Chương 2
Lâm Minh Kiều trợn mắt há mồm một lát rồi lập tức giơ ngón cái lên với cô: “Hay, đúng là rất hay, tớ ủng hộ. Tướng mạo của người cậu này quả thật là cực phẩm, Lục Thanh Minh cũng không đẹp bằng anh ta. Tiền tài và quyền thế cũng không thua kém nhà họ Lục. Hơn nữa tớ cũng nhắc nhở cậu, nhất định phải tìm được một chỗ dựa tốt, nếu không thì địa vị của cậu ở tập đoàn Khương thị trong tương lai sẽ chỉ càng ngày càng thua kém Khương Kiều Nhân mà thôi. Tớ thấy người cậu này rất thích hợp đấy.”
Khương Tuyết Nhu khẽ giật mình, lời nói này thẳng thắn nhưng cũng là sự thật.
Nếu như Khương Kiều Nhân có thêm nhà họ Lục nâng đỡ nữa thì địa vị của cô ở tập đoàn Khương thị sẽ tràn đầy nguy cơ.
“Được rồi, bây giờ tớ sẽ đi hạ gục anh ta ngay.”
Đầu óc kích động một cái, Khương Tuyết Nhu trực tiếp cướp lấy túi xách của Lâm Minh Kiều, lấy son và phấn lót trong đó ra.
Chỉ trong chốc lát, một gương mặt nhỏ đơn thuần đã trở nên xinh đẹp rạng ngời.
Lâm Minh Kiều chớp mắt: “Ơ, cậu chắc chắn có thể làm được không?”
“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao.”
Khương Tuyết Nhu vén tóc dài qua một bên vai, cầm nửa ly rượu vang, ỷ vào vẻ say rượu và xinh đẹp, khí thế bừng bừng đi về phía bên kia.
Càng đi đến gần thì gương mặt tuấn tú tinh xảo kia càng rõ hơn, cặp lông mày lạnh lùng sạch sẽ, cái mũi tinh xảo.
“Hi, làm phiền một chút có thể cho tôi biết mấy giờ rồi không?”
Ngón tay của Khương Tuyết Nhu gõ nhẹ hai lần lên bả vai của anh.
Người đàn ông mở đôi mắt hơi say rượu ra, dưới ánh đèn mờ ảo trong đầu Khương Tuyết Nhu hiện lên hai chữ “yêu nghiệt”.
Đầu óc của cô bị đứt đoạn hết mấy giây sau đó mới ổn định tinh thần lại, nở một nụ cười xinh đẹp: “Tôi cho rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau xuất phát từ hạnh phúc.”
Mí mắt của Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tỉnh táo, nhíu mày lạnh nhạt mở miệng: “Tôi không phải là bác sĩ, không chữa bệnh.”
“Hả?”
“Bệnh tâm thần.” Môi mỏng gợi cảm của người đàn ông khẽ nhúc nhích rồi phun ra ba chữ cực kì cay nghiệt.
“…”
Vào giây phút đó Khương Tuyết Nhu thật sự rất muốn lấy gương ra nhìn mình một cái thật rõ. Cô không đẹp sao?
Nhưng trong lòng của đàn ông như kim dưới đáy biển, nếu không thì Lục Thanh Minh cũng sẽ không phản bội mình.
“Quả thật tôi bị bệnh, nhưng không phải là bệnh tâm thần mà là bệnh tương tư.”
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng ổn định lại rồi ngượng ngùng cười: “Vừa trông thấy anh thì mắc bệnh.”
Chân mày tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn nhướng lên một chút, Khương Tuyết Nhu thừa cơ hội này vội vàng nói: “Có câu thơ thế nào nhỉ? Người đâu gặp gỡ làm chi, chậc chậc, chính là tâm trạng của tôi bây giờ đó.”
“Được, tôi biết rồi, cô có thể đi.”
Người đàn ông hững hờ thu tầm mắt lại, dáng vẻ không thèm để ý đến cô.
Khương Tuyết Nhu chịu đả kích nặng nề, xúc động muốn quay đầu đi làm một cành hoa kiêu ngạo bên sông, nhưng nghĩ đến hình ảnh có thể trở thành mợ của Lục Thanh Minh thì cô lấy lại sự dũng cảm một lần nữa: “Oppa à, chúng ta kết bạn zalo được không?”
Hoắc Anh Tuấn uể oải dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, gương mặt đẹp trai cao quý.
“Oppa à, vậy anh có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?”
“Oppa à, anh có thể cho tôi biết tên anh không?”
“Oppa à, lúc anh nhắm mắt lại quả thật là đẹp trai đến mức không có cô gái nào có thể kháng cự được.”
“…”
Giọng nói hoàn toàn không biết xấu hổ khiến cho lỗ tai của Hoắc Anh Tuấn đau, anh mở hai mắt ra bực bội nói: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
“Tôi muốn kết hôn với anh.” Khương Tuyết Nhu nói.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn giật giật một cái.
Khương Tuyết Nhu cười hì hì nói: “Nếu như tôi không muốn kết hôn với anh thì những lời vừa nói kia không phải là lưu manh đùa giỡn sao? Thật ra điều kiện của tôi cũng không tệ, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp ở New South Wales, xuống được phòng bếp lên được phòng khách, còn cưng chiều chồng, kiếm được tiền, thân thể khỏe mạnh, có sở thích lành mạnh, và không trăng hoa.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Anh xoa xoa ấn đường, ánh mắt kỳ lạ.
Khương Tuyết Nhu giơ tay lên: “Tôi có thể thề bắt đầu từ bây giờ trở đi, tôi chỉ đối tốt với một mình anh, từng chuyện đã hứa với anh đều sẽ làm được.”
“Câm miệng.”
Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa đứng dậy.
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, lúc bấy giờ mới phát hiện ra anh rất cao, tới tận một mét chín, hơn nữa dáng người cũng quá tốt.
“Muốn kết hôn thì mười giờ sáng mai mang hộ khẩu đến Cục Dân Chính gặp mặt.”
Người đàn ông bỏ một tay vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô.
Mắt Khương Tuyết Nhu trợn tròn, lắp bắp hỏi: “Anh đang lừa tôi sao?”
“Cô có thể thử một chút.” Anh Tuấn híp híp mắt lại rồi quay người nghênh ngang rời đi.