Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



**********
Chương 333: Tâm trí giật mình một cái.

Lam Ngọc Anh suy nghĩ một chút nói "Có lẽ Phan Duy còn có chuyện khác phải xử lý!"
Hoàng Thanh Thảo nhún vai, đem túi xách đặt trên ghế salon, hai người cũng đều không để ý, đến khi trời tối, y tá đi vào, rút kim tiêm ra.

Bánh bao nhỏ ngủ rất an ổn, mặc dù đầu bị thương, nhưng trong giấc mộng vẫn cười thật tươi, thật sự chỉ có trẻ con mới có thể ngây thơ và trong sáng đến như vậy.

Nói chuyện đến hơn chín giờ, Hoàng Thanh Thảo nói: Ngọc Anh, cháu tối nay trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, cô sẽ ở lại chỗ này!" "Được." Lam Ngọc Anh gật đầu một cái, đứng lên "Cô, vậy ngày mai cháu lại đến thăm Đậu Đậu, sáng mai cháu mang đồ ăn đến cho cô!" "Tốt quá!" Hoàng Thanh Thảo nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, còn tươi cười hỏi "Cô có thể xin một phần cơm rang trứng không?" "Được a!" Lam Ngọc Anh cười đáp lại.

Hoàng Thanh Thảo một mực đưa cô đi ra phòng bệnh, cũng gọi điện thoại cho tài xế để đưa cô trở về.

Đến khu chung cư, đi thang máy vào nhà, mới chín giờ rưỡi, bên trong phòng khách, Trương Tiểu Du đã thay quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng ở trên ghế salon, trong tivi đang phát chương trình giáo dục tiền sản, hai tay cô ấy đặt ở trên bụng bằng phẳng của mình, trên mặt nở một nụ cười rất yên tĩnh.

Lam Ngọc Anh biết, đó là điều mà ai cũng sẽ có khi làm mẹ.

Ngày xưa, cô cùng đã từng như vậy...!

Nghe được động tĩnh ở hành lang, Trương Hiểu Du cầm điều khiển từ xa tạm ngừng, thấy cô liền lập tức nhướn mày "Ôi, tớ còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, tiểu Anh, cậu chịu trở lại rồi à?" "Nếu không thì để bác sĩ Trần tới giúp đỡ cậu?" Lam Ngọc Anh cố ý học theo bạn mình nhướng mày.

"Cậu còn dám nói, tớ chưa tìm cậu tính sổ đây!"
Trương Hiểu Du nổi giận "Tiểu Anh, cậu đúng là không có suy nghĩ, lại đi bán đứng tớ!" "Tớ sai rồi, tớ sai rồi!" Lam Ngọc Anh vội vàng đầu hàng.

Trương Hiểu Du cầm lấy gối ậm ừ nói "Thái độ cậu lúc thừa nhận khiến tớ rất hài lòng, tha thứ cho cậu, lần sau không được làm như thế nữa!" "Được." Lam Ngọc Anh nháy nháy mắt, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ vào giây "Nhưng tớ lại rất muốn biết, chuyện gì đã xảy ra với chiếc băng trên cổ của bác sĩ Trần?" "Làm sao tớ biết được!" Trương Hiểu Du nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, gần như biết rõ, nháy mắt "Vậy thì tớ muốn biết, sau khi bác sĩ Trần đưa cậu về, có lên lầu không, có ngủ lại ở chỗ này không?"
Vốn dĩ câu hỏi vừa rồi của cô chỉ là trêu đùa Trương Hiểu Du một chút, nhưng phản ứng của cô ấy lớn đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi sô pha, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi "Cậu nói bậy bạ gì vậy, sao, làm sao có thể." "Thực sự là ngủ lại ở chỗ này?" Lam Ngọc Anh vui vẻ, quay lại cau mày nói" Nhưng mà cá nhỏ, cơ thể bây giờ của cậu trong ba tháng đầu nhất định phải cẩn thận!" "Trời ơi, thu hồi ngay những suy nghĩ đồi trụy trong đầu cậu lại, chúng tớ không có ưm ưm a a!"
Trương Hiểu Du nói xong mặt mũi cũng đỏ bừng, vội vàng đổi chủ đề khác "Tiểu Anh, tối nay cậu không ở lại bệnh viện à?" "Hoàng Trường Minh đi công tác, cô tối nay ở lại phòng bệnh, để cho tớ về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tớ sẽ lại qua đó." "Cậu nói Hoàng tổng đi công tác ở Mỹ, tại sao tên cầm thú kia còn đi theo làm gì!" "Bác sĩ Trần cũng đi?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

