Mùi hoa tuyết trên người Giang Kỳ bị kích phát ra, quyện lại một chỗ với mùi trầm hương ngọt ấm kia khiến cho không khí trong căn phòng kín muốn bùng nổ, tiếng tim đập không biết là của ai hay là của cả hai như tiếng trống trận trợ uy cho dục vọng nguyên thủy của hai con người.
" a.. nóng quá.. Thiếu Nghiêm.. em khó chịu.. hức.."
Cậu vừa nói vừa đưa tay kéo kéo áo thun trên người khiến nó cạ vào khoả đậu đỏ đã cứng lên đến tê dại, mềm người tựa vào người Lưu Thiếu Nghiêm.
Lưu Thiếu Nghiêm lại chẳng động đậy gì ngồi im đó, nhìn như bình tĩnh, thật ra gân xanh đã nổi đầy trán, dục vọng thân dưới cũng cứng như đá, chọt chọt vào mông Giang Kỳ khiến cậu ngứa ngáy mà nhích tới nhích lui như cố tình mà chà sát cự long của anh đến nổ tung mới chịu, nhưng anh không thể làm gì, chỉ có thể chờ cậu tự tìm tới, có như vậy cậu mới sẽ không có ám ảnh trong lòng, tình nguyện mà dâng lên cơ thể thơm ngọt chảy nước kia cho anh yêu thương.1
" Thiếu Nghiêm a... ở đây ngứa lắm.. a... ha.."
Giang Kỳ rối loạn không biết làm sao nắm lấy bàn tay rộng của anh đưa lên h.ạt đ.ậu nh.ỏ trước ngực, vết chai trên ngón tay anh xẹt qua đầu ngực khiến cậu run rẩy lên, miệng rên rĩ những âm đơn ngọt nị không thôi.1
Lưu Thiếu Nghiêm nào có bỏ qua, tay vừa chạm tới đã mạnh tay bóp chặt đậu nhỏ đến biến dạng.
" a.. đau.. đừng dừng.. ngứa.. nữa đi mà.."
Nghe cậu kêu đau thì anh cả kinh ngừng lại, nhưng vật nhỏ lại không cho, còn van xin.. Lưu Thiếu Nghiêm muốn bạo tẩu rồi, ngón tay bóp nặn khiến đầu ngực cậu biến dạng đủ kiểu, còn kéo lên áo thun đến tận cổ, một phát ngậm vào đậu đỏ không được yêu thương bên kia, hai bên đều được cưng chiều mà liếm lộng lên.1
" a... thoải mái quá.. Thiếu Nghiêm a..."
Giang Kỳ cong người, đại não trống rỗng bày ra tư thế đẹp đẽ trước mắt anh, càng đưa sâu nơi mẫn cảm trước ngực vào miệng anh, muốn anh càng dễ dàng mà chà đạp day mút, âm thanh chẹp chẹp mị hoặc muốn mạng.
" thơm quá vật nhỏ.. nơi này có sữa sao.. ngon như vậy.."
Lưu Thiếu Nghiêm chôn đầu vào ngực cậu mà li.ếm m.út lên, tay luồn xuống căng mẩy bóp chặt nhào nặn, sờ vào một mảnh ẩm ướt nóng ấm dưới mông cậu mà thất thần, đã ướt như vậy, nhưng anh không thể chạm vào lúc này.
" a.. đừng dừng mà.. bên này cũng muốn.. a.."
Bên kia khoả đậu không được khoang miệng ấm nóng yêu thương trở nên ngứa ngấy, ủ rủ đáng thương.
" a... ha... ưm..."
Bởi vì anh cắn mạnh một cái mà kéo lại lý trí của cậu, Giang Kỳ đối với tiếng rên ngọt ngấy chết người phát ra từ miệng mình xấu hổ không thôi, vội đưa tay nhỏ lên cắn, muốn chặn lại, vừa đỏ mặt ngẫm nghĩ bản thân từ lúc nào trở nên đói khát như vậy, d.âm đ.ãng như vậy mà cầu xin anh yêu thương, mà rên rỉ không ngừng như vậy, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống quá a.
" đừng cắn vật nhỏ, anh muốn nghe.."
Anh gỡ tay cậu ra, để cậu vòng ra sau ôm cổ anh, môi mỏng áp lên môi nhỏ mềm mại, đầu lưỡi luồn vào miệng nhỏ ấm áp, cuốn lấy lưỡi nhỏ xấu hổ đang bỏ trốn, kéo nó ra, xoắn xuýt đưa đẩy, để rồi nghe nó bật ra những âm đơn mê người.
" a.. ha.. ưm.."
Lý trí khó khăn lắm mới kéo về lại bởi vì nụ hơn này mà tan ra, không còn một mảnh, dục vọng lại tiếp tục xông lên, tiểu Kỳ Kỳ đã cứng lên chạy nước, lại bị kẹt trong quần jean bó sát, khiến cậu càng thêm khó chịu.
" a.. khó chịu quá.. Thiếu Nghiêm.. nơi này.. khó chịu.. ở đây còn ngứa nữa.. giúp em đi.. xin anh đó.. được không.. hức"
Vì khó chịu mà nước mắt trào ra, miệng nhỏ liên tục cầu xin, nữa cầm tay anh đưa ra phía trước đè lên tiểu Kỳ Kỳ, nữa cầm tay anh đưa ra phía sau, rối rắm không biết nên để đâu mới được, hoàn toàn không nhớ anh có hai tay, nơi nào cũng đều sẽ được anh chiếu cố hết, cố tình cậu lại bị dục vọng xoắn nát ý thức, chỉ còn biết bản thân khó chịu mà thôi, khóc lóc ỷ ôi làm lòng Nghiêm đại tá đau đớn.
