhân viên phục vụ?” Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Cô thế này...!Ba có biết không?”
Lam Ngọc Thiên căm hận nhìn cô, cười lạnh liên tục: “Đừng có giả vờ giả vịt nữa.

Lam Ngọc Anh, tại sao tôi lại ở đây, cô là người biết rõ nhất mới đúng! Chẳng phải đều tại cô hết hay sao? Không biết cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh Trường Minh nữa!”
Lam Ngọc Anh nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới từ đằng sau, vội vàng nói với Lam Ngọc Thiên: “Lam Ngọc Thiên, sao cô còn ở đây hả? Bàn 16 rung chuông kêu nhân viên phục vụ từ nãy giờ kìa!” “Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.” Lam Ngọc Thiên vội gật đầu.


Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận đến tận xương tủy.

Cuối cùng Lam Ngọc Anh vẫn vào toilet một chuyến, sau đó trầm tư trở về bàn của mình, trong lòng vẫn suy nghĩ tại sao Lam Ngọc Thiên lại xuất hiện ở đây, lại lưu lạc đến nước này.

Hơn nữa cô không hiểu được những lời cô ta nói có nghĩa là gì, nhất là câu nói cuối cùng.

Chuyện này thì liên quan gì tới Hoàng Trường Minh?
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lam Ngọc Anh lại ngây người.

Không biết có phải là vì suy tư chuyện này hay không mà khuôn mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

Hoàng Thanh Thảo vốn ngồi đối diện cô, nhưng giờ chiếc ghế bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.

Nhân viên phục vụ đã bưng dao nĩa lên, còn cầm thực đơn, Hoàng Trường Minh đang cúi đầu lật xem thực đơn.

Lúc cô đến gần, nghe thấy anh đang dặn nhân viên phục vụ lấy bít tết chín mấy phần.

“Thật trùng hợp, Trường Minh với khách hàng định ăn cơm ở đây, mà khách hàng lại lâm thời có việc bận nên cô kêu nó tới đây ăn chung với chúng ta!” Hoàng Thanh Thảo mỉm cười cầm ly rượu vang, giọng nói áy náy hỏi cô: “Cải Trắng, cháu không ngại chứ?”
Lam Ngọc Anh đành phải lắc đầu: “Không đâu ạ..


Nhấn Mở Bình Luận