"Đúng vậy! Lúc sắp lên máy bay gọi điện cho tớ, nói cho tớ rằng là phải đi nước Mỹ, tớ hỏi anh ấy làm gì, chỉ đáp một câu là đi giúp đỡ Hoàng tổng! Nhưng, tớ chẳng qua chỉ là vợ cũ của anh ấy, báo cáo cho tớ hành trình làm gì!" Trương Hiểu Du vừa gật đầu vừa nói "Nhưng mà hai người đàn ông này, chẳng lẽ là chạy ra ngoài chơi? không thể nào, tiểu thiếu gia của nhà họ Hoàng còn đang nằm viện, lòng của Hoàng tổng cũng không lớn như vậy! Theo quan sát của tớ, Hoàng tổng vẫn là một người cha tốt, vậy tên cầm thú kia đi theo làm gì...!
Lam Ngọc Anh nhìn vẻ mặt trầm ngâm của bạn mình, trêu ghẹo nói "Mới vừa rồi, cậu còn nói mình chỉ là vợ cũ của anh ấy, chồng cũ ra nước ngoài cảm thấy không yên tâm sao?" "Ai không yên tâm chứ!" vẻ mặt Trương Hiểu Du không tự nhiên, chạy mất dạng, "Khụ, khụ, tớ mệt quá, về phòng ngủ trước nhé!"
Lam Ngọc Anh nhìn bóng người bạn mình biến mất ở trong phòng ngủ, lắc đầu bật cười, cô cũng đứng dậy đi vào phòng tắm, định tắm rửa thật sạch sẽ rồi thay đồ, mặc dù ban ngày có quay về, nhưng cô cũng không làm gì khác ngoài nấu mì, cả người đều có chút mùi hội.

Sau ba ngày liên tục, ban ngày cô đều đi tới bệnh viện.


Bánh bao nhỏ khôi phục rất tốt, mỗi ngày bác sĩ đều tới để kiểm tra, đều nói cậu bé khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với các bạn cùng tuổi, hơn nữa không biết có phải mỗi ngày cô đều tới để đưa cơm, nên bánh bao nhỏ ăn rất khỏe, ở trong bệnh viện mấy ngày nhìn mập lên không ít.

Ngày hôm nay cô cũng vào thang máy như thường lệ, chuẩn bị đến bệnh viện.

Khi ra khỏi tòa chung cư, một chiếc taxi vừa dừng lại, một bóng người quen thuộc từ bên trong đi ra.

"Diệp Tấn?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

Một giờ trước, cô nhận được điện thoại của Diệp Tấn mời đi ăn tối, nhưng cô đã khéo léo từ chối, khi được hỏi lý do, cô nói thật rằng mình phải đến bệnh viện để thăm bánh bao nhỏ.

"Tớ tới để muốn cùng cậu đi tới bệnh viện!" Diệp Tấn nói rõ lý do của mình.

"Cậu muốn cùng tớ đi?" Lam Ngọc Anh không nghĩ tới.

"Ừ, đúng rồi!" Diệp Tấn gật đầu, giải thích "Đứa nhỏ Đậu Đậu này thật đáng yêu, biết cậu bé đang nằm viện tớ cũng muốn đi thăm một chút, dù sao thì, lần trước tớ và Đậu Đậu đã cùng nhau chơi ở công viên câu cá!"
Lam Ngọc Anh biết đối phương rất quan tâm, nên gật đầu đáp ứng.