" Kỳ Kỳ đừng khóc.. anh giúp em được không.. ngoan.. anh sẽ thương em mà.. vật nhỏ.."1
Lưu Thiếu Nghiêm nâng lên mặt nhỏ đầy nước mắt, đưa lưỡi liếm đi những giọt lưu ly mặn mặn trên khoé mắt cậu, vừa ôn nhu dỗ dàng.
" hức.. tại anh hết.. người ta khó chịu lắm.."
Cậu ôm cổ anh rầm rì yếu ớt đáng thương gì đâu, vẫn có chịu mà vặn vẹo eo mông, đè lên cự long dưới mông, phát hiện nó bị cậu đè cũng vẫn ngoan cố mà chọc cậu thì không chịu thua mà đè mạnh mong cong lên nó tiếp, vô tình khiến đỉnh nhọn chọc nhẹ vào nơi đang chảy nước đến thấm ướt cả quần anh, thoải mái mà rên rỉ, hơi nóng phả vào mặt anh, thơm ngát mê người.
" hừ.. đừng động Kỳ Kỳ.. đừng vội được không"
Vội, anh vội lắm, nhưng miệng thì kêu cậu đừng vội, Lưu Thiếu Nghiêm thiệt muốn tát bản thân thêm cái nữa.
" hức.. không chịu.. anh không giúp người ta.. nơi này khiến người ta thoải mái lắm.. anh lấy ra cho người ta đi.. nha.."
Lưu Thiếu Nghiêm nghe cậu nha một cái mà đơ người, anh phải sớm biết cái miệng nhỏ này ngọt chẳng khác gì cái dưới mà.
Nhưng anh chỉ thất thần có chút mà cự long của anh đã rơi vào tay giặc.
Giang Kỳ vậy mà cởi quần âu của anh, moi ra cái chày thịt nổi đầy gân xanh tím của anh, bởi vì quá lớn mà một tay cầm không hết phải dùng cả hai tay mới nắm được nó, còn vô tình dùng đầu móng tay tí tẹo mà cào đầu nấm một cái.
" a.. hừ.."
Vật nam tính bị vật nhỏ nắm trong tay giống như nắm mệnh của anh vậy, thoải mái đến tê dại cả da đầu.
" anh sao vậy.."
Giang Kỳ đang cố gắng đến đầy đầu mồ hôi, cả người vẫn mềm nhũn mà tựa vào ngực anh, còn đang tìm cách kéo nó ra khỏi đũng quần anh mà mãi nó vẫn dính ở nơi đó, đang bất mãn thì nghe anh hừ một tiếng, ngẩng lên đầu nhỏ ngây thơ hỏi.
" anh.. không sao.. em tiếp tục đi.."
Lưu Thiếu Nghiêm có khổ không dám nói, gòng mình để mặc cho cậu lôi lôi kéo kéo cự long dữ tợn kia.
" nhưng mà người ta không lấy ra được.. anh đùa người ta phải không?"1
Cậu hai mắt đỏ hồng, cái mủi nhỏ hít hít, chu miệng mà tố cáo anh chơi xấu, không giúp người ta mà cũng không chịu đưa nó cho cậu.
" vật nhỏ.. em như vậy anh sẽ chết đó.."
Lưu Thiếu Nghiêm đưa mắt nhìn trần nhà, cảm thán nhân sinh quá khổ.
" cuối cùng anh có giúp người ta không?"
Cậu bỏ tay khỏi cự long, hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh kéo xuống, đụng vào mũi cậu, trừng mắt hung ác hỏi.
Khổ nổi môi cậu thì sưng đỏ, mũi nhỏ còn đọng chút mồ hôi li ti, khoé mắt ướt át như con nai, trừng anh một cái mà chẳng có chút uy hiếp nào, lại trừng đến nát tim anh luôn.
" anh giúp em.. nhưng em không được hận anh, không cho rời xa anh biết không?"
Lưu Thiếu Nghiêm thở dài, nâng mặt cậu lên nói, còn hung ác mà cắn nhẹ lên môi dưới của cậu.
" a.. người ta đã nói em là của anh rồi mà, sao anh hay quên vậy"
Cậu còn trề môi nhìn anh, cứ như anh là thằng suy giảm trí nhớ, còn hại cậu khó chịu nãy giờ, đáng hận.
" đúng đúng.. là anh sai.. anh bù đắp cho em, vật nhỏ đáng giận này"
Lưu Thiếu Nghiêm ôm cậu đặt lên giường, trước con mắt tròn vo của cậu mà cởi ra áo sơ mi ôm sát cơ thể săn chắc đầy nội lực, cơ bụng sáu múi bày ra hoàn mỹ.
Tới lúc anh đưa tay cởi quần âu ra thì đã thấy cậu đưa tay che mặt, không phải che hết mà còn hé hé ra xem, cả mặt lẫn tay đều đỏ hết lên, đáng yêu muốn mạng.
Vật nam tính bị cậu lôi ra cũng nhịn không được mà giật giật, anh chịu hết nổi mà dùng tốc độ xét đánh cởi ra quần âu còn có quần ship quăng ra, nhào lên giường vồ lấy cậu.
..................
* dù đã quá 9h nhưng đủ lượt like, thưởng cho mọi người này *