Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 433: Em yêu anh
Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ, cô ấy nghi ngờ lẩm bẩm: "Ai mà đến muộn thế này?" "Để anh đi mở cửa!" Trần Phong Sinh đã đứng dậy đi về phía hành lang.

Chỉ còn lại hai cô bạn thân thiết đều nhìn nhau, sự tò mò trong lòng của Trương Tiểu Du quá lớn nên cô ấy đứng dậy theo, thò đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Khi nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, cô ấy vội vàng báo tin cho cô: "Ngọc Anh, hình như là Tổng giám đốc Minh đấy!"
Lam Ngọc Anh nghe thấy cô ấy nói vậy, khóe miệng của cô không khỏi mím lại.

Thực ra ngay từ khi tiếng gõ cửa vang lên, trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra được đó là anh.

Khi cánh cửa chống trộm đóng lại, tiếng bước chân vừa ổn định lại vừa quen thuộc vang lên càng ngày càng gần, Lam Ngọc Anh cố ý làm bộ như không nhìn thấy, cô hơi quay người sang một bên và cúi thấp đầu xuống, cũng không chủ động nhìn.

Cho đến tận khi đôi chân dài đứng thẳng tắp ngay bên cạnh, lúc này cô mới miễn cưỡng liếc khóe mắt nhìn sang.

Khi nhìn thấy ống quần của anh trở nên sậm màu do ngấm nước, cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện cả người anh đều ướt đẫm nước mưa, thậm chí còn không mặc áo khoác ngoài của bộ tây trang, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mỏng.

Lúc này tất cả đều dính vào thân, hơn nữa mái tóc ngắn trên trán vẫn đang nhỏ nước xuống.

Lam Ngọc Anh đã quên mất việc mình phải kiên quyết không được chú ý đến anh, cô lập tức đứng dậy từ trên ghế sô pha.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì mà nâng hai tay lên, lau những giọt nước trên gương mặt của anh, cảm thấy cực kỳ đau lòng: "Hoàng Trường Minh, sao anh lại bị dầm nước mưa thành ra thế này? Bên ngoài mưa to như vậy, anh cũng không biết cầm theo ô để che hay sao?" "Anh đi vội quá nên không chú ý" Hoàng Trường Minh kéo khóe môi giải thích.


Khi nghe những lời anh nói xong, Lam Ngọc Anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

Trần Phong Sinh đưa một chiếc khăn tắm qua, còn không quên nhắc anh: "Mau lau qua trước đi! Đêm hôm khuya khoắt như vậy, bên ngoài còn đang đổ mưa to, vậy mà còn nhất quyết chạy đến đây, anh nhìn một chút xem, trên người anh chẳng có chỗ nào là không ướt cả"
Lam Ngọc Anh cắn môi, trong ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự lo lắng.

"Thím Lý nói với anh rằng đêm nay em sẽ không về." Hoàng Trường Minh cầm lấy khăn tắm lau qua loa mấy cái trên người, nhíu chăm chú nhìn cô và nói với dáng vẻ phục tùng: "Anh biết em vẫn còn tức giận, nhưng như vậy sao được, anh không yên tâm! Hơn nữa em ở bên ngoài, làm sao anh có thể ngủ được, Đậu Đậu cũng đang chờ em ở nhà đấy!"
Dừng lại một chút, anh tiến lên phía trước một chút, sau đó sát lại gần bên tai cô: "Ngọc Anh, về nhà với anh đi, anh sẽ tiếp tục ngủ trong phòng làm việc"
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia lúc này đây lại dịu dàng long lanh rất giống với bánh bao nhỏ, dưới ánh sáng lại càng tăng thêm một chút đáng thương.

Trái tim vốn dĩ đã không thể nào kiên định của cô lại bắt đầu lung lay.

"Ngọc Anh, tối nay cậu có muốn ở lại nữa không?" Trương Tiểu Du ở bên cạnh cười hỏi.

Lam Ngọc Anh siết chặt ngón tay, khi cô nhìn thấy nước mưa chảy xuống theo tóc mai của anh, cuối cùng cũng không thể chịu được mà lắc đầu: "À, không ở lại nữa." Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Người đầu tiên thì cuối cùng cũng có thể đưa người phụ nữ của mình về nhà, còn người thứ hai thì cuối cùng cũng không phải rời xa người phụ nữ của mình.