Sau khi rời bệnh viện, hai người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, sau đó cho taxi dừng lại để Diệp Tấn về nhà trước.

Trong xe nhàm chán, hai người cùng nhau nói chuyện "Tiểu Anh, có phải cậu sắp trở về không?" "Ừ" Lam Ngọc Anh gật đầu "Chỉ là cuộc phỏng vấn cuối cùng thôi."
Diệp Tấn nghe vậy, nghĩ đến trong phòng bệnh còn có banh bao nhỏ, không nhịn được nói "Tớ nhìn đứa bé kia rất thích lệ thuộc vào cậu, sau này trở về Canada, cậu hẳn là sẽ rất nhớ cậu bé đó!"
Đúng vậy...!
Lam Ngọc Anh thở dài " Cuộc vui nào cũng phải có hồi kết thôi."
Tài xế taxi giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn ở trước khu chung cư.

Lam Ngọc Anh đẩy cửa xe rồi đi xuống, xoay người lại, đúng lúc bàn chân bị trẹo, thiếu chút nữa ngã nhào xuống, Diệp Tử xuống xe, bước nhanh, từ phía sau vòng qua, vội vàng lấy tay đỡ eo của cô" Tiểu Anh, cậu không sao chứ?"
Khoảng cách có chút gần, hơi có chút mập mờ.

Mượn lực của đối phương để đứng vững, Lam Ngọc Anh cảm kích nói "Không sao, cảm ơn!
Diệp Tử nghe vậy, cũng rất lịch sử mà liền rút tay trở về, nhưng lại rất cẩn thận ngồi xổm xuống để kiểm tra mặt cá chân cho cô, chắc chắn không có việc gì mới đứng dậy.

"Diệp Tử, cậu mau trở về đi, tớ đi vào nhà đây!" Lam Ngọc Anh vội vàng nói.

"Ừ, về đến nhà tớ gọi lại cho cậu nhé." Diệp Tử gật gật đầu.

Lam Ngọc Anh gật đầu cười, giơ tay lên vẫy chào.


Sau khi nhìn chiếc taxi dần rời xa tầm mắt, cô quay người lại, chuẩn bị đi vào khu chung cư "Bich."
Bỗng nhiên tiếng còi xe đột ngột vang lên.

Lam Ngọc Anh nhìn sang liền nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng đang đậu trước của tòa chung cư, bên cạnh còn có một thân ảnh cao lớn, bởi vì vừa lúc không có ánh đèn, nên cô cũng không phát hiện ra.

Người mặc màu đen, giống như là muốn dung nhập vào bên trong bóng đêm.

Vẫn thói quen cầm điếu thuốc trên tay, ngọn lửa đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên, có khói trắng mờ ảo.

Bóng dáng cao lớn đi về phía cô, đến khi ánh đèn sáng hơn, cô mới có thể nhìn thấy đường nét cương nghị trên khuôn mặt, Lam Ngọc Anh kinh ngạc "Hoàng Trường Minh, anh đi công tác về rồi à?"
Nhìn dáng dấp kia, hẳn là vừa mới trở về, cả người còn tràn đầy khí bụi bặm.

Chẳng qua là, không nghĩ tới anh vừa trở lại không phải đi đến bệnh viện mà sẽ lại chạy ngay tới khu chung cư của mình, hơn nữa trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ, không biết anh có nhìn thấy một màn vừa nãy hay không...!
Hoàng Trường Minh im lặng bóp chặt thuốc lá ở trong tay, ánh mắt sâu thẳm/ Vô tình, trong lòng Lam Ngọc Anh giật mình một cái.

Chẳng biết tại sao, cô lại cảm thấy Hoàng Trường Minh có vẻ khác thường, nhất là ánh mắt, khiến cho cô không tự chủ được mà nằm chặt tay.

Đột nhiên, giọng nói trầm tĩnh của anh vang lên "Lam Ngọc Anh.".


Nhấn Mở Bình Luận