Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Văn Cảnh từ nhà hàng KFC đi ra, vừa định chạy đến chỗ Phó Tinh Nhàn thì đã thấy anh đi tới chỗ mình trước.

Chân dài vai rộng eo thon, mỗi bước chân cứ như mang theo gió, trông chẳng khác gì một người mẫu trên sàn chữ T cả, nhưng mà anh còn đẹp trai hơn người mẫu nhiều!

Văn Cảnh nghi ngờ bản thân cuồng anh trai đến nỗi thấy cả vầng hào quang đang bao quanh anh, nhìn kiểu gì cũng thấy anh quá hoàn hảo: "Anh trai ~"

Phó Tinh Nhàn cúi đầu nhìn cậu: "Cậu cười gì vậy? Nhìn ngốc quá."

Văn Cảnh ngơ ngác sờ mặt mình: "Tôi đang cười hả?"

Cậu xoay người nhìn vào cửa kính, hình ảnh đang phản chiếu lên kính đúng là một thiếu niên với khóe mắt đang cong lên, còn cười lộ ra hàm răng trắng.

Vừa nãy Văn Cảnh nói với Trương Sơn là mình đang vui, thật ra chỉ là thuận miệng nói chứ không nghĩ gì nhiều. Nhưng hiện tại cậu lại thấy hình như bản thân đang vui thật.

Phó Tinh Nhàn cũng đi theo rồi liếc nhìn vào bên trong nhà hàng.

Ước chừng lớp của họ đã chiếm hơn phân nửa chỗ này, nhưng cả đám người chưa thấy ai làm bài tiếp, mà vẫn tò mò ngó nghiêng ra bên ngoài cửa kính.

Phó Tinh Nhàn: "Còn nhiều người vậy mà cậu ra đây làm gì?"

Văn Cảnh nhăn mũi: "Không phải vì cậu nên tôi mới ra à?"

Phó Tinh Nhàn: "Chỉ đến để chào cậu thôi, chứ không bảo cậu thu dọn đồ chạy ra đây.... Cậu không định làm bài tiếp với mọi người à?"

Văn Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực: "Giờ tôi có cậu rồi, còn cần bọn họ làm gì nữa?"

Phó Tinh Nhàn:.....

"Anh trai à, hôm nay cậu đẹp trai quá!" Văn Cảnh đưa tay muốn sờ tóc của Phó Tinh Nhàn, nhưng chợt nhớ lại thỏa thuận giữa hai người.

Trước đó cả hai đã nói, sẽ cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với nhau, tránh để pheromone ảnh hưởng thêm lần nào nữa.

Thực sự rất phiền phức.

Dưới ánh mắt chăm chú của Phó Tinh Nhàn, tay Văn Cảnh kịp thời chuyển hướng, vuốt ngược tóc mái của mình, để lộ vầng trán láng mịn: "Kiểu này đẹp quá! Sao cậu lại muốn đổi kiểu tóc vậy?"

"Hôm nay tôi đến chỗ ba để làm việc, nên không thể trông như học sinh được." Phó Tinh Nhàn cong khóe mắt, "Vậy kế hoạch bây giờ là gì, đi chứ?"

Văn Cảnh: "Thì đi thôi!"

Phó Tinh Nhàn gật đầu chào các bạn trong nhà hàng, rồi rời đi cùng Văn Cảnh.

Đi được vài bước, anh đột nhiên quay đầu lại, vươn tay nhấc thử balo Văn Cảnh đang đeo trên vai.

"Nó nặng nhỉ."

Văn Cảnh: "Đúng rồi, hôm nay tôi tưởng sẽ chép được nhiều nên đem nhiều tập theo. Ai ngờ cả đám người lại không làm được bao nhiêu, công thức còn sử dụng sai, làm tôi thấy rất tuyệt vọng."

Cậu khẽ thở dài: "Hận không thể sửa giùm bài tập cho bọn họ! Hầy, rất là mệt mỏi."

Phó Tinh Nhàn cười nhẹ: "Nếu mệt vậy thì đưa balo đây cho tôi."



Văn Cảnh: "Được, cảm ơn anh trai nha ~"

Cậu tự nhiên cởi balo xuống, rồi nhìn Phó Tinh Nhàn mang balo của mình trên vai.

Hôm nay cả hai đứng chung một chỗ, vóc dáng đều cao, quần áo cũng thống nhất màu sắc.

Văn Cảnh mặc một cái áo thun chữ T màu trắng, quần đùi đen, đi cùng với đôi giày thể thao màu trắng, theo phong cách thiếu niên giản dị thoải mái.

