Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



**********
"Lam Ngọc Thiên sao?" Lâm Ngọc Anh kinh hãi.

Người này, quả thật là người mà bọn họ biết.

Lâm Ngọc Anh nuốt nước miếng, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, thật sự hiện tại không không có cách nào nghĩ kẻ gây tai nạn xe rồi bỏ chạy với Lâm Ngọc Thiên là một!
Cô không khỏi kinh ngạc lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể là cô ta được!"
Hoắc Trường Minh cười lạnh, anh cũng giống như cô, trước khi nhận được điện thoại anh cũng hoàn toàn không nghĩ đến.

"Cảnh sát đã hành động rồi, có lẽ lúc này đã vây bắt được Lâm Ngọc Thiên!" Anh liếc nhìn di động vừa mới buông xuống, sau đó tiếp tục nói: "Đợi lát nữa ăn cơm xong anh sẽ đi đến cục cảnh sát
Lâm Ngọc Anh nghe vậy thì nhíu mày nói: "Em đi cùng anh!" "Cũng được." Hoắc Trường Minh gật đầu.

Ăn xong cơm, thím Lý mặc tạp dề tiến lên dọn bát đũa trên bản cơm xuống.

Đứng dậy khỏi ghế, Lâm Ngọc Anh và Hoắc Trường Minh liếc nhìn nhau một cái, sau đó anh lập tức đi lên phòng thay quần áo, cô kh người ngồi xuống trước mặt Đậu Đậu: "Đậu Đậu, sáng nay con ở nhà tự chơi có được không? Mẹ có việc phải ra ngoài một chuyển.

"Đi cùng bố ạ?" Đậu Đậu chớp mắt hỏi.

Mới vừa rồi khi còn trên bàn cơm, cậu bé đã nhìn thấy mẹ và bố mắt đi mày lại! "Ừ." Lâm Ngọc Anh gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé: "Ở nhà nhớ phải ngoan, giữa trưa trở về sẽ mua cho con bẹo bông gòn mà lần trước con đã ăn!"

Đậu Đậu không có hứng thú với kẹo bông gòn mà cô nói, cậu nghiêng đầu, mềm giọng hỏi: "Ngọc Anh, hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?" "A." Lâm Ngọc Anh xấu hổ.

Không có cách nào để giải thích cho Đậu Đậu rằng bọn họ sẽ đi đâu, nhất thời cô đứng đó úp úp mở mở không nói nên lời.

Đậu Đậu lại không đợi cô trả lời mà mím môi nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhỏ lộ ra biểu cảm nghiêm túc: "Có phải giống như ngủ không ạ, muốn để bố mẹ đi hẹn hò thì mới có thể nhanh chóng có em gái?" "Khụ khụ!" Lúc này Lâm Ngọc Anh thật sự bị sặc đến rôi.

Đối với câu hỏi trẻ con ngây thơ của Đậu Đậu, cô quả thật không chống đỡ được.

Xét cho cùng thì chuyện này đều do mưu kế của người nào đó.

Đang nghĩ ngợi, người nào đó cũng đi xuống nhà rồi, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, thắt cà vật cẩn thận, khi đến cửa phòng ăn, đội mắt trầm tĩnh của anh liếc lại đây: "Đi thôi.

"Vâng" Lâm Ngọc Anh gật đầu, cuối cùng cũng được giải cứu.

Hai người vừa đến cửa nhà đổi giày, Hoắc Trường Minh cầm lấy chìa khóa xe đặt ở trong giỏ tre, anh đẩy cửa ra, đèn trước và sau của chiếc Land Rover đậu trong sân nhảy hai cái.

Lâm Ngọc Anh đi theo sau anh, mở cửa ở bên ghế phụ ra.

Cô đang kh người chuẩn bị ngồi vào xe thì Đậu Đậu bỗng nhiên vội vàng chạy từ trong biệt thự ra, cô vội vàng dừng lại, xoay người vững vàng ôm lấy bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy nhào vào lòng mình.

"Ngọc Anh, vẫn chưa hôn"
Đậu Đậu đưa khuôn mặt nhỏ về phía cô, ý muốn cô hôn mình.

Lâm Ngọc Anh thấy thế thì mỉm cười, tuy rằng cô và Đậu Đậu gần như cả ngày đều ở cùng một chỗ, nhưng có rất nhiều lúc cô cần ra ngoài một mình, thường thì mỗi lần tách ra, Đậu Đậu đều sẽ muốn cô hôn cậu bé.

Cô mỉm cười sau đó cúi đầu "chụp" một tiếng thật to, Đậu Đậu lập tức quay sang hướng khác, tỏ vẻ bên khác cũng muốn, cô lại cúi người hôn tiếp một cái, lập tức nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt cậu bé.

Đậu Đậu được cô hôn rồi, lập tức cười hắc hắc chạy vào nhà.

Thắt dây an toàn, chiếc Land Rover màu trắng cũng khởi động và lái ra khỏi sân.

Trong gương chiếu hậu, biệt thự dần dần biến mất, Lâm Ngọc Anh thu hồi tầm mắt, phát hiện Hoắc Trường Minh ngồi bên cạnh liếc nhìn cô bằng một ánh mắt đầy thâm ý.

