Trong phòng học của lớp chín, giáo viên Lưu cố gắng hết sức giữ trật tự lớp, kìm không nổi một đám học trò cứ hỏi đông hỏi tây.
"Thật hay giả vậy?" "Trong lớp chúng ta có một kẻ lợi hại đang ẩn mình hả?" "Là đồ phản bội! Phản bội áaa!"
"Tôi đã nói các trò lâu rồi, em ấy ngủ trong lớp và các trò ngủ trong lớp là hai chuyện rất khác nhau." Thầy Lưu gõ gõ bàn, "Văn Cảnh có rất nhiều việc phải làm, ngủ không đủ, việc học cũng vẫn cố được một ít. Nếu không, các trò nghĩ xem tại sao các giáo viên bộ môn đều dung túng cho em ấy?"
"Gì ạ? Thầy, thầy cũng biết hả?"
Ông Lưu: "Trình độ tiếng anh của Văn Cảnh Văn không cùng một bậc với các trò đâu, em ấy có thể đọc sách tiếng Anh đấy. Các trò cũng nên chú ý một chút, có một số người nhìn cả ngày không lo học hành, nhưng ai biết được sau lưng đã làm được bao nhiêu chuyện. Nếu cứ cho rằng người khác luôn ngồi chơi, thì bản thân em cũng mãi tuột sau người khác."
"Vậy tôi đi!" "Quá đáng thật sự...."
Các bạn cùng lớp oán giận được một nửa, thì lại nhớ tới một người: "Trương Sơn!! Cậu cũng biết đúng không? Cậu cũng gạt chúng tôi luôn đúng không!!!"
Alpha 1m9 đá văng ghế, đứng dậy nhìn qua: "Thì sao? Có ý kiến gì à?"
"Không không có, tôi chỉ muốn hỏi thôi, hỏi vui vui thôi."
Ở lớp đầu của lớp 10 lại bình yên hơn nhiều.
Các ban cán sự của hội học sinh trố mắt nhìn nhau, phát hiện một chuyện không hề nhỏ, hóa ra việc phụ đạo học tập một chọi một của Hội trưởng không hề gặp phải phiền phức gì.
Những người khác đều quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn, hai mắt sáng lên - Đó là kế hoạch học tập đỉnh của chóp hả??? Bọn họ cũng muốn có!
"Tài liệu đó còn đang được chỉnh sửa, chắc giữa trưa sẽ được phát ra, đến lúc đó mỗi lớp đều được phát, nên các cậu không cần lo lắng." Phó Tinh Nhàn nhẹ nhàng giải thích, tiếp tục làm việc riêng của mình.
"Tại sao tôi lại cảm thấy Hội trưởng không vui lắm ta?"
"Sao lại thế nhỉ.... Chẳng lẽ còn chưa sửa xong nhưng lại bị mọi người hối thúc, áp lực lớn quá hả?"
"Kia là Hội trưởng, làm sao có áp lực nào lớn được."
"Mọe, học bổng 10.000 tệ mà Văn Cảnh nói muốn cho á, nếu cho tôi thì tốt biết bao..."
......
Khi bài tập hè được phát xong, thì giáo viên cũng thông báo chính thức bắt đầu kỳ nghỉ hè, sau đó mọi người đều nhận được một đường link, ai cũng rất hào hứng nhấp vào.
Có một danh sách chi tiết các nhiệm vụ học tập hàng ngày, và tình huống cụ thể cũng được giải thích rõ ràng, chẳng hạn như cái nào hoàn thành đúng hạn và cái nào được kéo dài thời gian hoàn thành.
Tất cả đều được gửi kèm bản PDF những câu hỏi đã được chỉnh sửa, bản scan của các bài tập mà Văn Cảnh làm xong, cũng như các chú thích và nhận xét khác nhau của Phó Tinh Nhàn, những chỗ còn yếu và kiến thức cần củng cố.
Những người trong Lớp 10.9, cả một tháng học kỳ đều trơ mắt nhìn Văn Cảnh mỗi ngày làm đề.
Lúc trước họ còn cho rằng Văn Cảnh quá cùi bắp, người có điểm tổng 300 thì làm được đề gì, sợ là câu đơn giản nhất cũng không biết, chỉ biết làm tên háo.... Mọe nó đề gì như biển vậy! Cậu ta đã làm xong hết luôn!
Toàn bộ nhóm nhỏ trong trường đều đăng -
"Tui đáng bị đánh, tui xin lỗi."
"Hội trưởng là yêu ma đó."
"Văn Cảnh đã làm hết đề đó! Cậu ta cũng điên rồi!"
"CP nam thần này tôi đu không nổi nữa. Tôi cứ nghĩ cậu muốn lấy lý do bổ túc học tập để tiếp cận tôi, nhưng thật ra cậu chỉ muốn bổ túc thôi... Giữa người với người không thể thành thật hơn saooo?"