Còn Phó Tinh Nhàn thì áo sơ mi trắng, quần tây đen sẫm cùng giày da đen, theo phong cách chững chạc trưởng thành.

Anh vác balo của Văn Cảnh trên vai, hơi cong người cúi đầu nhìn cậu. Cả hai người nhìn nhau cười nói trong bầu không khí tự nhiên khó tả, giống như tự tạo một không gian riêng tách biệt khỏi những ồn ào xáo động của thế giới, để khung cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ, không đáng bận tâm đến.

Các bạn học đang ngồi trong nhà hàng KFC đều trợn mắt nhìn chằm chằm hai vị hoa khôi và nam thần của trường Đức Tân, nhìn từ đầu đến lúc cả hai biến mất trong dòng người đến rồi đi.

"Tôi nói này... Hai người họ là như thế nào vậy?"

"Bầu không khí trông tốt quá chừng."

"Hội trưởng cầm giúp balo??? Cái đãi ngộ gì thế này!"

Trong lòng Trương Sơn bỗng căng thẳng.

Hắn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người Văn Cảnh không đơn giản tí nào, chỉ là đương sự không thừa nhận nên hắn cũng đành chịu.

Nhưng dù gì cũng gọi là anh trai của Văn Cảnh, nên hắn không thể để người khác đồn bậy bạ được. Mắc công đến lúc đó mọi người đều bình an vô sự, chỉ có mạng hắn là giữ không xong.

Dường như Trương Sơn còn nhìn thấy trước cảnh Văn Cảnh hack hết các thiết bị điện tử của mình, còn khóa sạch hết file văn đồng nhân của hắn.

Nhưng bây giờ phải giải thích như thế nào?

Khi hắn còn chưa nghĩ ra được nên làm gì, thì đã có người đẩy lệch chủ đề cuộc trò chuyện đi.

"Tôi thấy nhóm học tập á, có phải tuyệt quá rồi không?"

"Cầm balo giúp thì tôi không dám mơ mộng, nhưng tôi muốn kết thân với Hội trưởng!"

"Không ham hố lắm, dù gì cũng chung nhóm với Omega."

"Đúng rồi đó, tôi nhớ hình như Văn Cảnh là A."

"Trong hội học sinh có Omega hả, vậy học kỳ sau tôi sẽ đăng ký vào."

Trương Sơn mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã có người lên tiếng kéo chủ đề kia quay về.

"Hừmmmm... Bộ chỉ có tôi nghĩ khác mọi người thôi sao? Mọi người thật sự thấy hai người họ bình thường hả? Trên diễn đàn trường học có người nói họ hai Alpha yêu nhau đó."

"Ha ha! Tôi cũng đọc bài viết đó, công nhận xứng đôi thật! Vừa nãy hai thiếu niên đẹp ngời ngời đứng cạnh nhau, trông còn đẹp hơn cả phim thần tượng!"

"Sau khi anh Cảnh phân hóa hình như càng ngày càng đẹp ra ấy.... Cậu ấy thật sự là A hả?"

Trương Sơn:.....

Anh Cảnh nói muốn giữ bí mật chuyện mình là Omega, nhưng lúc đó là vì nhóm học tập, còn sau đó thì cậu ấy vẫn chưa nói nên làm gì tiếp theo?

Hắn nhìn trên trang web của cuộc thi, thấy giới tính của Văn Cảnh đã được công bố trực tiếp, nên người trong trường sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Nhưng quan hệ của cả hai hiện giờ vẫn chưa rõ ràng.... Không được không được, hắn phải nghĩ cách thôi, trước tiên phải gạt cái bọn này đã.

Trương Sơn lấy hơi thở mạnh ra, lảng sang chủ đề khác: "Ơ này.... Hồi nãy tôi sợ muốn chết, may mà anh Cảnh dẫn Hội trưởng đi rồi. Chứ nếu để cậu ta biết được chúng ta không chịu làm bài tập mà còn đi chép bài tập thể thế này, thể nào cũng xong đời cả đám!"

"Ôi chết! Nãy giờ tôi lo ngắm trai đẹp nên quên mất việc chính."

"Hên là Hội trưởng không vào, không thì đời chúng ta kết thúc."

"Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy." Một Alpha nghi ngờ liếc nhìn Trương Sơn, "Tại sao lại biến thành công lao của Văn Cảnh, chẳng lẽ người vừa rồi gọi Hội trưởng tới không phải là cậu ta à?"

Người này bình thường rất chướng mắt Văn Cảnh, xem cậu chẳng khác gì một chướng ngại trong việc theo đuổi Omega của hắn.

Trương Sơn hết cả hồn: "Chuyện này..."