"Ách, sao vậy ạ?" Cô khó hiểu hỏi.


Lúc trước khi ra khỏi nhà vẫn còn tốt, sao lúc này mới chưa qua bao lâu mà sắc mặt anh đã thay đổi rồi.

Hoắc Trường Minh liếc lại đây lần thứ hai, mặt mày có chút tối lại: "Thằng bé đã bốn tuổi rồi, không cần động một chút là lại hôn nó!" "....." Lâm Ngọc Anh không nói gì.

Tranh dành tình cảm với chính con trai mình, có lẽ anh là người đầu tiên.

Buổi sáng giao thông có hơi ùn tắc, chậm trễ không ít thời gian, gần bốn mươi phút sau, cuối cùng xe cũng dừng ở trước cửa cục cảnh sát.

Hoắc Trường Minh đóng cửa xe lại, sau đó đi đến nắm tay cô.

Nhìn cục cảnh sát trước mắt, sắc mặt không khỏi nặng nề hơn rất nhiều.

Sau khi bước vào, một cảnh sát mặc thường phục bước tới, dường như đã được báo trước nên cảnh sát đưa thẳng họ vào phòng phỏng vấn, có thể nhìn thấy Lâm Ngọc Thiên bị còng tay ngồi đó qua tấm kính thủy tinh.

Tóc tai bù xù đích, hoàn toàn không có chút hình tượng.

Trên người còn mặc áo ngủ, có lẻ bị bắt từ trong nhà, dáng vẻ như đến bây giờ cũng vẫn không lường trước được bản thân sẽ đi đến tình cảnh này, ánh mắt cô ta tràn ngập sợ hãi.

Cảnh sát chậm rãi nói với bọn họ: "Qua sự thẩm vấn của chúng tôi, cô ta đã thú nhận tội giết người rồi bỏ trốn của mình! Tuy nhiên dù sao thì cũng có chứng cứ vô cùng xác thực, cộ ta muốn không nhận tội cũng khó! Sau khi điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển hồ sơ vụ án cho công tổ để khởi tố, căn cứ vào điều 133 Luật Hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, người nào gây tai nạn giao thông sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm hoặc sẽ bị tạm giữ hình sự!"
Lâm Ngọc Anh nghe vậy, không khỏi nhìn lại Lâm Ngọc Thiên.

Ngục giam đều là nỗi ác mộng đáng sợ đối với mỗi người, hơn nữa lại còn là Trung Quốc ở thời đại này.

Chẳng qua dù có cảm khái nhưng cô cũng không cảm thấy đồng tình chút nào, chuyện này đều là Lâm Ngọc Thiên gieo gió gặt bão, cũng là trừng phạt cô ta đáng phải nhận.


Hoắc Trường Minh bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh: "Chỉ dưới ba năm, vậy còn không phải quá nhẹ nhàng đối với cô ta à!"
Lâm Ngọc Anh và vị cảnh sát kia không khỏi nhìn về phía anh, không rõ lời anh có ý gì.

"Cho chúng tôi vào nói mấy câu với cô ta đi." Hoắc Trường Minh nói.

"Được!" Cảnh sát gật đầu, đẩy cửa ra, đi vào vỗ vỗ người đồng nghiệp đang ghi chép rồi cúi xuống nói hai câu, tạm thời dừng công việc, sau đó nói: "Tổng giám đốc Hoặc, chúng tôi ở bên ngoài canh, có chuyện gì thì có thể gọi chúng tôi ngay lập tức!" "Được, làm phiền rồi!" Hoắc Trường Minh gật đầu.

Sau khi cửa đóng lại, Lâm Ngọc Thiên cũng ngước mắt lên.

"Anh Trường Minh"
Nhìn thấy Hoắc Trường Minh, cô ta kìm lòng không đậu gọi anh, lại lập tức nhìn sang người đứng bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Ngọc Anh!" “Lâm Ngọc Thiên, sao cô lại có thể làm ra chuyện tảng tận lương tâm như thế này!" Lâm Ngọc Anh đón ánh mắt tràn đầy oán hận và khủng hoảng kia, cô giận dữ nói: "Đâm vào người ta, chẳng những không xuống xe xem xét thương thế mà lại lái xe chạy thẳng đi, còn hủy diệt chứng cớ, mặc dù cô không báo nguy thì cũng phải gọi 119 chứ! Cô đâm trúng một đứa trẻ đấy!"
Lại nhắc tới trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, cảnh tượng đứa nhỏ nằm giữa vũng máu tươi vẫn hiện rõ trong tâm trí cô.

Nỗi kinh hoàng tận đáy lòng vẫn còn rõ ràng như trước, lúc trước cô không biết thân thế của đứa bé thì chỉ cảm thấy rất khổ sở, hiện tại đã biết, vì đã làm một người mẹ, tình thương của người mẹ khiến cô càng cảm thấy phần nộ hơn.

Ở bên cạnh, Hoắc Trường Minh đứng ôm tay dựa vào ghế ngồi, vẫn luôn trầm mặc không nói.

Đôi mắt thâm sâu khẽ nheo lại, không biết nghĩ đến cái gì..


Nhấn Mở Bình Luận