"Tôi vẫn đu được! Văn Cảnh phản công, kỳ thi tiếp theo áp đảo Hội trưởng luôn, giành vị trí top một toàn khối!"
"Đờ mờ, này hơi kích thích á nha."
"Tôi có thể đu lại rồi nèe!"
"Nằm mơ đi! Hội trưởng mãi mãi là thần nha."
"Sao mấy người lại mê cặp A này vậy, khó hiểu quá đi..."
Lúc này, người đang được tung hô tới tận trời vì sự lợi hại của mình, Văn Cảnh, đang đứng trước mặt đại ma vương Phó Tinh Nhàn.
"Hiệu trưởng đã lấy lại giúp cậu rồi, lần sau đừng nói lung tung như vậy."
"Được, cảm ơn nhe!" Văn Cảnh ngoan ngoãn gật đầu.
"Kết quả thi lần này của cậu làm tôi không vừa ý lắm." Phó Tinh Nhàn mặt không chút cảm xúc, "Có một số câu đề cậu quả làm qua rồi, nên thi không thể làm sai được."
Văn Cảnh yếu ớt phản đối: "Nhưng lần này đề có hơi khó."
Phó Tinh Nhàn lạnh nhạt nói: "Cậu nói đi, tại sao lần này lại khống chế điểm nữa?"
"Tôi không có mà, có mấy câu bị quên thật." Vẻ mặt Văn Cảnh nghiêm túc, tay chỉ lên trời thề.
"Tạm thời tin cậu. Kì nghỉ hè của cậu tôi đã vạch ra kế hoạch học tập...."
"Hội trường yêu quý à, tình hình của gia đình tôi, cậu cũng biết mà." Văn Cảnh đột nhiên vươn tay kéo ống tay áo của anh, "Kỳ nghỉ hè tôi còn phải đi làm, nếu không sẽ không có tiền đóng học phí."
Phó Tinh Nhàn rũ mắt.
Những ngón tay trên bàn tay cậu thon gầy trắng nõn, móng tay được cắt gọn gàng, lộ ra đầu ngón hơi hồng hồng.
Đôi tay như vậy mà muốn đi làm công? Muốn làm cái gì chứ.
Phó Tinh Nhàn: "Lần này cậu thi rất tốt, trường học có thể miễn giảm học phí cho cậu."
"Nói sai rồi, là phí sinh hoạt." Văn Cảnh đáng thương nhìn hắn, con ngươi phản chiếu ánh nắng của mùa hè.
Phó Tinh Nhàn hơi ngây người.
Đây là ngày cuối của học kỳ, không có đi học, nên không yêu cầu học sinh mặc đồng phục. Đa số các bạn đều mặc đồ riêng, áo thun quần xà lỏn hay dép lê, kiểu gì cũng có, còn có nhiều bạn nữ xinh đẹp mặc đầm đến nữa.
Nhưng Văn Cảnh vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng, cùng đôi giày thể thao màu trắng mà cậu hay đi.
Cậu lớn lên xinh đẹp, nên mặc gì cũng đẹp.
Phó Tinh Nhàn bóp nhẹ cổ tay gầy của cậu, phát hiện ngón cái và ngón trỏ của mình dài hơn người ta một đốt ngón tay.
Nếu không nhờ cánh tay thon dài này, thì không nhìn ra được chủ nhân của nó là người cao gần 1m8.
"Cậu quá gầy."
Văn Cảnh hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, bác sĩ nói tôi bị suy dinh dưỡng, kêu tôi phải chú ý."
"Tại sao cậu lại không cần học bổng? Nếu có học bổng thì cậu sẽ không phải bận rộn thành cái dạng này." Phó Tinh Nhàn mím môi.
"Tôi không nhận được, cái này rõ ràng là dối người, lấy học bổng tiến bộ không hợp lý lắm." Văn Cảnh tỏ vẻ cố chấp.
Phó Tinh Nhàn im lặng một lúc, sau đó nói với cậu: "Kỳ nghỉ hè này cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu cần giúp đỡ thì tìm tôi.... Còn nữa, tôi đã chuẩn bị cho cậu thêm mấy cái khăn tay."
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc túi giấy, bên trong có 10 chiếc túi giấy nhỏ được dán kín.
Nhóc đáng thương cầm lấy túi, ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn Hội trưởng đã quan tâm."
Cậu muốn cầm túi giấy nhỏ bỏ vào túi mình, nhưng không làm được.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, ngón trỏ và ngón cái bị giữ lại, anh không chịu buông ra.
Văn Cảnh ngẩng đầu:?
Đôi mắt Phó Tinh Nhàn sâu thẳm.
Văn Cảnh: "Sao vậy?"