Một Omega khác càng không nghĩ như vậy: "Đâu phải kêu tới để bắt quả tang chúng ta. Hình như anh Cảnh có nói nhờ người khác giúp đỡ, Trương Sơn có biết cậu ấy nhờ giúp chuyện gì không?"

Trương Sơn động não ngay: "Ừ đúng đúng đúng, anh Cảnh nói có đề cậu ấy không biết làm, nên muốn hỏi thử Hội trưởng. Để chút nữa tôi hỏi xem đề đó là đề nào. Giờ mọi người làm mấy câu dễ trước đi, còn đề khó cứ bỏ qua, đợi khi anh Cảnh chỉ cho tôi cách giải, thì tôi cũng nói lại với mọi người, coi như đỡ nhức đầu mỏi óc."

Omega vô cùng vui vẻ: "Tôi nói nhé, nhìn anh Cảnh bình thường dửng dưng vậy, chứ thật ra là người rất tốt."



Những người còn lại cũng happy theo: "Nói đúng!" "Tuyệt quá đi mất!" "Vậy tôi đi viết đề câu ABCD trước!" "Ý kiến này hay quá ha ha ha ha!"

Riêng A khi nãy không dám hé nửa lời nào thêm.

Hầy, cuối cùng chuyện này cũng êm đẹp qua đi.

Trương Sơn kêu mọi người nhanh nhanh tiếp tục làm bài, nhìn thấy đám người đã lấy lại nhiệt huyết làm bài, cuối cùng cũng thở phào nằm gục xuống bàn.

Vì Văn Cảnh và Phó Tinh Nhàn, hắn đã phải trả giá quá nhiều.

Nếu sau này hai người không HE, hầy cũng khó lường trước được!

*

Mặt khác ở bên kia, Văn Cảnh và Phó Tinh Nhàn vẫn chưa quyết định được sẽ đi đâu.

Phó Tinh Nhàn: "Tôi có nói với gia đình là đi cùng bạn học, nên sẽ không ăn cơm tối ở nhà."

Văn Cảnh: "Giờ mới có 11 giờ, không ấy... Qua nhà tôi ha?"

"Vậy cơm chiều phải tính sao đây ta...."

Văn Cảnh nhăn mũi, nhìn vào mắt Phó Tinh Nhàn, không hiểu sao lại muốn giải thích vài câu.

"Tôi không muốn Trương Sơn đến nhà tôi, tại cậu ta là Alpha. Do cậu ta nói muốn đến KFC làm bài tập, nên tụi tôi mới hẹn sang đó. Kế hoạch ban đầu vốn là ăn đồ KFC cả ngày, nhưng mà tôi không hảo món đó lắm.... Tại dạo gần đây miệng tôi bị nhà cậu dưỡng tốt quá rồi."

Phó Tinh Nhàn cười khẽ: "Vậy mấy ngày nay cậu ăn gì? Hay vẫn đặt đồ ăn ngoài?"

"sao thế được?" Văn Cảnh giơ ngón tay lắc lư ở trước mặt anh, nghiêm mặt nói, "Tôi vì sức khỏe nên đã bắt đầu học nấu ăn đó."

Phó Tinh Nhàn nhìn vẻ mặt tự tin của cậu, không cảm thấy lợi hại gì lắm, mà ngược lại thấy lòng hơi ngứa ngáy.

"Ngoan vậy sao."

Anh giống như thường lệ vươn tay ra, định chạm vào mái tóc xoăn nâu sáng dưới nắng vàng của cậu.

Thì Văn Cảnh nghiêng đầu né tránh: "Ấy! Là ai bảo vì giảm bớt ảnh hưởng của pheromone nên cần cố gắng hết sức tránh tiếp xúc tứ chi vậy?"

Tay Phó Tinh Nhàn vẫn còn giơ đó, vẻ mặt cứng đơ, môi mím thành một đường.

Văn Cảnh bật cười: "Vừa nãy tôi đã nhịn rồi, vậy mà cậu còn nhịn không bằng tôi!"

Vừa nãy đã gọi là nhịn rồi sao?

Alpha nhìn bộ dạng đắc ý của cậu, cong khóe môi.

"Ừm ừm ừm, cậu là giỏi nhất." Tay Phó Tinh Nhàn chuyển sang chỉ về siêu thị thực phẩm tươi sống phía đối diện, "Vậy vị đầu bếp giỏi giang này, không biết ngài có thể cho tôi vinh hạnh được thưởng thức món ngon do chính tay ngài nấu không?"

