Reng....
Tiếng chuông thanh thót báo hiệu giờ hoạt động tự do của khu mầm non học viện đế đô đã vang lên.
" cậu có muốn..."
Cái câu chơi bập bênh với mình không của Nghĩ La Hầu bị kẹt ngay lại bởi cái chen ngang của vệ sĩ tí hon Lưu Kỳ Trạch, nó ai oán nhìn theo bóng lưng của hai anh em nhà họ Lưu.
" em trai, anh đưa em đi chơi bập bênh nha"
Lưu Kỳ Trạch cảm thấy trình độ hộ hoa sứ giả của nó ngày càng điêu luyện, đã tới mức lướt gió rồi.
Lưu Kỳ Dương ngoan ngoãn để nó nắm tay nhỏ bé kéo đi.
Sau khi bồi nó chơi nữa giờ thì nó nhìn thấy anh trai cứ nhìn bên kia, rõ ràng là muốn qua đó chơi nhưng lại không chịu bỏ nó lại, nó thở dài.
" anh đi chơi đi, em đi ngồi xích đu"
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
" nhưng anh phải nhìn em"
Dù Lưu Kỳ Trạch muốn cỡ nào cũng sẽ không để em trai lại một mình, nó vẫn luôn để ý thấy Nghĩ La Hầu nhìn em trai mình, sao nó dám đi chứ, đương lúc nó sầu não thì lại nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang phóng lại chỗ này, mắt nó sáng lên.
" em trai, anh hỏi này"
Lưu Kỳ Trạch ghé lại gần em trai nhỏ hỏi.
" anh nói đi"
Lưu Kỳ Dương nhột nhột tai hơi né ra một chút nhìn nó đáp.
" giữa Nghĩ La Hầu và Thụy Minh Hiên thì em thích ai hơn?"
Lưu Kỳ Trạch nghiêm túc nhìn em trai.
" Minh Hiên ca"
Lưu Kỳ Dương không nghĩ ngợi chút nào đáp luôn, vẻ mặt non nớt ngây thơ rất là hiển nhiên.
Lưu Kỳ Trạch bĩu môi, còn Minh Hiên ca nữa, thôi vậy, ít nhất so với Nghĩ La Hầu kia thì em trai thích tên âm trầm kia hơn, mà tên kia nhìn cũng đáng tin hơn thì phải.
Lúc này Thụy Minh Hiên đã xuất hiện sau lưng hai anh em, cậu khổ lắm chứ, tự nhiên bị cô giáo gọi đi, làm mất nữa tiếng được nhìn thấy bé cưng, phải biết mỗi ngày cậu chỉ có 1 tiếng được chơi với bé cưng thôi, đau lòng quá.
" bé Miêu"
Từ lúc cậu nghe cái tên cún này của bé cưng là cậu gọi luôn, dù mỗi lần cậu gọi là bé cưng lại trừng mắt nhìn cậu, đáng yêu quá trời.
" Minh Hiên ca"
Lưu Kỳ Dương vừa nghe giọng nói này thì quay đầu lại cười ngọt ngào gọi.
Hiếm thấy bé cưng không phản đối nó gọi tên kia mà còn cười lên rạng rỡ như vậy, tim của Thụy Minh Hiên muốn nổ tung.
" này anh lại đây, thương lượng chút đi"
Lưu Kỳ Trạch kéo tay Thụy Minh Hiên lại gần.
Thụy Minh Hiên không rõ sao hộ hoa sứ giả của bé cưng hôm nay lại không bày sắc mặt với mình nữa, còn lôi kéo, cơ mà cậu không có ý kiến, thuận theo cái lôi kéo của Lưu Kỳ Trạch, thế là ba cái đầu chụm lại với nhau.
Nghĩ La Hầu nhíu mày nhìn về phía bên này, nhưng cách quá xa mà ba người kia còn nói nhỏ, nó không nghe được.
" nói này, tôi giao em trai cho anh nha, không được để cái tên Nghĩ La Hầu kia lại gần em ấy, được không, tôi đi chơi một chút sẽ trở lại"
Lưu Kỳ Trạch nhìn Thụy Minh Hiên trịnh trọng nói.
" Nghĩ La Hầu là ai?"
Thụy Minh Hiên căng mặt hỏi, ai dám đánh chủ ý lên người bé cưng của mình.
" là cái thằng nhóc sau lưng anh đó, ấy đừng quay lại chứ"
Lưu Kỳ Trạch kéo lại áo cậu, bộ dạng lén lút làm Kỳ Dương bật cười lên.
Nể tình bé cưng cười, cậu tha cho Lưu Kỳ Trạch tội kéo áo lần nữa, cười đáng yêu quá đi mất.
" cậu ta làm gì bé Miêu sao?"
Thụy Minh Hiên giữ vẻ lạnh lùng hỏi Lưu Kỳ Trạch.