Hội trường vờ không nghe, thở dài một tiếng, sau đó buông tay ra, vuốt lên mái tóc xoăn.
*
Trong vòng sơ tuyển trực tuyến CTF của P5.
Lần này thi đấu chọn hình thức Jeopardy* để giải đề, tổng cộng là 50 câu hỏi, trả lời câu hỏi càng nhanh thì điểm càng cao. 20 đội đứng đầu mỗi bảng sẽ được vào vòng bán kết.
*Jeopardy-style: Là hình thức thi đấu phổ biến nhất. Hình thức này là tập hợp một loạt các các bài thi khác nhau được phân ra thành nhiều chủ đề. Trong mỗi chủ đề sẽ có nhiều bài thi được sắp theo theo độ khó tăng dần và điểm số cũng tăng dần theo độ khó. Các đội thực hiện tìm kiếm các "flag" được giấu, với mỗi "flag" chính xác thì đội chơi sẽ được số điểm tương ứng với bài thi. (chi tiết như nào thì tui lại giải thích típ)Văn Cảnh lăn lộn trước máy tính hơn một giờ, dùng chuột ấn gửi câu trả lời cuối cùng.
Điểm số trong nháy mắt đã được làm mới, điểm tuyệt đối.
Vì đoán trước được đề làm, nên Văn Cảnh cũng không hào hứng lắm, nhàn nhã dựa vào ghế xem thứ hạng của các tuyển thủ khác.
Như vầy còn chậm quá.... Người nhanh thứ hai cũng còn 9 câu hỏi chưa hoàn thành.
Thành viên trong nhóm của cậu là Xman đang đứng thứ tám, trước mắt đã làm xong 37 đề, này cũng không mất mặt lắm.
Văn Cảnh nhàm chán đi tới tủ lạnh, cầm một hộp anh đào và nước có ga, đem hộp đặt lên bàn máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mở lon-
Phốc! Bọt nước bắn tung tóe lên mặt cậu.
........
Văn Cảnh lau mặt, trừng mắt với lon nước trong tay.
Biết vậy đã không lên mạng đặt mua nước có ga rồi, không đáng tin gì hết.
Sau khi dọn dẹp đống lộn xộn, thì cũng là lúc 20 đội dẫn đầu được định ra. Đội của họ đã giành được vị trí đầu tiên trong bảng, bây giờ cậu muốn.....
Văn Cảnh nhìn bầu trời bên ngoài.
Mặt trời đã lặn, chắc là không còn nóng nữa, có thể ra ngoài rồi.
Cậu không thể sống thiếu đồ uống lạnh được đâu.
Văn Cảnh xuống taxi, lon ton chạy đến lối vào của trung tâm mua sắm lớn nhất khu vực, mãi đến khi không khí lạnh thổi tới mới kéo kéo cổ áo mình, thở phì phò mà bước chậm lại.
Cái nhiệt độ lúc xế chiều vẫn là nhiệt độ quỷ mà, lần này cậu phải mua nhiều đồ một chút, để lần sau không bao giờ rời xa phòng máy lạnh nữa!
Trung tâm mua sắm đúng là rất náo nhiệt, cậu vừa đi qua cửa kính thì đã nhìn thấy tấm biển hình người của một vận động viên bóng rổ nổi tiếng.
Vận động viên mặc áo vest đen ôm sát người, để lộ cơ bắp săn chắc.
Bên cạnh là một bảng quảng cáo vô cùng ngạo mạn: "Công nghệ đen tụ nhiệt đốt cháy mỡ thừa, giúp bạn dễ dàng có được cơ thể săn chắc. Dòng điện kích thích cơ bắp phát triển, đây là sự lựa chọn của các vận động viên trong đội tuyển quốc gia!"
Văn Cảnh sờ sờ bụng mình. Cả cơ thể cậu chỉ có bụng là có cơ, tám múi, nhưng không rõ ràng lắm.
Nhưng người gầy có cơ bụng với cơ ngực của người mập mạp cũng như nhau thôi, không cần thiết lắm....
Nhân viên bán hàng thấy cậu hơi dừng bước nhìn, nên rất nhiệt tình đi ra chào khách: "Anh đẹp trai này, anh có muốn mặc thử bộ đồ tập EMS của chúng tôi không? Hiện đang có đợt giảm giá lớn trong mùa hè. Chỉ với 7999, một kỳ nghỉ hè, là anh sẽ có ngay cơ bắp rắn chắc!"
Văn Cảnh xua xua tay: "Tôi không thích vận động."
Mỗi lần nằm là cậu không muốn đứng, vận động gì đó chắc không có khả năng đâu.
"Cái này không cần phải vận động nha anh đẹp trai, đây là xung điện để kích thích cơ bắp phát triển. Anh có thể đeo nó khi chơi máy tính và xem TV! Mỗi ngày 20 phút, không đau cũng không mệt...."