Văn Cảnh giơ tay lên: "Được thôi! Nhìn cậu chịu giúp tôi làm bài tập nên tôi cũng sẽ ra tay đãi cậu một bữa!"

Trên đường đông nghịt xe qua lại.

Lối đi bộ bên kia đường có hàng cây xanh um tươi tốt, còn bên này toàn là cây mới trồng nên vẫn chưa có nhiều bóng râm. Nhờ vậy mà mặt trời có cơ hội toả nắng thẳng vào những người đang chờ băng qua đường.

"Nóng chết đi được." Văn Cảnh đưa tay che cái nắng gay gắt đang chiếu vào người, tay kia kéo cổ áo đập đập tạo gió, "Anh trai mặc nhiều như vậy không thấy chán à? Còn mặc cả quần dài nữa."

Kế bên có một người đàn ông cao to đang đứng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nghiêng đầu dừng mắt trên người thiếu niên.

Văn Cảnh hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Phó Tinh Nhàn lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, di chuyển từ trái sang bên phải Văn Cảnh để ngăn giữa hai người ra, thuận tiện giấu thiếu niên dưới bóng người anh.

"Tôi từ công ty tới đây, nên chưa kịp thay đồ."

"Cậu đứng sang đây làm gì?" Văn Cảnh khó hiểu nhìn anh, "Ừ mà balo cậu không mang, vậy bài tập cậu để ở đâu?"

Phó Tinh Nhàn: "Không đem theo, qua đường thôi."

Đèn xanh sáng lên, người đi bộ lần lượt băng qua đường.

Văn Cảnh đi theo sau Phó Tinh Nhàn, vẻ mặt hoảng hốt: "Cậu không đem theo bài tập... Vậy tôi biết chép cái gì chứ?"

Phó Tinh Nhàn: "Ai bảo tôi sẽ cho cậu mượn tập chép bài?"



Văn Cảnh: "Gì cơ? Anh trai???"

Phó Tinh Nhàn: "Nhìn đường kìa, đừng mãi nhìn tôi."

Văn Cảnh tức giận đuổi theo: "Ai thèm nhìn cậu. Cậu lừa tôi vậy đó hả!?"

Phó Tinh Nhàn bước từ vạch kẻ đường đến lối đi bộ, rồi dừng bước dưới một bóng cây.

Văn Cảnh thắng lại không kịp, suýt chút nữa đụng vào lưng anh.

"Cậu làm gì mà dừng đột ngột vậy!"

Người đàn ông cao to bước gần đến hai người họ.

Phó Tinh Nhàn vươn tay nắm cánh tay của Văn Cảnh, kéo người đứng vào trong.

"Lại phạm quy nhé!" Văn Cảnh híp mắt, "Cậu cố ý làm vậy đúng không?"

Người đàn ông cao to đi tiếp, kéo dài khoảng cách với hai người.

"Hay cậu muốn tôi đứng nhìn cậu té?" Phó Tinh Nhàn buông tay ra, "Bài tập tôi sẽ viết giúp cậu, để đỡ công cậu chép nhiều đau tay."

"Gì gì cơ???" Văn Cảnh trợn tròn mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Phó Tinh Nhàn nhìn về hướng siêu thị nghiêng đầu: "Đi thôi?"

"Anh trai tốt với tôi quá đi." Văn Cảnh kéo kéo ống tay áo của anh, "Mấy ngày nay ở một mình, tôi thấy rất nhớ cậu."

Phó Tinh Nhàn sửng sốt, tưởng bản thân vừa nghe nhầm: "Cậu nói cái gì?"

Văn Cảnh nhìn dòng người đến rồi đi trên đường, sờ mũi, ghé vào lỗ tai anh: "Tự nhiên mỗi ngày không được nhìn thấy cậu nữa, nên thấy không quen."

"Nên nhớ cậu."

Ai u mắc cỡ chết được. Văn Cảnh nói xong chạy đi mất, sợ người ta sẽ phát hiện thấy lỗ tai cậu đang đỏ lên.

Nhưng khi đi qua cửa siêu thị rồi, cậu lại không thấy Phó Tinh Nhàn đi theo, nên quay đầu nhìn ra.

Phó Tinh Nhàn đang đứng tại chỗ, cúi đầu che mặt.

"Anh trai à, cậu làm gì vậy? Đừng đứng đó nữa, tới đây đi, có còn muốn ăn đồ ăn tôi nấu không đấy."

Phó Tinh Nhàn hắng giọng: "Ừm, đi."

_______

Tác giả có điều muốn nói:

Trực tiếp ngại ngùng.

Editor có lời mún lói: từ chương này đến chương 52 ngắn nè.
Nhấn Mở Bình Luận