Chương 584
Lam Ngọc Anh suy nghĩ một chút nói “Có lẽ Phan Duy còn có chuyện khác phải xử lý!”
Hoàng Thanh Thảo nhún vai, đem túi xách đặt trên ghế salon, hai người cũng đều không để ý, đến khi trời tối, y tá đi vào, rút kim tiêm ra.
Bánh bao nhỏ ngủ rất an ổn, mặc dù đầu bị thương, nhưng trong giấc mộng vẫn cười thật tươi, thật sự chỉ có trẻ con mới có thể ngây thơ và trong sáng đến như vậy.
Nói chuyện đến hơn chín giờ, Hoàng Thanh Thảo nói: Ngọc Anh, cháu tối nay trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, cô sẽ ở lại chỗ này!”
“Được.” Lam Ngọc Anh gật đầu một cái, đứng lên “Cô, vậy ngày mai cháu lại đến thăm Đậu Đậu, sáng mai cháu mang đồ ăn đến cho cô!”
“Tốt quá!” Hoàng Thanh Thảo nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, còn tươi cười hỏi “Cô có thể xin một phần cơm rang trứng không?”
“Được a!” Lam Ngọc Anh cười đáp lại.
Hoàng Thanh Thảo một mực đưa cô đi ra phòng bệnh, cũng gọi điện thoại cho tài xế để đưa cô trở về.
Đến khu chung cư, đi thang máy vào nhà, mới chín giờ rưỡi, bên trong phòng khách, Trương Tiểu Du đã thay quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng ở trên ghế salon, trong tivi đang phát chương trình giáo dục tiền sản, hai tay cô ấy đặt ở trên bụng bằng phẳng của mình, trên mặt nở một nụ cười rất yên tĩnh.
Lam Ngọc Anh biết, đó là điều mà ai cũng sẽ có khi làm mẹ.
Ngày xưa, cô cùng đã từng như vậy…
Nghe được động tĩnh ở hành lang, Trương Hiểu Du cầm điều khiển từ xa tạm ngừng, thấy cô liền lập tức nhướn mày “Ôi, tớ còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, tiểu Anh, cậu chịu trở lại rồi à?”
“Nếu không thì để bác sĩ Trần tới giúp đỡ cậu?” Lam Ngọc Anh cố ý học theo bạn mình nhướng mày.
“Cậu còn dám nói, tớ chưa tìm cậu tính sổ đây!”
Trương Hiểu Du nổi giận “Tiểu Anh, cậu đúng là không có suy nghĩ, lại đi bán đứng tớ!”
“Tớ sai rồi, tớ sai rồi!” Lam Ngọc Anh vội vàng đầu hàng.
Trương Hiểu Du cầm lấy gối ậm ừ nói “Thái độ cậu lúc thừa nhận khiến tớ rất hài lòng, tha thứ cho cậu, lần sau không được làm như thế nữa!”
“Được.” Lam Ngọc Anh nháy nháy mắt, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ vào giây “Nhưng tớ lại rất muốn biết, chuyện gì đã xảy ra với chiếc băng trên cổ của bác sĩ Trần?”
“Làm sao tớ biết được!” Trương Hiểu Du nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, gần như biết rõ, nháy mắt “Vậy thì tớ muốn biết, sau khi bác sĩ Trần đưa cậu về, có lên lầu không, có ngủ lại ở chỗ này không?”
Vốn dĩ câu hỏi vừa rồi của cô chỉ là trêu đùa Trương Hiểu Du một chút, nhưng phản ứng của cô ấy lớn đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi sô pha, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi “Cậu nói bậy bạ gì vậy, sao, làm sao có thể.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!