Chương 787
Một lần nữa nghe được những lời này từ miệng của anh khiến trái tim của Lam Ngọc Anh vô cùng thổn thức. Cô nuốt nước miếng một cái rồi lại nói tiếp: “Anh dự định như vậy từ bao giờ?”
“Dự định từ lâu rồi” Hoàng Trường Minh cong môi đáp.
Có lẽ nên nói là, từ ngày hai người quyết cùng sống chung với nhau một lần nữa đó thì trong lòng anh vốn đã luôn ngầm quyết định như vậy rồi.
Lam Ngọc Anh nghe vậy thì bỗng trầm mặc trong chốc lát.
Cũng đúng, chuyện này có thể thấy được từ khi anh không hề do dự nói với Hoàng Kiến Phong. Lam Ngọc Anh cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, khi ngước mắt lên nhìn anh thì không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Hoàng Trường Minh, anh thật sự quyết định như vậy ư?
Anh không cần mọi thứ ở nơi này sao?” Bọn họ đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.
“Ừ” Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp lời.
Cô không khỏi nín thở hỏi tiếp: “Anh vì em đúng không?”
“Vì chúng ta” Hoàng Trường Minh nằm lấy tay cô rồi chơi đùa.
“… Mũi của Lam Ngọc Anh bỗng thấy hơi chua xót.
Tuy anh đã nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” nhưng đây hoàn toàn là sự hy sinh của mình anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn thắng vào cô, dường như anh có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bụng ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay nhỏ bé kia rồi nói: “Ngọc Anh, em có còn nhớ rõ những lời em đã nói không?”
“Nhớ chứ!” Lam Ngọc Anh chậm rãi gật đầu.
Cô biết ý của anh là những lời cô nói với anh sau khi hai người trở về từ bệnh viện lần trước. Không bao giờ rời khỏi anh nữa, sẽ mãi mãi kiên trì ở bên cạnh anh.
Cho nên vốn đã đủ rồi.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh khẽ nở nụ cười, những thứ khác không cần nhiều lời làm gì nữa. Bốn mắt nhìn nhau, đong đầy bao nhiêu tâm tình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!