Chương 734
“Thực ra, tôi cũng không mong đợi điều đó.” Lam Ngọc
Anh biết anh ấy đang ám chỉ điều gì, cô mỉm cười nói.
Đôi khi cuộc đời cứ xoay tròn mãi thế này, bạn tưởng rằng quay đầu lại là cả một đời người nhưng không ngờ nhân duyên lại vô tận, chỉ chực chờ bạn vướng vào sâu hơn.
Khi thấy điều này, lông mày của Diệp Tấn có chút ngưng trọng, giọng điệu cũng trầm ổn: “Ngọc Anh, với tư cách là bạn của cậu, tớ vẫn muốn nói rằng mặc dù hai người đã có con, nhưng cậu không nên tự ép mình làm bất cứ điều gì đối với mối quan hệ của mình, huống chi là bởi vì bọn trẻ mới cùng nhau. Cậu có thể hiểu ý tớ không?”
“Tớ hiểu rồi, Diệp Tấn, cảm ơn cậu. Lam Ngọc Anh gật đầu, cảm kích vì sự quan tâm của anh ấy dành cho mình, cô chớp chớp đôi mắt, ánh mắt dịu dàng nói: “Tuy nhiên, tớ không ép buộc bản thân mình, đây là sự thật. Thật ra, bốn năm sau khi rời Canada, tớ vẫn không thể quên được anh ấy. Nếu không sau khi trở về Trung Quốc, tớ đã dao động vì anh ấy hết lần này đến lần khác… Hơn nữa, lý do khiến tớ không thể rời khỏi con mình. Không chỉ tớ sợ mất nó mà còn vì nó là con của tớ và của Hoàng Trường Minh!” Khi cô ấy bỏ đi với đứa trẻ, điều cô nghĩ trong lòng là ngay cả khi anh không cần cô nữa thì ít nhất cô vẫn có một đứa con. Nét mặt và lông mày của đứa trẻ trông rất giống anh… Ủng* hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Nói xong, Lam Ngọc Anh củi đầu xuống ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
Viên kim cương bên trên sáng lấp lánh, phản chiếu tình cảm sâu đậm trong mắt cô.
Diệp Tấn giật mình, anh ấy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương: “Anh ta đã cầu hôn cậu rồi sao?”
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu, giọng nói mang theo niềm hanhjp phút và hơi xấu hổ: “Tớ cũng đã đồng ý rồi.”
Diệp Tấn sau khi nghe xong cũng không cần nói nhiều nữa, cảm xúc trên mặt cô đã giải thích tất cả, anh ấy mỉm cười, giọng nói lại trầm xuống: “Ngọc Anh, tớ… chúc phúc cho cậu”
Có một khoảng dừng nửa giây ở giữa, và những từ sau đó hơi kh nói.
Tuy nhiên, những điều đó anh ấy đã che giấu rất tốt, Lam Ngọc Anh không nhận thấy điều đó, cô đáp lại bằng một nụ cười: “Cảm ơn cậu!”
“Đang nói cái gì vậy?” Hoàng Trường Minh cũng đúng lúc đưa con trai trở về. Lam Ngọc Anh thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ thảo luận lần sau nên ăn ở đâu thôi”
Hoàng Trường Minh đặt con trai xuống mà không hỏi thêm, anh đưa tay cầm lấy túi xách của cô.
Sau khi ra khỏi bể bơi, búi tóc nhỏ trước tiên được đưa vào ghế an toàn trong xe, Diệp Tấn không có vào, Lam Ngọc Anh nghe xong lời này, rất kinh ngạc: “Diệp Tấn, cậu không đi ăn cơm sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!