“Anh… Là Dật Nhiên.” Cậu nhìn thấy cô em họ mà sốt sắng nói với anh.
“Ừ.” Bạch Vũ vừa ừ với cậu một tiếng thì điện thoại đổ chuông. “Tôi nghe.”
“Boss, đã cứu được Lâm tiểu thư, còn Phương tiểu thư không có ở đây, e là đã được người ta đưa lên bán đấu giá rồi. Hiện tại chúng tôi đang rút lui.” Tiếng Tôn Thanh Thanh ở đầu dây bên kia gấp gáp nói.
“Cứ đi trước, đảm bảo an toàn cho A Ly. Lát cứu được Dật Nhiên thì tôi ra sau.” Bạch Vũ ngắn gọn nói với trợ lý rồi cất điện thoại vào túi, bình tĩnh mà tiếp tục xem đấu giá.
“Giá khởi điểm là…” Người dẫn chương trình còn chưa kịp nói giá khởi điểm thì một tấm bảng bên dưới đã giơ cao.
Bạch Vũ vẫn không có chút ngần ngại nào mà ra một cái giá trên trời, con số này so với con số lần trước còn cao hơn gấp đôi.
“Vị khách giàu có ngồi ở trên kia ạ… Có thể cho tôi biết lý do vì sao anh lại ra cái giá đó chỉ để mua cô gái omega này không ạ?” Người dẫn chương trình thấy Bạch Vũ đã 2 lần giơ bảng đấu giá với số tiền khổng lồ liền sinh ra nghi ngờ, hướng về phía anh mà đặt câu hỏi.
“Còn cần phải lí do nữa sao?” Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng, anh còn chẳng thèm liếc lấy một cái cái người đang nghi hoặc nhìn anh kia.
“…” Phương Dật Nhiên đứng dưới sân khấu nhìn thấy người mua mình lại chính là ông anh họ liền kích động định chạy đến chỗ anh. Kết quả Phương Dật Nhiên bị người đứng sau bịt miệng giữ chặt. Nguyên Nhã mạnh tay ấn cả người Phương Dật Nhiên cúi xuống, không cho cô nhúc nhích gì thêm.
“Anh, cô ta định đánh Dật Nhiên…” Cậu nhìn một màn trên sân khấu thì hoảng hốt, tay túm lấy cánh tay Bạch Vũ lay mạnh.
“Có phải nên nhẹ nhàng một chút không? Tôi không muốn cô ấy được mua về mà có một vài vết bầm trên người đâu.” Bạch Vũ giữ lấy tay cậu, chậm rãi bình thản nói.
“Mặc dù không thuộc phận sự của tôi nhưng mà tôi vẫn muốn biết mục đích của anh đó, tiên sinh.” Kẻ cầm micro vẫn chưa hết nghi ngờ nhìn Bạch Vũ.
“Nếu như đã biết không thuộc phận sự của mình thì không nên hỏi. Có còn muốn đấu giá hay không?” Bạch Vũ mất kiên nhẫn.
Cũng nhờ thái độ lạnh nhạt của Bạch Vũ mà mọi chuyện tạm thời không còn gì đáng ngại.
Chỉ cần Phương Dật Nhiên được đưa tới chô anh thì tất cả sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng… Khi mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ thì ngay khi Phương Dật Nhiên vừa tới được chỗ Bạch Vũ thì một kẻ nào đó vọt vào hội trường, giọng gấp gáp nói với kẻ đang làm chủ buổi đấu giá kia “Không xong rồi, có chuột trà trộn vào đây.”
(Chuột: chỉ cảnh sát hoặc người không thuộc tổ chức)
“Mọe nó!!” Nghe thấy câu nói đây thì hắn tức giận quăng mic đi, bước nhanh ra ngoài. Khách mời từ ông lớn bà nhỏ cũng nghe được câu ấy bắt đầu đứng dậy nhanh chóng tìm đường chạy thoát thân.
Trong khi đó ở chỗ Bạch Vũ, cô gái omega và Phương Dật Nhiên được anh giao cho vệ sĩ đưa đi, còn mình thì ôm lấy cậu đi phía sau.
“Lâm Sơ Mặc! Đừng hòng chạy.” Một cánh tay đưa tới giữ cậu lại.
Cả cậu và Bạch Vũ đều quay lại nhìn,… Là Nguyên Nhã. Cô ta nhìn cậu bằng ánh mắt không can tâm, muốn kéo cậu đi theo mình.
“Mau buông em ấy ra.” Bạch Vũ giữ lấy cổ tay cô ta siết mạnh, muốn cô ta tự mình buông cậu ra.
“Tôi muốn cậu ta bị bán đi, bị hành tạ đánh đập như một nô lệ thì mới buông được.” Nguyên Nhã không quan tâm tới Bạch Vũ chỉ nhìn cậu, ánh mắt hung hăng tàn ác.
“Đồ điên.” Bạch Vũ hất mạnh tay cô ta ra rồi ôm cậu rời đi.