" không làm gì, nhưng cứ nhìn em ấy, em trai không thích, em trai sợ, nên anh phải bảo vệ em ấy"
Lưu Kỳ Trạch trịnh trọng nói với Thụy Minh Hiên.
Thụy Minh Hiên vừa nghe đã nhìn về phía bé cưng, thấy rõ em ấy gật đầu phụ hoạ với anh mình thì nghiêm túc lên.
" tôi sẽ không để cậu ta làm bé Miêu sợ, cậu đi chơi đi, cơ mà sau này không được ngăn cản tôi tìm bé Miêu"
Thụy Minh Hiên vừa đồng ý vừa không quên đòi phúc lợi nhiều hơn.
Lưu Kỳ Trạch bĩu môi, sau đó cũng gật đầu.
" anh đi nhé, lát nữa anh quay lại"
Lưu Kỳ Trạch cầm tay nhỏ của em trai nói nhanh, thấy nó gật đầu thì chạy đi.
Nếu không phải em trai không muốn chơi những trò nó thích, chứ không nó cũng không giao em trai cho tên âm trầm kia rồi, haizz, nó khổ quá.
Thế là từ đó Lưu Kỳ Dương có thêm một hộ hoa sứ giả, hai người kia nhau người thì bảo vệ trong lớp học, người thì bảo vệ ngoài lớp học, ăn ý đến mức Nghĩ La Hầu không sao tiếp cận được Lưu Kỳ Dương một chút nào.
...
" cha nghĩ chuyện này có khả năng không?"
Lưu Thiếu Nghiêm nghiêm túc nhìn Lưu đại tướng hỏi.
Lưu đại tướng sau khi nghe xong cũng trầm tư, một lúc lâu ông mới gật đầu nói.
" không lại trừ khả năng này, tinh cầu Hoa Hạ còn rất nhiều điều khó hiểu mà chúng ta vẫn chưa hiểu hết, có một cái không gian nối tiếp với nơi này cũng là trong khả năng"
Lưu đại tướng càng nghĩ càng thấy không sai.
" hiện tại quan trọng là thâm dò được, ban đầu chúng ta không nghĩ tới phương diện này, giờ nghĩ được cũng có cách để thăm dò"
Lưu Thiếu Nghiêm trầm mặt nói.
" muốn tác động vào một không gian không thể nhìn thấy thì có thể dùng chấn động mức độ cao để tạo ra gợn sóng, trực tiếp oanh tạc thử xem"
Lưu đại tướng táo bạo nói.
Dùng đạn oanh tạc thì cũng phải xác định được vị trí, nếu không sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sinh thái, dù tinh cầu Hoa Hạ nhìn rất khô cằn nhưng hiện tại bọn họ đang ở đây, không thể phá hoại được.
" cha, con có một suy nghĩ"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cha mình.
" con nói đi"
Lưu đại tướng cũng nhìn anh.
" có lẽ chúng ta tìm sai phương hướng rồi, có lẽ thật sự có một cái không gian, nhưng không gian kia không ở bên trên, mà ở bên dưới sông ngầm thì sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm nghiêm nghị nhìn ông.
Lưu đại tướng cũng giật mình.
Có lẽ...
" chúng ta chưa từng thăm dò bên dưới sông ngầm vì sợ những mối nguy hiểm không biết tên, nhưng chúng ta sẽ định cư ở đây mấy ngàn năm hoặc hơn thế nữa, sông ngầm lại ở bên dưới chúng ta, việc tìm hiểu rõ ràng nơi đó cũng là giúp cho chúng ta tránh khỏi những mối nguy hiểm chưa biết tên giống như đám sinh vật kia"
Lưu Thiếu Nghiêm trầm thấp nói.
" con nói đúng, chúng ta đã dám thăm dò bên ngoài vũ trụ, thì tại sao lại không tìm kiếm mảnh đất nơi chúng ta đang trú ngụ, ngày xưa không biết thì không nói, giờ chúng ta đã biết, chuyện này không thể né tránh nữa, phải làm ngay"
Lưu đại tướng gật đầu, đế quốc hoà bình quá lâu khiến cho mọi người lười biếng, sợ hãi thăm dò những nơi tối tăm chưa biết đến, nếu không sao sông ngầm ở bên dưới chúng ta mà chúng ta lại không hề hay biết trong hơn 1500 năm nay được, nhưng mà lúc này đây đế quốc không thể cứ thu mình trong vỏ ốc mãi được nữa.
" được rồi, con đi đón hai đứa bé đi, chuyện thăm dò sông ngầm để cha lo, rất nhanh thôi chúng ta sẽ tiến hành, chuyện này không thể để lâu hơn, đến lúc có chuyện lại lôi con dâu ra giải quyết vấn đề, cả ta cũng chấp nhận không được"
Lưu đại tướng khó chịu nói.