Hoàng Trường Minh nắm lấy tay của cô, nói bằng giọng cảm kích: "Cô Tiểu Du, làm phiền cô rồi, hôm nào tôi sẽ làm chủ!" "Tôi và Ngọc Anh là bạn thân của nhau, Tổng giám đốc Minh, anh không cần phải khách sáo như vậy với tôi đâu!" Trương Tiểu Du xua tay, trước đây, nhờ có quan hệ với Lam Ngọc Anh mà Hoàng Trường Minh đã từng giúp đỡ cô ấy không ít.

"Vậy chúng tôi đi trước đây, Phong Sinh, hai người nghỉ ngơi sớm đi nhé!"
Hoàng Trường Minh nói xong, dắt tay cô đi ra chỗ cửa.

Khi cánh cửa chống trộm sắp đóng lại, Trần Phong Sinh mới lén lút giơ một ngón tay cái lên về phía anh.

Hoàng Trường Minh bình tĩnh nhướng mày.


Mưa vẫn không có dấu hiệu sắp tạnh, vẫn còn nặng hạt như trước, dọc đường đi, hai người không có gì để nói, chỉ có chiếc cần gạt nước phía trước vẫn quét sang trái rồi lại sang phải.

Vào biệt thự, bánh bao nhỏ đã được thím Lý dỗ lên giường ngủ, Lam Ngọc Anh quay đầu lại nói với anh: "Cởi hết quần áo ướt ra, anh mau đi vào trong đó tắm nước nóng đi!"
Hoàng Trường Minh gật đầu.

Hơn mười phút đồng hồ sau, anh quấn khăn tắm bước ra.

Lam Ngọc Anh định đi vào trong đi lấy quần áo ướt ra ném vào trong máy giặt, khi đối mặt với anh, cô nhìn thấy anh hắt xì hơi một cái thật to, hàng lông mày của cũng nhíu lại, trông không hề thoải mái chút nào.

"Anh không sao chứ?" Cô vội vàng hỏi.

Hoàng Trường Minh lắc đầu, anh rút một tờ giấy, nói giọng khàn khàn: "Có thể là bị cảm rồi.

Lam Ngọc Anh nghe thấy anh nói như vậy thì không khỏi nhíu mày lại.

Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian trước anh vẫn còn nằm trong bệnh viện, bị thương nặng như vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ cũng đã dặn đi dặn lại rằng phải nghỉ ngơi thật tốt, lỡ như dầm mưa rồi bị cảm thì phải làm sao bây giờ.

Lam Ngọc Anh vén chăn lên và xếp lại gối: "Anh nằm xuống giường một lát trước đi, em xuống dưới lầu nấu cho anh một chén nước gừng, uống để xua đi cảm lạnh, nếu không thì chắc chắn đêm nay anh sẽ phát sốt đấy!"
Hoàng Trường Minh kéo mỗi nói "Ừ" một tiếng, sau đó nằm xuống theo lời cô.

Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, đôi môi mỏng của anh khế cong lên.

Quả nhiên khổ nhục kế là hiệu quả nhất.

Hoàng Trường Minh lười biếng nằm ở trên giường, dù sao thì ở một mình trong phòng làm việc một đêm, lúc này lại ngửi được mùi hương của cô còn sót lại giữa chăn, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.


.

Truyện Quân Sự
Rất nhanh sau đó, Lam Ngọc Anh đã bưng một chén nước gừng đến.

Vì sợ nó quá cay, nên cô đã cho thêm một ít đường nâu vào đó, rồi đưa vào trong tay anh.

Hoàng Trường Minh cũng nghiêm túc hơn, anh ngồi dậy ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, lúc đưa chén cho cô, anh cũng không buông tay, mà trực tiếp dùng sức một chút, ôm cô vào trong lồng ngực.

Lam Ngọc Anh không hề phòng bị chút nào, cô gần như ngã nào vào trong lồng ngực của anh.

Cô bối rối đẩy anh ra: "Anh buông ra!" "Không buông!" Hoàng Trường Minh không buông tay, hơn nữa anh càng siết chặt hơn.