Vừa ra khỏi hội trường đã gặp ngay phải cảnh hỗn chiến giữa hai bên. Người của ông nội đã tới, cùng với người của Thẩm Tư Đằng đang ra sức vây bắt đám người ở đây.
Nhờ có vòng an toàn của vệ sĩ mà Bạch Vũ đưa được cậu ra bên ngoài an toàn.
Bạch Xuyên cùng với Ân Ly đã đợi ở đây rồi. BẠch Vũ giao cậu cho anh trai mình rồi cùng với Tôn Thanh Thanh và Phương Bắc Giản quay ngược trở lại.
(Bởi vì tui lười nên đoạn này tôi nói qua loa thôi nha, mn thông cảm.)
…
Bệnh viện nơi Bạch Xuyên làm việc hôm ấy tấp nập người ra người vào. Vì sao ư? Đương nhiên là vì hậu quả phía sau của lần vây bắt ấy.
Tuy rằng chỉ bắt giữ được phân nửa số người ở đó nhưng nhờ có Bạch Vũ và việc truy tìm kẻ đứng đầu cũng không còn khó khăn nữa. Lúc thấy anh chạy ngược vào bên trong nơi đang xảy ra hỗn chiến đó mọi người còn sửng sốt lo lắng không thôi vậy mà, Bạch Vũ không có lấy một vết thương nào, quần áo vẫn chỉnh tề nguyên vẹn đi ra khỏi đó với một đống bằng chứng trong tay.
Đã vậy, Bạch Vũ còn dắt ra thêm được một đàn toàn omega tuổi chưa quá hai mươi mà giao cho Thẩm Tư Đằng xử lý. Hại anh ta cứ túm lấy Bạch Vũ mà kêu trời than đất không thôi.
Than thì than như vậy nhưng trách nhiệm nặng nề không dễ dàng bỏ xuống được, Thẩm Tư Đằng đành bắt tay với cảnh sát vừa điều tra những ông to bà lớn đứng phía sau vừa hỗ trợ tìm người thân cho các omega kia.
Còn cô gái tên Nguyên Nhã, từ sau vụ đó liền không rõ tung tích, có lẽ đã được đưa tới một nơi kín đáo để xử lý rồi.
Quay trở lại về phía cậu, sau khi được hộ tống an toàn về nhà liền cẩn thận xem xét một lượt hai cô em gái xem có bị thương ở đâu không.
Bạch Xuyên cũng làm ra mấy cái hành động tương tự, so với cậu anh còn lo lắng hơn rất nhiều cho cô nàng omega của mình.
Phương Dật Nhiên và Lâm Ân Ly qua chuyện này liền được một phen hoảng sợ, rất may là không có gì nghiêm trọng.
Mọi việc cũng từ từ lắng xuống theo thời gian.
Gần đây Lâm Sơ Mặc đang có một phiền não rất là lớn. Là gì ư? Đương nhiên là phiền não vì có thêm một cái đuôi.
Bình thường ở nhà cùng với Bạch Sam, chú chó không phải đang ăn hay đang ngủ thì chính là chạy theo từng bước chân cậu không rời.
Cậu không có việc gì làm liền đọc sách, vẽ tranh hoặc bày trò nghịch ngợm trong nhà, tiếng bước chân cậu lúc nhẹ nhàng lúc lại chạy bình bịch không khác gì một đứa trẻ. Cho nên Bạch Sam dính người lại thích nô đùa đương nhiên không thể bỏ qua thú vui này.
Đó là chuyện làm cậu thấy khá vui vẻ, còn cố ý chạy để đùa nghịch với nó.
Nhưng… (Có điềm)
“Thiếu gia, cafe tôi pha xong rồi. Cần tôi đem tới thư phòng không?” Dì Chúc bưng tách cafe ra bất lực nhìn đôi vợ chồng trẻ kia.
“Dì đem vào đó trước, lát tôi vào.” Bạch Vũ đáp lời, vẫn không dừng được việc đang làm lại.
“Anh có thể đừng theo em nữa được không?” Cậu bước một bước thì phía sau Bạch Vũ cũng bước theo một bước, anh khom lưng hai tay anh còn bám lấy eo cậu không chịu buông ra.
“Không, trừ khi tối nay em chịu vận động cùng anh.” Bạch Vũ thừa cơ hội bóp bóp cặp đào của cậu, cong môi nhàn nhạt nói.
Cậu quay ngoắt lại nhìn Bạch Vũ, còn tính chu môi lên mắng anh lại bị anh cúi xuống hôn một cái, nhất thời không biết phải nói gì tiếp theo.
Bạch Vũ thấy cậu ngơ ngác như vậy thì buồn cười, vừa ôm vừa vuốt eo cậu “Chúng ta là vợ chồng mà, em đồng ý nha.”
“Nhưng tối hôm qua… Ưm…”
(Hê hê, đến đây thôi, tùy mn tưởng tượng)