Chương 570
“Hơn nữa lúc nãy tôi phát hiện cổng lớn bị mở ra, khe hở vừa đủ cho trẻ con lách người, chắc chắn cậu chủ nhỏ đã lén lút trốn ra ngoài. Tôi đoán có phải là cậu chủ nhỏ đi tìm cô Lam hay không, nhưng lúc nãy cậu chủ lại bảo là không có. Nói đến đây, thím Lý càng sốt ruột hơn: “Bây giờ tôi và thím Lý đang tiếp tục tìm kiếm quanh biệt thự, cậu chủ, có nên báo cho cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát đi!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Anh cúp điện thoại, sau đó kéo cổ áo cơ mi, sốt ruột vừa đi vừa gọi điện thoại cho đồn công an. Lam Ngọc Anh nhanh chóng đến gần, khẩn trương hỏi: “Hoàng Trường Minh, Đậu Đậu sao rồi? Thật sự bị mất tích hả?”
“Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đầu, vẻ mặt nặng nề.
“Có khi nào thằng bé trốn ở đâu đó không?” Lam Ngọc Anh phỏng đoán.
“Thím Lý nói là đã tìm hết cả biệt thự mà vẫn không thấy” Hoàng Trường Minh lắc đầu, cau mày nói: “Thím Lý nói có lẽ nó lén trốn ra ngoài tìm cô. Tôi cũng đoán thế. Tính cách của thằng bé rất lập dị, chỉ thân thiết với mỗi mình cô.
Khu chung cư và biệt thự đều ở gần bờ sông, khoảng cách không quá xa, bình thường lái xe mười mấy phút là đến. Nghe anh với thím Lý đều nói vậy, Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy có khả năng.
Mặc dù cậu bé còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt. Lúc mới về nước, Hoàng Trường Minh chỉ đưa cô về khách sạn một lần mà cậu bé đã có thể chạy đến khách sạn tìm cô, hơn nữa sau khi cô dọn đến khu chung cư này thì cũng thế.
Chẳng qua không giống mấy lần trước, lần này cậu bé đi tìm cô một mình, không có thím Lý, chú Lý đi cùng, cho dù cậu bé thông minh đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi, có quá nhiều nhân tố nguy hiểm không lường trước được, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao…
Lam Ngọc Anh không dám suy nghĩ nữa: “Hoàng Trường Minh, chúng ta mau đi tìm thằng bé!” Không cần cô nhắc, Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng đi về phía cửa.
Thang máy mở ra, hai người gần như chạy ra khỏi tòa nhà. Lam Ngọc Anh không ngồi lên Land Rover mà cầm điện thoại nói: “Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu tìm thấy thì có thể gọi điện thoại cho nhau “Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu, khởi động xe.
Chiếc Land Rover màu trắng phóng đi như bay. Lam Ngọc Anh men theo tuyến đường đến biệt thự, tìm kỹ từng tắc một, hỏi từng người qua đường.
Mặc dù đã là chiều tối, ảnh hoàng hôn nơi chân trời đã tắt ngúm, nhưng trên trán và chóp mũi của cô vẫn đổ mồ hội, hơn nữa mồm miệng khô khốc. Nhưng cô không muốn dừng lại, chỉ mong sao mình có thể đi tìm thêm một lát nữa, hỏi thêm mấy người nữa, mau chóng tìm thấy cậu bé kia. ТrцуeлАРР.cоm trang* web cập nhật nhanh nhất
Lam Ngọc Anh cũng mong chờ ngay sau đó, cậu bé sẽ bỗng nhiên nhảy ra, chạy về phía mình, sau đó mềm mại kêu “Ngọc Anh”.
Vừa đi qua ngã tư đường, cô thấy đằng trước tụ tập rất đông người, hình như mới xảy ra tai nạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!