Chương 697
Lam Ngọc Anh thấy sắc mặt trắng bệch của Lam Khải Dương, do dự bước lên: “Bố, bố không sao chứ?”
“Không sao!” Lam Khải Dương kiên quyết lắc đầu, liền thở hai hơi: “Chỉ vì bị hai mẹ con bà ta náo loạn một trận, huyết áp hơi tăng lên.”
“Đỡ bố về phòng ngủ trước đi!” Hoàng Trường Minh thấp giọng nói. Lam Ngọc Anh gật đầu, gọi người giúp việc đang sợ hãi dưới lầu, cùng nhau dìu Lam Khải Dương trở về phòng ngú.
Hoàng Trường Minh đề nghị gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút, nhưng Lam Khải Dương khăng khăng lắc đầu từ chối, nói là bệnh cũ, chỉ cần uống hai viên thuốc lấy ra từ ngăn kéo tủ là khỏi.
Khi thuốc phát tác, Lam Khải Dương cũng khôi phục sắc mặt lại không ít, không bắt họ ở lại mà xua tay để họ về.
Lam Ngọc Anh nhìn qua mắt Hoàng Trường Minh, sau gật đầu nói: “Bố, bố nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.”
Chiếc Land Rover màu trắng từ nhà họ Lam chạy ra, xa xa chân trời, mặt trời cũng dần lặn xuống, sau khi rời khỏi con đường tư nhân, tình hình giao thông trở nên tắc nghẽn, tốc độ xe cũng chậm lại.
Giữa đường gặp một cái đèn đỏ, Lam Ngọc Anh đóng cửa sổ bên cạnh xuống.
Khi thu tay về, có cảm giác ánh mắt sâu thẳm trầm mặc kia đang dừng trên người mình, hình như là, từ lúc chạy ra khỏi nhà họ Lam, ánh mắt kia vẫn luôn nhìn theo cô.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, trong mắt như bị tóm chặt lấy, cô rất nhanh rũ mắt xuống, mất tự nhiên cắn môi: “Anh nhìn em như vậy làm gì..
“Ừm” Hoàng Trường Minh phát ra một tiếng.
Lam Ngọc Anh đặt ngón tay vắt lên đầu gối, do dự nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Trường Minh, em ở nhà họ Lam đánh trả Lại Diệp hai tát, anh…có phải đột nhiên cảm thấy em thật đáng sợ, thật kỳ quái?”
“Sao lại nghĩ vậy?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
“Không có gì.” Lam Ngọc Anh khẩn trương nhìn về anh.
“Không có!” Hoàng Trường Minh kéo môi.
Anh đương nhiên sẽ không thấy sợ hãi hay kỳ quái, lúc ở nhà họ Lam, nếu không bị cô kéo lại, anh cũng định dùng gậy ông đập lưng ông, dạy dỗ Lại Diệp, tuy rằng động tay với phụ nữ có vẻ mất phẩm giả, nhưng anh mặc kệ, không thể để người khác ức hiếp người phụ nữ của mình.
Thấy cô mím môi giống như đứa con nít, Hoàng Trường Minh cười nhẹ, vuốt cằm trầm ngâm nói: “Chỉ là cảm thấy em rất hấp dẫn.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc, lập tức vui vẻ trong lòng.
“Thật không đấy?” Cô không khỏi thẹn thùng hỏi.
“Đùa thôi.” Hoàng Trường Minh khẽ nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!