Lam Ngọc Anh sắp bị anh khảm vào trong tận cơ thể, cô gần như thở không ra hơi, đang giãy dụa thì lại thấy đổi môi mỏng của anh khế hôn lên vành tai mình: "Ngọc Anh, anh xin lỗi" "Anh biết là do anh không tốt, là lỗi của anh" Hoàng Trường Minh thở dài, ẩn sâu trong giọng nói trầm thấp là sự tự trách và phiền muộn: "Anh cũng rất hối hận vì lúc đó anh đã hiểu lầm em.

Đừng tức giận nữa, nhé?"
Khóe miệng của Lam Ngọc Anh chậm rãi mím lại.

Cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh, cô nhíu mày nói: "Hoàng Trường Minh, em quả thực rất tức giận, bởi vì điều khiến em cảm thấy tức giận chính là anh cho rằng em phản bội anh, điều đó có nghĩa là anh hoàn toàn không tin tưởng em!"
Lam Ngọc Anh biết rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Là ý đồ xấu xa của người khác mới khiến bọn họ chia tay nhau, ngoài sự hiểu biết của cô, cô có thể tưởng tượng ra rằng lúc anh nhìn thấy những bức ảnh như vậy, trong lòng anh cũng không thể chịu nổi, khi bị người ta lừa rằng người phụ nữ của mình phản bội mình, ngoại trừ tức giận ra thì còn đau lòng nữa.

Nghĩ đến lúc đó cô phải dựa vào khả năng của anh mới có thể lo liệu được cho tang lễ cho bà ngoại, lúc đó cô rất đau khổ, không biết đã vượt qua như thế nào, nhưng càng đáng giận hơn là anh lại không tin tưởng mình.

"Không phải là anh không tin" Hoàng Trường Minh giải thích.

Lam Ngọc Anh đang định phản bác lại thì nghe thấy anh tiếp tục nhỏ giọng nói: "Anh chỉ sợ hãi.


"Sợ hãi?" Cô tỏ ra vẻ khó hiểu.

Đồng thời cũng rất kinh ngạc khi chính miệng anh nói ra hai chữ này.

"Ừ" Lông mày của Hoàng Trường Minh rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm tựa như muốn hút xoáy cô vào sâu trong đó, lần đầu tiên anh phân tích bản thân khi đối diện với cô: "Cả anh và em đều rất rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta bắt đầu như thế nào, sau khi giao dịch đã kết thúc.

Là anh không chịu buông tay và dây dưa không rõ với em, phải đề nghị qua lại thì em mới chịu đồng ý, nhưng trong suốt thời gian qua, anh vẫn luôn dùng những biện pháp mạnh và độc đoán để giữ em ở bên cạnh anh, trong mối quan hệ này em vẫn luôn ở trong trạng thái bị động.” "Trước kia trong lòng của em có Nguyễn Phong.

Nếu không phải do anh ép buộc, thì có lẽ em đã chọn anh ta rồi, vậy nên đương nhiên anh sẽ sợ hãi, bởi vì em chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh, thậm chí còn chưa từng nói một lời thích nào cả."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh vừa trầm lại vừa thấp, còn mang theo sự tủi thân.

Lam Ngọc Anh vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Cô chưa từng nghĩ rằng trong lòng anh sẽ nghĩ như vậy.

Rõ ràng thoạt nhìn thì có vẻ anh rất hăng hái, bày mưu tính kế không có gì là anh không thể khống chế được, khi đối mặt với bất cứ điều gì, anh vẫn có thể giữ bình tĩnh giải quyết hết mọi chuyện, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại không còn tự tin như vậy được nữa, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cô thật sự chưa từng bày tỏ tình cảm với anh.

Từ trước đến nay cô cũng đã quen với tình cảm bá đạo của anh, hơn nữa xét theo tính cách, cô đều dịu dàng ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, thậm chí trong lúc vô tình, anh cũng đã từng nói lời thích cô.

Nhưng mà, tại sao anh lại không biết, mặc dù anh có bá đạo và kiên cường đến đâu, thì sau khi giao dịch giữa hai người kết thúc, nếu trong lòng cô không có chút cảm xúc nào với anh thì làm sao có thể đồng ý qua lại với anh được chứ!
Lam Ngọc Anh cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua xót và mềm mại.

"Đồ ngốc"
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng mắng một câu.

Đây là câu mà trước đây Hoàng Trường Minh hay mắng cô, khi sắc mặt của anh dần dần đen lại như đít nồi, cô đột nhiên nói: "Em yêu anh!".


Nhấn Mở Bình Luận