Đờ mờ, còn có loại bảo bối như vậy hả?
Văn Cảnh bị một đám người vây quanh, nói bla bla bla, nói đến nỗi cậu thấy ngứa người.
Nếu như cậu có cơ bắp, thì chắc cậu có thể bảo vệ được Omega của mình ha.
Nhưng cậu vẫn thấy hơi bối rối: "Bây giờ tôi đi siêu thị mua vài thứ trước đã."
Thứ này nhìn có vẻ lớn, cậu cố tình muốn chuồn đi, vì không thể nào ôm về nhà hết được.
"Không sao nè, anh cứ thanh toán tiền, chúng tôi có thể giúp anh chuyển phát về nhà, dịch vụ này miễn phí nha!"
Mắt Văn Cảnh mắt sáng lên: "Mua!"
Sau khi quẹt thẻ và điền địa chỉ, cậu tiếp tục đi về phía thang cuốn, đang định đi đến siêu thị ở tầng một thì bất ngờ nhìn thấy một đứa trẻ ba bốn tuổi đang đứng một mình trước mặt người thông minh.
"Anh có biết ba mẹ em ở đâu không?" Đứa trẻ hỏi người máy.
Trên màn hình của người máy đổi thành một gương mặt tươi cười: "Cha mẹ của tôi là những kỹ sư vĩ đại."
"Oa oa! Em muốn ba mẹ của em!!!" Đứa trẻ khóc lớn, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, lông mi ướt nước mắt, vừa đáng yêu cũng vừa đáng thương.
Chung quanh người đến người đi, còn có một người đàn ông trung niên nhìn sang đây, Văn Cảnh cảm thấy ánh mắt người nọ hơi kỳ lạ, trong lòng không thấy yên tâm.
Cậu đổi hướng đi, bước tới trước mặt đứa trẻ, ngồi quỳ xuống: "Bạn nhỏ này, em đi cùng người nhà sao?"
Tiếng khóc của cậu bé dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn còn hơi nghẹn ngào, đôi mắt ngập nước nhìn Văn Cảnh.
"Đừng sợ, anh không phải người xấu." Văn Cảnh không biết phải dỗ trẻ con như thế nào, đành học theo người nào đó, xoa nhẹ đầu bạn nhỏ.
Đứa nhỏ dần bình tĩnh lại, đôi mắt chớp chớp: "Anh xinh đẹp, anh thơm quá đi, anh dẫn em đi tìm ba mẹ được không ạ?"
Cánh tay nhỏ múp múp duỗi ra ôm cổ Văn Cảnh.
Văn Cảnh:.....
Bạn nhỏ này không sợ chết, không sợ bị người lạ ôm đi mất à?
Đôi mắt của đứa trẻ rất đẹp, nhìn hơi quen mắt, hình như là giống minh tinh nào đó, nhưng Văn Cảnh cũng không để ý lắm, nên không nhớ ra là ai.
"Được rồi, để anh dẫn em đi tìm."
Cậu ôm đứa trẻ đứng dậy, có hơi loạng choạng một xíu.
Xin lỗi, cậu đánh giá cao bản thân mình rồi, một trạch nam vị thành niên lại không bồng nổi một đứa trẻ....
Văn Cảnh đưa cậu nhóc đến quầy phục vụ trong trung tâm thương mại, trên đường đi đã hỏi tên của đứa trẻ thường gọi là Nhạc Nhạc, hôm nay có đi cùng ba mẹ và anh trai ra ngoài.
Loa lớn của trung tâm thương mại cũng rất nhanh vang lên thông báo: "Hiện giờ bạn nhỏ Nhạc Nhạc đang ở quầy phục vụ ở tầng một trung tâm thương mại, mong ba mẹ của Nhạc Nhạc hãy mau đến đây, bạn nhỏ đang chờ rất sốt ruột luôn nha!"
Khoảng chừng năm phút sau, bạn nhỏ Nhạc Nhạc vỗ tay và cười thành tiếng: "A! Là anh hai của Nhạc Nhạc kìa! Cuối cùng anh hai cũng tìm thấy Nhạc Nhạc rồi!"
Văn Cảnh quay đầu lại nhìn.
Giữa đám đông ra vào trung tâm, nhưng nhìn thoáng qua cậu đã thấy một bóng người cao lớn với khí chất nổi bật đang bước đến.
Anh mặc một chiếc áo phông đen, bước chân có chút vội vàng, dáng người cũng có thể so sánh với vận động viên mặc công nghệ màu đen vừa nãy, hơn nữa anh cũng.....
Đờ mờ! Là Phó Tinh Nhàn.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Chột dạ, run bần bật.
Editor có lời mún lói: ủa xao run dạ, run vì gặp tình iu hỏo.